Nhan Vương

Chương 36

[Nhan Vương] Loanh Quanh

Tác giả đồng nhân: LW123

Tóm tắt:

Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》

Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)

Beta: Cách Cách

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920

_______________________

Chương 36:

Vương Tấn nằm ngay ngắn trong phòng, khó lắm mới được yên tĩnh vài tiếng đồng hồ, vừa định thảnh thơi "dưỡng lão" một chút thì bị cục "tai bay vạ gió" tên Phương Mân kia đập trúng đầu, cũng không biết Nhan Tư Trác nghe được bao nhiêu, cơn buồn ngủ ít ỏi bị dày vò đã biến mất tăm, chỉ còn lại cơn đau đầu mãi không dứt, giật giật liên hồi, thỉnh thoảng nhói lên như kim đâm vào đầu, cứ ngăn cản anh rơi vào mộng đẹp.

Lần đến Ý này, Vương Tấn gần như chẳng có kế hoạch gì trước cả, không mang theo nhiều tư liệu cho lắm, anh không ngủ được nên đành ngồi dậy, dựa vào ghế sô pha xem văn kiện, ánh mắt dính vào trang giấy toàn chữ là chữ, ý thức lại không chịu nghe lời mà bay đi mất, trong đầu như mở máy chiếu, phát lại những chuyện xảy ra gần đây, Nhan Thế Anh ngồi trong phòng họp khiêu khích không chút kiêng dè, bàn tay nho nhỏ của Tiểu Nam và An An nắm chặt lấy vạt áo anh, đôi mắt ngấn nước của Hàn Chu ở phim trường, biểu cảm kinh ngạc của Phương Mân ở cửa phòng, còn cả.... Giọt mồ hôi lăn xuống trên gò má của Nhan Tư Trác trong phòng khách mờ tối.

Vô số hình ảnh đan xen thành một thế giới với sắc màu kỳ quái, mang theo nhiệt độ nóng bỏng tươi mới, như một khối sắt nung đỏ áp lên mạch máu, dán lên da kêu "xèo" một tiếng bốc khói trắng, mùi cháy khét gay mũi xộc lên, Vương Tấn khẽ rùng mình, trên mặt chẳng có biểu cảm gì, như thể đã hồn lìa khỏi xác, anh lạnh lùng mà nhìn vở kịch cứ lặp đi lặp lại này.

Anh cứ ngồi cứng đờ như thế một lúc lâu, thẳng đến khi gió đêm mang theo hơi lạnh thổi vào, Vương Tấn giật giật đôi chân đã tê rần, cầm điện thoại lên, vụng về mở weibo, đọc mớ tin tức lá cải kia.

Lý Tẫn Sơn nắm trong tay vài cái cúp ảnh đế, số scandal từ lúc debut đến nay có thể đến trên đầu ngón tay, tin tức lần này quá lớn, cộng thêm thân phận người đứng đầu Khánh Đạt của Vương Tấn bị bóc mẽ không sót lại chút gì, mọi phóng viên giới giải trí đều muốn nhào lên vớt một chén canh, người hâm mộ cãi nhau túi bụi trên weibo, có người mắng Lý Tẫn Sơn là ngụy quân tử nói dối quen miệng, có người mắng Vương Tấn lợi dụng chức vụ làm quy tắc ngầm, cũng có người mắng cư dân mạng chửi rủa vô căn cứ, làm như đã thấy tận mắt vậy, Vương Tấn xem mà dở khóc dở cười.

Cũng may Vương Tấn kết hôn sớm, Denise lại định cư ở Singapore, mặc dù chuyện Vương Tấn đã kết hôn chẳng phải bí mật gì trong giới, nhưng cư dân mạng còn chưa thể đào bới được đến tầng quan hệ này.

Vương Tấn xem đến mệt định tắt máy, đột nhiên bị một bài đăng weibo với hashtag #Lý Tẫn Sơn Vương Tấn# #Họ Vương lợi dụng chức vụ đánh đập xâm hại Omega nam# đập vào tầm mắt--- ai đó tự xưng là sinh viên trường đại học X, từng bị cấp trên họ Vương cưỡng ép làm quy tắc ngầm trong kỳ thực tập, sau khi kể lại mọi chuyện còn bổ sung thêm vài tấm hình chụp vài vết bầm tím trên người.

So với tin tức trực tiếp, vài bình luận thế này trộn lẫn trong đó không tính là nhiều, nhưng cũng tới tận mấy trăm tin, bấm vào link dưới bài viết, là một post liên quan đến #Tình trạng tài chính của tập đoàn Khánh Đạt#, ám chỉ rằng tập đoàn Khánh Đạt làm giả báo cáo tài vụ, có giao dịch mờ ám giữa các cổ đông lớn, còn liệt kê rằng công ty chi nhánh dưới trướng Khánh Đạt thật sự đã từng bị viện kiểm sát xử phạt.

Vương Tấn khẽ cau mày, mấy tin tức khác còn cho qua để nó tự chìm được, những tin bêu xấu thế này thì đã được tính vào diện phỉ báng rồi.

Tin tức giải trí có thể tạo sóng gió lớn cỡ nào, Vương Tấn lười quan tâm, lười hỏi, là vì tự có suy tính trong lòng, cho dù Vương Tự không đè nén chuyện này xuống được, thời gian cũng sẽ giải quyết nó. Mà Vương Tấn chỉ mới refresh hai lần, bình luận dưới mấy weibo này đã lên đến hàng ngàn, trong khung giờ mà người ta bận rộn thức dậy đi làm, nhiệt độ của mấy bài này lại lên cao nhanh chóng một cách kỳ lạ.

Hướng đi này không bình thường.

Vương Tấn đứng lên đi tới cạnh ban công, gọi điện thoại cho Vương Tự, "Anh cần em xử lý vài bài viết trên weibo, đã gửi ảnh chụp màn hình cho em qua wechat rồi."

"..." Bên kia truyền đến tiếng soàn soạt, còn cả một tiếng càu nhàu khe khẽ êm ái, qua chừng nửa phút, Vương Tự mới lên tiếng, giọng hơi buồn bực kích động, “Con bà nó, đám cháu chắt này điên rồi à, chuyện thế mà cũng dám bịa đặt?”

Vương Tấn nheo mắt lại, tầm mắt hướng về phía đỉnh núi Dolomites cao lớn trải dài phía xa xa, móc một điếu thuốc từ trong ngực ra, “Xử lý tin ‘Xâm hại’ kia trước đi, cái liên quan đến Khánh Đạt thì không cần gấp.”

Vương Tự nghe được tiếng “tách tách” nho nhỏ, nhịn không được mà khuyên, “Đừng hút nữa anh à, anh… Còn đang mang thai đó…. Tin về Khánh Đạt nếu không xử lý kịp thời lỡ để nó dây dưa dây cà thì sao?”

“Em xem cách viết của bài đó đi, mặc dù nội dung nhìn khá nghiêm trọng, nhưng toàn dùng mấy câu kiểu ‘Có khi là vậy’ như ‘Theo người liên quan tiết lộ’, ‘Không biết thật hay giả’, ‘Đoán rằng’, ‘Có thể là’,… Bọn họ hẳn là biết, chẳng có bằng chứng thì không động chạm gì đến Khánh Đạt được, chỉ khua môi múa mép mà thôi, trừ khi bọn họ nắm giữ chứng cứ quan trọng.” Vương Tấn chẳng thèm nghe Vương Tự, tiếp tục nói, “Nhưng nếu bọn họ có chứng cứ quan trọng, hẳn là nên phơi bày thẳng thừng, hoặc gửi thẳng lên tòa án, chẳng cần phải bứt dây động rừng chừa đường sống cho chúng ta phản kích như thế.”

Vương Tấn nhếch miệng cười trào phúng, “Sợ phải gánh trách nhiệm, chỉ dám nói ba phải, chẳng qua là muốn xem chúng ta tự làm loạn đội hình của mình mà thôi. Chúng ta chẳng cần làm gì cả, bọn họ cũng không dám viết gì thêm.”

“Còn định quấy vũng nước đục này, mẹ nó thất đức thật chứ.” Vương Tự tức tối thở dài, “Anh, gần đây anh đắc tội kẻ bỉ ổi nào à?”

Nhan Thế Anh và Denise.

Hai cái tên này lập tức nảy lên trong đầu Vương Tấn. Nhưng anh nghĩ mãi không ra, trước khi anh xuất ngoại, Nhan Thế Anh thoạt nhìn còn như thể chiếm thế thượng phong, không định trở mặt, ít nhất cũng không nên “Chĩa súng vào mặt nhau” như thế, nếu là ông ta, rốt cuộc là vì động cơ gì?

Thấy Vương Tấn không đáp lời, Vương Tự hỏi dò, “Chuyện còn lại thì sao?”

Vương Tấn suy tư trong chốc lát, từ từ mở miệng, “Thử gặp mặt đối phương đi, xem ai đứng sau chuyện này.”

Cúp điện thoại, Vương Tấn lại mở mấy tấm hình kia ra suy ngẫm một hồi, chẳng thấy được manh mối gì, xem đến tấm cuối cùng, ngón tay anh đột nhiên khựng lại.

Góc độ trong hình là chụp từ trên xuống, phần sau gáy của Omega nam hướng về phía ống kính, lộ ra một mảng lưng trần trụi trắng nõn, phía trên trải đầy vết bầm nhỏ dài, Vương Tấn vừa nhìn đã biết, đó là vết roi. Anh phóng to ảnh chụp lên, thấy bên cạnh một bên xương bả vai có một vết bớt hình trái tim màu nâu.

Đã xác thực, đúng là tình nhân nhỏ Vương Tấn từng ngủ mấy lần.

Lúc đó Vương Tấn mới vừa bị Cố Thanh Bùi từ chối không lâu, tâm tình rất kém, lên giường thích giày xéo chà đạp người khác. Cậu trai Omega này tên là Alfie, học khoa kinh tế ở một ngôi trường nổi tiếng, đang thực tập trong công ty, bị thư ký Tiểu Triệu kéo vào dưới trướng, năng lực mạnh, bề ngoài cũng đẹp, ai ngờ bản lĩnh trên giường càng lợi hại hơn, còn có chút sở thích bí mật, thích đau, vừa hay đúng khẩu vị của Vương Tấn.

Sau đó Vương Tấn ngủ chán rồi, cho cậu ta một nhà một xe, chia tay trong vui vẻ.

Từ trước đến nay Vương Tấn rất hào phóng với bạn giường, Alfie biết rõ trong lòng, nếu cậu ta đến tìm Vương Tấn vì thiếu tiền, xem ở “Tình nghĩa” trong quá khứ, chưa chắc Vương Tấn không cho. Cậu ta mặc kệ nguy hiểm động chạm Vương Tấn, nhảy ra cắn ngược một cái ngay lúc này, hiển nhiên không hợp với lẽ thường--- Trừ khi là bị ai đó uy hiếp, hoặc là bị dụ dỗ bởi lợi ích lớn hơn nữa.

Không đợi anh suy nghĩ kỹ càng, điện thoại lại vang lên.

Vương Tấn nhìn dãy số gọi đến, mặt chẳng chút biểu cảm nào, chỉ là khóe miệng hơi căng chặt, xoay người đi vào trong phòng.

Cuộc nói chuyện của bọn họ kéo dài tầm hai mươi phút, cuối cùng đầu bên kia nói, “Chỉ tra được mấy thứ này. Triệu Vĩ Quang sắp ra tù, người của Nhan Thế Anh canh chừng rất nghiêm ngặt, muốn tiếp tục tiếp xúc sao?”

Vương Tấn trầm mặc một hồi, nhắm mắt lại mệt mỏi, “Mặc kệ Triệu Vĩ Quang muốn đi đâu, qua mặt người của Nhan Thế Anh, giúp hắn ta một tay.”

Bình Luận (0)
Comment