Nhan Vương

Chương 43

[Nhan Vương] Loanh Quanh

Tác giả đồng nhân: LW123

Tóm tắt:

Đồng nhân của phiên ngoại《Châm Phong Đối Quyết》

Cp: Nhan Tư Trác (A) x Vương Tấn (O)

Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến (Mừi)

Link gốc: https://archiveofourown.org/works/23618920

__________________________________________

Vương Tấn bệnh nặng chưa khỏi, tinh thần chưa ổn định, đến lúc Vương Đích và mấy người khác vào lại lần nữa, anh đã mơ màng ngủ thiếp đi mất.

Vương Tự ở lại cạnh giường để chăm sóc như cũ, Nhan Tư Trác vẫn ngủ ở băng ghế ngoài phòng bệnh. Vừa đúng ca trực đêm của Quan Triều, hắn ta nhìn bộ dáng buồn rầu ủ rũ như đã chết lòng của Nhan Tư Trác, thật sự sợ là Vương Tấn còn chưa hết bệnh thì thằng nhóc này đã thành đèn cạn dầu mất. Quan Triều khuyên bảo Nhan Tư Trác hết lời, chí ít cũng nên đến phòng làm việc của hắn ta nghỉ ngơi một chút, Nhan Tư Trác “Ừ, ừ” đồng ý, thực ra chẳng nghe lọt chữ nào vào tai.


Nói đến khô cả cổ họng mà vẫn không khuyên được, Quan Triều vừa giận cái tính cứng đầu cứng cổ của Nhan Tư Trác, vừa đau lòng hắn không lo cho bản thân mình, sau đó thực sự hết cách, vỗ đùi mặc kệ đứng lên đi mất.

Không biết ai tiết lộ chuyện Vương Tấn nằm viện, đủ mọi loại người bắt đầu thay nhau xuất hiện trong phòng bệnh. Các thiếu gia, tổng giám trong giới quyền quý ở Bắc Kinh nối đuôi nhau đến thăm, rất nhiều minh tinh nhỏ trong giới giải trí cũng đi theo nịnh bợ, phòng bệnh VIP vốn rộng rãi bị chen đến chật ních, một đợt khách thăm vừa đi, chiếc ghế bên mép giường lập tức bị người khác chiếm lấy, đến nỗi mà y tá đến truyền dịch cũng nhìn không nổi nữa, phải bắt buộc hạn chế thời gian thăm bệnh mỗi ngày thì Vương Tấn mới có thể thở dốc trong chốc lát.


Giữa dòng người đến rồi đi, Nhan Tư Trác sắm vai một hộ lý hết sức tầm thường, ngồi một bên bưng trà rót nước, lúc không có gì để làm thì dựa vào góc tường, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì trong lòng, gần như hoà làm một với bức tường.

Bất chấp bộ dạng lôi thôi hiện giờ của hắn, vẻ ngoài nổi trội vẫn hấp dẫn sự chú ý của vài người, mỗi khi có ai đó tò mò hỏi đến, Vương Tấn đều sẽ thản nhiên đổi đề tài, thái độ có cũng được mà không có cũng chẳng sao đó làm ánh sáng dưới đáy mắt Nhan Tư Trác lại tối sầm xuống, như ngọn hải đăng bị tắt đèn trong đêm đen giữa biển, yên lặng, trầm lắng, chẳng có chút sức sống nào.

Bên ngoài Vương Tấn nhìn có vẻ chững chạc hào phóng, tinh tế khôn khéo, bên trong thực ra rất bắt bẻ. Lúc ngủ không được mở đèn, lúc ăn thì kén cá chọn canh, nhiệt độ phòng phải duy trì ở 23 độ, tốc độ chảy của bình thuốc không được quá nhanh. Vương Tự đã đuổi Nhan Tư Trác vài lần, nhưng hắn vẫn chẳng hề hấn gì, chỉ chú tâm vào việc chăm sóc Vương Tấn, ngay cả đứa em trai ruột là Vương Tự cũng không sánh bằng, đành mặc kệ hắn vậy.


Lúc một Beta nữ đi vào phòng bệnh, Nhan Tư Trác đang dùng tay ôm lấy bình truyền dịch của Vương Tấn, đề phòng nước thuốc quá lạnh sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạch máu.

Nhìn thấy khách đến, Nhan Tư Trác hơi sững sờ, thốt lên một câu không thể tin nổi, “....Mẹ?”

Lông mi Vương Tấn khẽ run, anh từ từ mở mắt ra.

Ánh mặt trời buổi chiều sáng choang, người phụ nữ kia mặc một bộ đồ da bó sát màu đen, dáng người cao gầy, có thể thấy được đường cong cơ bắp săn chắc mà không quá rắn rỏi, tóc cột đuôi ngựa rất tuỳ ý, cả người thoạt nhìn tươi trẻ và tài giỏi. Nếu nhìn kỹ từng bộ phận trên khuôn mặt, thật ra cũng không giống Nhan Tư Trác lắm, nhưng khi ghép lại với nhau, cái tính hoang dã trời sinh, không gì có thể trói buộc kia thực sự là đúc ra từ một khuôn.

Nếu Vương Tự ở đây, cậu chắc chắn sẽ nhận ra người phụ nữ này, đó là đội trưởng kiêm bà chủ đội đua xe F1 Wolf của Mỹ, Olivia Cheung. Với tư cách là Beta nữ duy nhất từng lọt vào top 3 tay đua nữ trên bảng xếp hạng, sau khi giải nghệ Olivia thành lập đội đua xe giành giải vô địch - Wolf, từng được báo chí ca ngợi là “Ánh sáng của đường đua F1”, một bước lên thẳng trời cao!
Mặc dù khác loại xe, nhưng hiển nhiên sự yêu thích đối với xe máy của Nhan Tư Trác cũng có liên hệ mật thiết đến người này.

Olivia xách một giỏ trái cây rất to, lễ phép hỏi Vương Tấn, “Xin lỗi, hình như làm cậu tỉnh giấc rồi, tôi có thể ngồi xuống không?”

Vương Tấn ngủ rồi lại tỉnh, hơn phân nửa thời gian đều nằm bẹp trên giường, thật ra giờ anh không buồn ngủ lắm, chẳng qua là cơ thể vẫn còn yếu, não hoạt động chậm chạp. Anh lắc đầu một cái, lại gật một cái, định ngồi dậy, Nhan Tư Trác phản ứng cực nhanh vươn tay đỡ anh dậy thật cẩn thận.

Olivia nhẹ nhàng bắt tay với Vương Tấn một cái, “Chào cậu, tôi là mẹ của Nhan Tư Trác, cậu có thể gọi tôi là Olivia. Bình thường tôi không ở trong nước, tôi đã nghe chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Tiểu Trác và ba nó làm phiền cậu rồi.”
Vương Tấn nghĩ thầm trong đầu, làm phiền hơi bị nhiều ấy chứ.

Cơ mà thái độ đối đãi với Nhan Tư Trác và đối với mẹ hắn hoàn toàn khác nhau, Vương Tấn không có thói quen “Ghét ai ghét cả tông chi họ hàng”, càng không muốn đối xử thô lỗ với phụ nữ. Anh uống một ngụm nước trong tay Nhan Tư Trác, vô thức ngồi thẳng dậy cả người nghiêm chỉnh, nếu không phải quần áo anh đang mặc là đồ của người bệnh, sự tao nhã này cứ phải gọi là như đang tham gia tiệc tối, “Chào cô, tôi là Vương Tấn.”

Nếu Olivia đến thăm bệnh, hẳn là đã biết quan hệ của anh và Nhan Tư Trác, Vương Tấn cảm thấy hơi lúng túng — Bề ngoài của Olivia khá trẻ trung, thoạt nhìn gần như là bằng tuổi với Vương Tấn.

Nhan Tư Trác giả là tượng đá đã lâu cuối cùng cũng nứt ra, nhịn không được lên tiếng, “Mẹ, sao mẹ lại về nước?”
Vương Tấn làm lơ quả quýt được Nhan Tư Trác thuận tay lột vỏ bỏ xơ đưa tới, “Cảm ơn cô đã đến thăm, tốn kém quá. Cô hẳn là biết tôi đang làm thủ tục ly dị với Denise, không cần phải làm phiền cháu cô ấy tiếp tục chăm nom tôi. Cô đến rồi thì vừa hay, dẫn nó đi đi.”

Tay Nhan Tư Trác run lên, không cẩn thận bóp quả quýt chảy nước ra, luống cuống đi lấy giấy vệ sinh.

Olivia liếc mắt khiển trách Nhan Tư Trác, lại nhìn về phía Vương Tấn, nói rất chân thành, “Tôi biết, sai lầm mà Tiểu Trác phạm phải không thể giải quyết chỉ bằng một câu ân hận nhẹ tênh thế được, tôi sẽ không thay nó chối bỏ trách nhiệm, càng không dùng lý lẽ đạo đức để cầu xin cậu tha thứ cho nó, là người trưởng thành rồi, phải trả giá thật đắt cho những chuyện mình đã làm.”

Vương Tấn ngồi nghe mà mặt không cảm xúc, như đang xem một buổi diễn thuyết chẳng có chút ý nghĩa nào. Anh còn đoán được cả diễn biến tiếp sau đây, không có người mẹ nào mà lại không đứng về phía con mình.
Quả nhiên — Olivia dừng một lát, dường như có hơi khó mở lời, “Nhưng làm một người mẹ, làm… mẹ của Alpha đã đánh dấu cậu, tôi có thể nói vài lời với cậu không?”

Vương Tấn vô thức hít sâu một hơi, cảm thấy gò má nóng bỏng, cuối cùng đành chịu thua trước ánh mắt chân thành và khẩn thiết của Olivia, anh lặng lẽ gật đầu một cái.

Olivia cười cảm kích, “Tiểu Trác, con ra ngoài trước đi.”

Hiếm thấy, Nhan Tư Trác để lộ ra chút bứt rứt không yên như trẻ con, tầm mắt hắn đảo qua lại giữa Olivia và Vương Tấn trong chốc lát, sau đó mới chịu khó kiên nhẫn ghém chăn cho Vương Tấn rồi đóng cửa lại đi ra ngoài.

Olivia đổi chỗ ngồi cạnh mép giường của Vương Tấn, nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, ngón cái vuốt ve những lỗ kim nhàn nhạt kia, cầm lòng không đặng chau mày một cái, “Sưng cả lên rồi… Thằng nhóc Tiểu Trác này cũng không biết dùng khăn ấm đắp cho cậu.”
Vương Tấn thực sự không giỏi đối phó với kiểu ấm áp nhiệt tình này, anh lặng lẽ rút tay về.

Olivia thở dài, nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh như đầm lầy của Vương Tấn, “Mấy năm nay tôi bận việc ở bên Mỹ suốt, không thể thường xuyên ở cạnh tiểu Trác, cha nó rất cứng đầu, giờ tiểu Trác còn cứng đầu hơn cả cha nó là do tôi dạy con không tốt. Nếu không phải tiểu Trác cứ mãi không nghe điện thoại, tôi đành phải đi hỏi Denise, chắc tôi còn chẳng hay biết những chuyện này… Tôi thay mặt nó và ba nó thành thật xin lỗi cậu.”

“Đối với tôi mà nói, lời xin lỗi tốt nhất là cô hãy mang Nhan Tư Trác đi đi.” Vương Tấn cụp mi mắt xuống, trả lời lạnh như băng, “Nói thật ra, Cậu ta ở lại chỗ này cũng chỉ để thỏa mãn lòng ân hận của cậu ta, mà mỗi một lần tôi nhìn thấy cậu ta, đều sẽ nhớ tới…”
Vương Tấn cắn răng, không nói hết câu.

“Cậu yên tâm, lát nữa tôi đi sẽ mang tiểu Trác theo. Nhưng có vài chuyện, tôi hi vọng cậu biết, Tiểu Trác không xấu xa đến vậy, chắc chắn nó không có ý định tổn thương cậu và con của hai người… Tôi không có nhiều thời gian ở cạnh Tiểu Trác, dù nó vẫn luôn đi theo ba nó, nhưng ông ấy quá ngang ngược, du͙ƈ vọиɠ khống chế quá mạnh, Tiểu Trác thực sự không thể nào hòa hợp được. Lúc nhỏ Tiểu Trác còn hay tâm sự với tôi, sau này càng lớn càng ít dần.”

Vương Tuấn chẳng muốn nghe quá trình trưởng thành của người mình ghét, Nhan Tư Trác cứ đi qua đi lại trước mặt anh suốt ngày đã phiền lắm rồi, “Xin lỗi, tôi không muốn nghe…”

Olivia vẫn nói, “Lần đầu tiên trong những năm gần đây nó tâm sự về chuyện tình cảm với tôi, cậu có biết là khi nào không? Mấy tháng trước, nó chủ động gọi điện thoại cho tôi, hớn hở nói với tôi rằng nó sắp có con rồi.”
Cõi lòng Vương Tấn run lên, sự chua xót bỗng nhiên dâng trào.

“Tôi sợ hết cả hồn, nó còn chưa kết hôn, sao mà có con được? Tôi hỏi nó, nó nói thẳng với tôi, cậu là Omega của nó, Denise sắp li dị với cậu,  sau khi hai người ly dị nó sẽ cưới cậu ngay. Tôi không ngờ rằng hiểu biết của tôi về người tên là ‘Vương Tấn’  không phải đến từ Denise, mà là từ con trai tôi.”

Vương Tấn đáp lại ngay lập tức, “Tôi chưa từng đồng ý kết hôn với cậu ta.”

Olivia cười khổ, “Đúng vậy, nó tự cho là nó yêu cậu thì có thể ở bên cậu mãi mãi, nhưng chỉ có một người đồng ý làm sao mà kết hôn được. Là vì thời gian tôi dành cho Tiểu Trác quá ít, chưa dạy cho nó biết nên đối xử với người có quan hệ thân mật thế nào…”

“Đó chẳng qua là cậu ta ảo tưởng thế thôi!” Vương Tấn ngắt lời một cách thô lỗ, “Cậu ta nghĩ rằng cậu ta yêu tôi,  chẳng qua là gien Alpha đang quậy phá, làm cậu ta tuân theo bản năng xâm lược, chiếm đoạt từ bản năng sinh sản cho tới ý chí của tôi, định bòn rút tất cả lợi ích trên người Omega,  thứ cậu ta muốn chỉ là phục tùng, như thế chắc chắn không phải là tình yêu.”
Olivia nhìn Vương Tấn một cách đau lòng,  giọng dịu dàng mà kiên quyết, “Cậu có dám tự nói với mình rằng Nhan Tư Trác thật sự không yêu cậu không?”

Vương Tấn nhắm mắt lại, cổ họng như bị mắc nghẹn, trái tim đau đớn không thôi.

Khi mà tình cảm này mang đến đau khổ nhiều hơn là hạnh phúc, yêu hay không yêu, có gì khác nhau đâu chứ?

Nhan Tư Trác yêu anh sao, nếu Nhan Tư Trác yêu anh, tại sao cứ cưỡng ép anh hết lần này đến lần khác? Quan hệ của bọn họ bắt đầu bằng cưỡng bức, kết thúc cũng bằng cưỡng bức, anh nằm mơ cũng nghe thấy tiếng trẻ con non nớt đang gọi ba, như thể đứa bé chết yểu kia đang lên án rằng anh không xứng làm một người cha!

Đã nhiều ngày như vậy, anh không hề muốn nhớ lại bộ dáng khóc than ngày đó của Nhan Tư Trác, anh quá hiểu rõ, kẻ thất bại trong mối quan hệ này, không chỉ có một mình Nhan Tư Trác.
Thế nhưng làm gì có nhiều “nếu như” đến thế.

Con người ai mà không ích kỷ, anh đành phải chọn căm thù Nhan Tư Trác mà thôi.

Olivia nhìn hàng mi của Vương Tấn run lên, khẽ nói, “Hận ai đó dễ hơn là tha thứ cho người nọ, nhưng oán hận không thể làm đau khổ biến mất.”

“Một lần nữa, tôi thay mặt cho Nhan Tư Trác và ba nó xin lỗi cậu vì tất cả những chuyện họ đã làm.”  Cô đứng lên, trịnh trọng cúi người xuống, “Nếu tôi đã về nước, chắc chắn sẽ không để mặc cho bọn họ làm càn. Vương Tấn, tôi tôn trọng mọi quyết định của cậu, cũng hy vọng cậu có thể bình an và hạnh phúc.”

.

Buổi chiều lúc Vương Tự chạy đến bệnh viện, bên cạnh Vương Tấn đã đổi thành một hộ lý Beta nam, người nọ đang ngồi cạnh giường từ từ gọt táo. Tốc độ truyền thuốc quá nhanh làm mạch máu đau, bình thường Vương Tấn chỉ cần khẽ động ngón tay hay nhíu mày một cái là đã có người lập tức chăm sóc tận tình, điều chỉnh đâu vào đấy ngay. Hiện giờ đổi người chăm nom, Vương Tấn như thể bị đứt mất một bên tay, mãi vẫn không quen, làm gì cũng cảm thấy không thoải mái, bực bội chết được, chưa truyền hết thuốc đã giật kim ra. Vương Tự vội vàng ném văng cả điện thoại, "Ấy ấy, anh, còn chưa truyền hết thuốc mà."
Vương Tấn mất kiên nhẫn đứng dậy tìm dép lê, "Ra ngoài dạo một vòng với anh, tối ngày cứ chết dí trong chỗ bé như cái lỗ mũi này, không bị bệnh cũng sắp bệnh thật luôn rồi."

Vương Tự và hộ lý mỗi người một bên trái phải cùng đi theo "hộ giá", không dám đi xa sợ Vương Tấn mệt nên chỉ đi một vòng hành lang rồi nghỉ một lát. Lúc gần về đến phòng, họ đang định đi vào thì nghe phòng bệnh VIP bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng chửi bới, tiếng nồi sạn chén dĩa rơi vỡ lách cách, một giọng nam khàn khàn mang giọng địa phương rất nặng, "Tao thấy mày muốn trù tao chết sớm thì có! Chờ tao chết rồi, mày sẽ cầm tiền mày bán mông đi ăn chơi suиɠ sướиɠ đúng không, đừng tưởng là tao không biết mày kiếm mấy đồng tiền dơ bẩn đó ở đâu ra!" Người bệnh ở phòng VIP không phải cực kỳ có tiền thì cũng có quyền có thế, đã là nhân vật tai to mặt lớn, sao có thể chửi ầm lên không kiêng dè gì như thế?
Vương Tấn ngạc nhiên hỏi, "Ai ở phòng bên cạnh vậy?"

"Hình như là một Omega bị ung thư phổi, con trai ông ta có vẻ cũng có tiền, nhưng không đến thăm thường xuyên lắm.”

Phòng bên cạnh mắng càng thêm khó nghe, Vương Tự chịu không nổi, nhìn về phía bên đó chép miệng, "Nghe hình như là—"

Cửa phòng bệnh "Đùng" một phát mở toang, một cậu trai gầy gầy vừa lau mắt vừa xông ra, không nhìn đường suýt nữa đã bổ nhào vào người Vương Tấn, bị Vương Tự nhanh tay lẹ mắt chặn lại làm cậu ta hơi lảo đảo.

"Thật xin lỗi…"

Vương Tấn nhìn gương mặt kia, sững sờ trong giây lát, híp mắt lại nhìn chằm chằm, "Alfie?"

Người nọ ngẩng đầu, vành mắt đỏ bừng làm làn da trắng nõn càng có vẻ xinh đẹp động lòng người, điềm đạm đáng yêu, cậu ta mê mang nhìn về phía Vương Tấn, bỗng nhiên hoảng hồn run rẩy cả người, câm như hến, lắp ba lắp bắp hô một câu, "Anh, anh Tấn."
Bình Luận (0)
Comment