Nháo Hỉ

Chương 38

Tạ Bách Ninh nói là làm. Tác phẩm thứ hai của anh là một cái vại gốm lớn.

Lần này anh không để Hứa Tương Mi giúp mà tự mình tìm tòi nghiên cứu, thử đi thử lại, sau nhiều lần thất bại, cuối cùng cũng đã được như mong muốn.

Đợi đến khi đặt ở chỗ mát khô được một nửa, anh khắc một chữ “Ninh” dưới đáy vại.

Quy trình nung còn tốn nhiều công sức hơn nữa, ngắn thì vài ngày, còn lâu thì khoảng nửa tháng, muốn gấp cũng không gấp được.

Lò nung cháy xong, tác phẩm hoàn thành, một món đồ có một không hai ra đời. Nhìn món đồ gốm do chính mình tự tay làm ra, Tạ Bách Ninh vô cùng có cảm giác thành tựu.

Làm gốm và nung gốm là việc làm cực kỳ thử thách sự kiên nhẫn của con người. Nghề thủ công vốn dĩ sở hữu một nét riêng độc đáo, khi bạn tận hưởng quá trình này và đắm mình vào nó, bạn sẽ không cảm thấy nó nhàm chán, mà trái lại càng trau giồi bản thân mình hơn.

Trong căn nhà gỗ này, trong khoảng sân nhỏ này, hai người coi đây là một niềm vui thú, cùng ăn, cùng ở và cùng đồng hành, có hạnh phúc và cũng có vui vẻ.

Hứa Tương Mi cũng dạy Tuyết Mai làm một số đồ gốm, cô bé rất nghịch, cô cũng chiều theo, hai người thường vẽ lên mặt nhau như một con mèo hoa, sau đó kéo đến trước mặt Tạ Bách Ninh, cười đùa nhốn nháo.

Thời gian không còn nhiều nữa, nhưng nội tâm của Tạ Bách Ninh đã trở nên bình tĩnh hơn. Toàn bộ con người anh đã thoát khỏi khói mù, sắc mặt rạng rỡ, trên người lại một lần nữa tràn ngập ánh nắng mặt trời.

Những khi không làm gốm, Hứa Tương Mi và Tạ Bách Ninh sẽ ra ngoài dạo chơi.

Đến hồ Sa Hồng, chèo thuyền du ngoạn, câu và nướng cá.

Lên núi hái trà, tự mình hái, rang rồi nấu lên.

Xuống sông bắt cua, cắm trại dã ngoại, tham gia lễ hội ớt và đi chùa……

Có rất nhiều hoạt động, mới lạ và thú vị, họ đều chơi rất vui vẻ.

Chẳng mấy chốc đã là cuối tháng 10, họ đã dành tổng cộng ba tháng ở đây.

Nếu so sánh, Tạ Bách Ninh dường như đã biến thành một con người khác. Thần thái sáng sủa, khôi ngô tuấn tú. Không còn là người đàn ông sa đà trong thuốc lá và men say nữa.

Hứa Tương Mi nhìn vào những thay đổi này của Tạ Bách Ninh, đương nhiên là rất vui mừng. Nhưng cô có thể mơ hồ nhận ra rằng, những tháng ngày hạnh phúc đã sắp kết thúc. Cô tự hỏi, liệu sau này họ còn có thể tiếp tục có được những khoảng thời gian đẹp như thế này nữa hay không?

Tuy vậy, Hứa Tương Mi không cảm thấy tiếc, cô luôn mong anh có được mọi điều tốt đẹp nhất.

Trong giai đoạn này, Hứa Tương Mi đã rất thành công trong việc che giấu phần tình cảm đơn phương suốt vài năm này của mình.

Bởi vì cô biết rất rõ, bây giờ không phải là lúc, cô không thể mở miệng nói lời yêu ngay lúc này được.

Một là vì cảm thấy có lỗi với Ôn Bội, hai là vì sẽ khiến cho Tạ Bách Ninh rơi vào tình trạng khó xử. Thứ ba, nếu Hứa Tương Mi làm vậy, cô sẽ khinh bỉ chính mình.

Cô thận trọng từng ly từng tí, cũng cực kỳ ẩn nhẫn chịu đựng, đứng ở vị trí của một người bạn, lặng lẽ đồng hành cùng anh.

Có lẽ là vì không có tham vọng xa vời, nên Hứa Tương Mi đã không nhận thấy sự thay đổi trong cảm xúc của Tạ Bách Ninh, càng không nhận thấy nỗi thống khổ bên trong đôi mắt bình tĩnh ấy.

Về phần Tạ Bách Ninh, khi anh phát hiện ra rằng mình có cảm giác của đàn ông dành cho phụ nữ đối với Hứa Tương Mi, thì đã phải chịu một sự đả kích rất lớn, vô cùng kinh hoàng.

Từ khi nào thì anh thích Hứa Tương Mi?

Ba tháng, chín mươi hai ngày, hai ngàn hai trăm linh tám giờ.

Không thể nói chính xác thời điểm, phút hay giây.

Nó đến một cách lặng lẽ, tự nhiên, và không thể nào kiểm soát được. Trái tim của anh đã bị cô câu mất, bởi vì cô mà ấm lên, và cũng vì cô mà đập.

Cho đến một đêm, Tạ Bách Ninh nằm ở trên giường, trong bóng tối tĩnh lặng, trong đầu anh đều là bóng dáng của Hứa Tương Mi, rất rõ ràng và sâu sắc. Vì tình tiết bất ngờ này, anh chợt nhận ra rằng mình đã yêu cô.

Thật là khủng khiếp!

Làm sao mà anh có thể yêu cô?!

Lần đầu tiên Tạ Bách Ninh cảm thấy mình tội ác tày trời.

Cơ thể của Ôn Bội còn chưa lạnh, vậy mà anh lại sinh ra thứ tình cảm không nên có với bạn thân của cô ấy, thực sự là hèn hạ.

Mỗi lần nhìn vào đôi mắt trong sáng của Hứa Tương Mi, anh chỉ hận không thể hung hăng tát vào mặt mình. Anh có tư cách gì để yêu cô?!

Cô gái ấy xinh đẹp, tinh tế và tài năng đến thế. Một mặt, là vì người ta tính tình thuần lương, mặt khác, là vì nể mặt Ôn Bội nên mới giúp anh giải nút thắt trong lòng mình.

Cô coi anh như một người bạn.

Còn anh thì không khác gì với con rắn được người nông dân giải cứu, sống sót sau cái lạnh, lại quay ngược trở lại gây nên tai họa.

Tạ Bách Ninh nói với bản thân mình rằng, anh chẳng qua chỉ là một thằng chết nhát. Anh không thể không có lương tâm mà làm điều bất nghĩa với cô.

Gần như phải rất chật vật để tìm đại một lý do, anh bỏ mặc cô và vội vã trở về Thành phố A.

Nhưng chuyện tình cảm, có thể trốn tránh được sao? Cho dù cô không có ở trước mặt, thì mỗi một cái liếc mắt, một cái nhíu mày, và cả nụ cười, tất cả đều khắc sâu ở trong lòng anh, không thể nào xóa sạch.

Chỉ là sau này xảy ra một tai nạn nhỏ ngoài ý muốn. Tạ Bách Nghi học lái xe ô tô, Tạ Bách Ninh thì ngồi ở phó lái chỉ dẫn, bà cô nhỏ này kỹ thuật không cao nhưng lại rất liều, lái thẳng đâm vào tường, anh bị chấn thương ở đầu, sau khi tỉnh lại đã đem chuyện trong ba tháng kia quên sạch.

Nhưng Tạ Bách Ninh vẫn còn nhớ Hứa Tương Mi đã từng vài lần chủ động tìm đến anh. Vào thời điểm đó, anh còn âm thầm cảm thấy kỳ quái về lời mời của cô, nhưng anh đã không thực hiện bất kỳ tìm hiểu sâu nào, ngoài mặt thì khách sáo mà cự tuyệt cô.

Bây giờ nghĩ lại, khi ấy có lẽ anh đã làm tổn thương đến trái tim cô.

Khoảnh khắc này đây, ký ức giống như những đợt sóng, mạnh mẽ dâng trào, bao trùm lấy Tạ Bách Ninh.

Khoảng thời gian quý giá và ấm áp ấy, anh đã lấy lại được tất cả.

Khoảng thời gian đúng lý ra phải được trân trọng giữ gìn ấy, may mắn đã được phục hồi lại.

Lồng ngực Tạ Bách Ninh kịch liệt phập phồng, anh thở ra nặng nề, đôi mắt đỏ hoe.

Về chiếc vại gốm ở cửa phòng, khó trách anh lại cảm thấy thích nó đến vậy. Không nghĩ đến cô lại mang cái mà anh đã làm về đây.

Tạ Bách Ninh cảm thấy mình thật may mắn, cô vẫn luôn ở bên cạnh, bảo vệ và chờ đợi anh, chưa từng rời xa.

Thật là may mắn làm sao.

Anh thật là có phúc.

Hứa Tương Mi nhìn Tạ Bách Ninh, dần thu lại nụ cười.

Chu Dịch nghiêng đầu hỏi: “Anh Bách Ninh bị sao vậy?”

Cô gõ vào mũi cô bé vài cái rồi đi về phía Tạ Bách Ninh. Khi đến gần hơn, cô nhận ra mắt anh đỏ hoe.

Cô lo lắng hỏi: “Bách Ninh, sao vậy?”

Tạ Bách Ninh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trở nên rất dịu dàng, cứ như là mật đường không thể tan chảy. Anh vô cùng trịnh trọng nói: “Anh xin lỗi.”

Cô khó hiểu: “Vì sao lại xin lỗi em?”

Anh mỉm cười lắc đầu, không có ý định nói với cô điều này, đã không còn quan trọng nữa rồi.

Hứa Tương Mi cũng không muốn truy hỏi, điều mà cô quan tâm hơn chính là: “Anh vừa mới khóc à?”

Tạ Bách Ninh không thừa nhận: “Do hai ngày nay không được ngủ ngon mà thôi.”

Cô đau lòng anh: “Vậy hôm nay đến đây thôi, chúng ta xuống lầu tìm đại chỗ nào đó giải quyết bữa tối. Sau đó anh về nhà nghỉ ngơi sớm nhé.”

Anh ôm cô: “Không sao đâu, chúng ta đã hai ngày không gặp nhau rồi.”

Trong lòng Hứa Tương Mi mềm nhũn, nhưng thái độ của cô lại rất cứng rắn: “Ngày tháng còn dài, bây giờ cơ thể anh là quan trọng nhất.”

Tạ Bách Ninh mỉm cười: “Đừng lo lắng, sức khỏe của anh rất tốt.”

Cô nghe vào trong tai, suy nghĩ lại lệch lạc đi, nói không nên lời, gò má không khỏi nóng bừng.

Hứa Tương Mi mang theo ý giận, trừng mắt nhìn anh, quay sang kéo Chu Dịch: “Chúng ta đi rửa tay và mặt, chuẩn bị về nhà thôi.”

Tạ Bách Ninh không nhịn được mỉm cười, chậm rãi theo sau họ.

Ăn cơm xong, họ cùng nhau đi đến gara.

Tạ Bách Ninh dặn Chu Dịch đợi trong xe một lúc, anh đến xe của Hứa Tương Mi để lấy cặp sách và quần áo của cô bé.

Hứa Tương Mi mở khóa và ngồi vào ghế lái: “Mọi thứ đều ở ghế sau, anh tự lấy đi.”

Anh mở cửa phó lái và ngồi vào.

Cô quay đầu lại: “Còn có chuyện gì sao?”

Anh gật đầu, một giây sao, ngậm lấy môi cô, nạy hàm răng ra và đưa đầu lưỡi vào.

Cô không kịp suy nghĩ gì, đắm chìm trong nụ hôn mạnh mẽ của anh, và rồi nhiệt tình đáp lại.

Nụ hôn dài kết thúc, cô mím đôi môi mộng nước của mình: “Em không ngờ anh sẽ như thế này.”

Ánh mắt anh sâu thẳm: “Em không thích?”

Cô nhướng mày: “Tại sao lại không thích? Em rất thích.”

Cổ họng của Tạ Bách Ninh di chuyển, lại muốn chồm sang.

Hứa Tương Mi chặn mặt của anh lại, ngả đầu ra sau tránh né.

Cô hỏi: “Hôm nay anh sao vậy?”

Anh không nhúc nhích: “Động tình.”

Cô cười cong mắt: “Dừng lại đi, Tiểu Dịch vẫn còn đang đợi kìa.”

“Được rồi, anh không hôn nữa.”

Hứa Tương Mi tưởng thật, rút tay về.

Rốt cuộc Tạ Bách Ninh vẫn chồm qua hôn một ngụm: “Ngày mai không có giờ dạy, chúng ta sẽ hẹn hò ở đâu?”

Cô nghiêm túc suy nghĩ: “Không hẹn hò, đến nhà của em đi, ngày mai ba em có ở nhà.”

Tạ Bách Ninh sững sờ, ngay lập tức phản ứng lại, đây là ra mắt gia đình.

Anh trả lời: “Được.”

Hứa Tương Mi an ủi: “Anh đừng sợ, không sao đâu.”

Tạ Bách Ninh cưng chiều vuốt dọc sống mũi của cô: “Anh không sợ.”

Tim cô đập lỡ một nhịp, vô thức nói: “Lần trước đến gặp ba mẹ anh, em sợ chết khiếp.”

Anh bật cười: “Chỉ cần có thể được ở bên em, anh không sợ bất cứ điều gì cả.”

“Ồ, vậy có nói chuyện được không?” Cô nhướng mày.

“Được rồi, thực ra anh có hơi khẩn trương.” Tạ Bách Ninh nói.

“Đừng lo lắng, có em đây.”

Tạ Bách Ninh lại một lần nữa bật cười: “Ừ, anh có em là đủ rồi.”

Nụ cười trong mắt anh càng lúc càng lớn, Hứa Tương Mi hơi buồn bực, đuổi anh đi.

Tạ Bách Ninh chạm vào đỉnh đầu cô: “Ngày mai gặp.”

“Ah” Tim của cô lại lỡ nhịp rồi.

Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh, sáng sủa.

Tạ Bách Ninh đến biệt thự nhà họ Hứa, đem theo một món quà, là một tác phẩm do Từ Bi Hồng vẽ khi sống ở Ba Du, Tứ Xuyên. Giá trị ngàn vàng chỉ là thứ yếu, quan trọng là, lấy được lòng của Hứa Bồi.

Vừa mới bắt đầu Hứa Bồi còn có thể nhẫn nại được, thái độ không nóng không lạnh.

Nhìn lại Tạ Bách Ninh, anh không có một chút không kiên nhẫn nào, có thể nhìn ra được anh rất chân thành.

Ở phía bên kia, con gái lớn rồi, khuỷu tay hướng ra ngoài, liên tục nháy mắt với ông.

Hứa Bồi không chịu nổi, chuyển sang nở nụ cười ân cần, kêu Tạ Bách Ninh đến thư phòng để thưởng thức bức tranh.

Hứa Tương Mi muốn đi theo, ông không cho.

Cô lo lắng: “Ba có thể đừng làm khó Bách Ninh không.”

Hứa Bồi trừng mắt, ông sinh ra cái kiểu con gái gì thế này?

Tạ Bách Ninh ngăn cô lại: “Em cứ yên tâm.”

Thật ra Hứa Tương Mi biết rất rõ, ba cô trông có vẻ khó khăn vậy thôi, nhưng trong lòng ông đã chấp thuận Tạ Bách Ninh, nếu không thì hôm nay đã không đồng ý gặp anh.

Chẳng qua là cô không nỡ để người đàn ông mình yêu phải cảm thấy thiệt thòi dù chỉ là một chút. Anh tốt như vậy, cô không thể chịu được khi thấy anh bị đối xử lạnh nhạt.

Cô đi tới đi lui trong phòng khách, ngay cả dì giúp việc trong nhà cũng nhìn ra được, mỉm cười an ủi: “Đại tiểu thư, đừng lo lắng, không sao đâu, lão gia sẽ không thực sự làm khó vãn bối đâu.”

Cuối cùng cũng đợi được hai người họ xuống lầu, nhìn hai người hòa thuận vui vẻ, Hứa Tương Mi thực sự nhẹ nhõm.

Cô lặng lẽ hỏi Tạ Bách Ninh: “Hai người đã nói về cái gì vậy?”

Anh mỉm cười nhưng lại không nói gì.

Cô biết anh sẽ không nói, bĩu môi phàn nàn: “Sao em lại nôn nóng hơn cả anh thế này?”

Tạ Bách Ninh nghiêm túc nói: “Đại khái là vì em sợ anh bị doạ sợ chạy mất.”

Rất ít khi thấy cô giận: “Anh thật đáng ghét.”

Anh bắt lấy tay cô: “Anh không nhát gan như vậy, cả đời này cũng sẽ không chạy.”

“Vậy đời sau thì sao?”

“Tiếp tục theo đuổi em.”
Bình Luận (0)
Comment