Nhập Thụy Chỉ Nam

Chương 24

Khổng Thâm Phong treo đôi mắt thâm quầng hạ cánh xuống Tokyo.

Tối hôm qua về nhà, việc đầu tiên Khổng Thâm Phong làm là liên hệ một người bạn cũ, nhờ người ta cấp tốc điều tra bố mẹ Ninh Diệc Duy.

Sớm nay người bạn ấy gọi lại cho ông, nói cục dân chính có lưu trữ hồ sơ tiến hành nhận nuôi Ninh Diệc Duy của Ninh Cường và Lục Giai Cầm. Ninh Diệc Duy bị bỏ rơi khi chưa đầy mười ngày tuổi, bị vứt trước cửa bệnh viện trung ương, vào nhà tình thương không lâu thì được nhận.

Khổng Thâm Phong cúp máy là lúc Khang Dĩ Hinh đi vào, vừa đắp mặt nạ vừa dặn dò ông những điều sinh hoạt cần chú ý, lại ám chỉ ông phải nghiêm trị sinh viên dám đánh Khổng Tổng, cũng chính là “Cậu Ninh Diệc Duy xuống tay không biết nặng nhẹ kia”.

Khổng Thâm Phong do dự vài giây, không cùng bà nhiều lời. Trước khi xuất phát, thừa dịp Khổng Tổng xem TV dưới nhà, ông vào phòng nó nhặt mấy cọng tóc.

Không phải ông muốn gạt vợ, chỉ là chuyện này quá sức tưởng tượng, liên đới hai gia đình, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi, ý muốn bảo bọc của Khang Dĩ Hinh dành cho Khổng Tổng đã sắp thành bệnh, ông nhất định phải xác nhận rõ ràng toàn bộ manh mối mới có thể tiến hành bước tiếp theo.

Trong lúc đợi hành lý ở băng chuyền, Khổng Thâm Phong nhận được điện thoại từ thư ký Lương Sùng.

Sáng hôm qua, thư kí Lương Sùng đặt lịch với ông, nói tuần sau Lương Sùng sẽ đến Tokyo hai ngày, hỏi ông có rảnh gặp mặt, trò chuyện về Ninh Diệc Duy và Khổng Tổng hay không. Sau khi suy xét, Khổng Thâm Phong cho rằng việc bàn bạc thật sự cần thiết, liền đáp ứng.

Nào ngờ hiện giờ cô gọi lại, báo lịch trình Lương tiên sinh có thay đổi, cuộc hẹn huỷ bỏ.

Khổng Thâm Phong nói đã biết, cúp điện thoại. Trông thấy hành lý mình xuất hiện trên băng chuyền, ông bước sang nâng xuống, chậm rãi kéo đi giữa dòng người.

Sân bay ai ai cũng vội vàng, Khổng Thâm Phong đi chậm nhất, trong lòng ông có dự cảm xấu, nhưng cụ thể là gì ông không nói được.

Nghĩ đến chiếc phong bì chứa tóc Khổng Tổng trong hành lý, bước chân Khổng Thâm Phong càng thêm trĩu nặng. Ông cầm di động, liên lạc với một trung tâm y tế có kiểm tra DNA tại Tokyo.

Nếu Khổng Tổng thật sự không khớp, mẫu của Ninh Diệc Duy phải lấy thế nào đây.

Lương Sùng cùng Khang Mẫn Mẫn lên máy bay với tốc độ nhanh nhất, đi đến Nam Bán cầu. Chuyến bay mười tiếng, Lương Sùng mang theo trợ lý và hai cấp dưới.

Sắc mặt Khang Mẫn Mẫn trắng bệch, ngồi một bên nhìn Lương Sùng từ tốn cùng cấp dưới trao đổi công việc. Bà không dám nghĩ nhiều đến tình huống hiện tại của Lương Khởi Triều, bệnh viện không có tin tức mới chính là tin tức tốt nhất.

Từng phút từng giây trôi qua, Khang Mẫn Mẫn tỉnh tỉnh mê mê trên ghế mềm, mơ không ít giấc mơ chóng vánh, cứ mở mắt ra là thấy Lương Sùng đang ôm điện thoại. Bằng vào hiểu biết của Khang Mẫn Mẫn về con, Lương Sùng không phải bận tới nỗi không thể dừng, mà là hắn vốn dĩ không muốn dừng.

Có lẽ hắn nôn nóng vì cha đang lâm cơn nguy kịch, hoặc còn rối rắm vì nguyên nhân nào khác Khang Mẫn Mẫn không biết.

—— Khang Mẫn Mẫn chú ý đến vết rách rất nhỏ trên môi Lương Sùng. Bà không dám tuỳ tiện suy đoán nguồn gốc của nó.

Không biết từ khi nào, Lương Sùng không còn cùng bà chia sẻ về đời sống riêng tư nữa.

So với một đứa con trai, Lương Sùng càng giống một cỗ máy vĩnh cửu đáng tin cậy của Lương Khởi Triều và Khang Mẫn Mẫn, hắn ngày đêm chống đỡ tập đoàn bộn bề cha mẹ để lại, thậm chí làm tốt hơn cả hai người.

Nhưng còn cảm xúc và suy nghĩ của hắn, bà hoàn toàn chẳng biết.

Nghĩ đến biểu hiện buổi sáng của Ninh Diệc Duy, nghi ngờ ấp ủ trong lòng Khang Mẫn Mẫn dâng lên.

Bà không muốn làm phiền Lương Sùng làm việc, vì thế ấp úng gần năm tiếng, tận lúc Lương Sùng buông di động, đóng máy tính, chuẩn bị nghỉ ngơi chốc lát mới mở lời: “Lương Sùng, con có tâm sự gì sao?”

Cấp dưới và thư kí sôi nổi đứng lên, dời ra vị trí phía sau, dành không gian cho ông chủ trò chuyện với mẹ.

Khang Mẫn Mẫn cũng đứng dậy, ngồi xuống đối diện Lương Sùng.

“Không ạ, có vài vấn đề cần giải quyết thôi,” Lương Sùng lắc đầu, giương mắt hỏi Khang Mẫn Mẫn, “Con ồn đến mẹ sao?”

“Không phải,” Khang Mẫn Mẫn phủ nhận, vòng vo nói, “Buổi sáng mẹ đến nhà Giai Cầm.”

“Vâng,” Lương Sùng tựa lưng vào ghế, có chút mệt mỏi ngẩng đầu, xin tiếp viên tách cà phê, lại đáp Khang Mẫn Mẫn, “Ninh Diệc Duy có kể con.”

Khang Mẫn Mẫn nghe hắn tự nhắc Ninh Diệc Duy, trái lại có chút chần chừ: “Duy Duy ban nãy chạy khỏi nhà, là đi tìm con sao?”

Lương Sùng “Vâng” thêm lần nữa, sau đó không nói gì. Khang Mẫn Mẫn chẳng nhìn ra Lương Sùng có hứng thú với đề tài này hay không, cũng tạm ngừng lời. Đôi tay Lương Sùng mười ngón giao nhau đặt trên đùi, đầu hơi ngẩng, rũ mắt chăm chú nhìn bà, lễ phép và xa cách, như thể đang chờ bà nói tiếp.

Khang Mẫn Mẫn đột nhiên phát hiện, bà thậm chí còn chẳng biết nhiều về con như mình nghĩ.

Bà nhìn Lương Sùng vài giây, rốt cuộc vẫn mở miệng: “Mẹ nhớ ngày bé con thích bắt nạt Ninh Diệc Duy lắm.”

Lương Sùng khẽ cười, không tỏ thái độ mà chỉ hùa theo bà: “Thế ạ?”

“Con quên rồi sao, lúc con vào đại học, Duy Duy dùng thẻ thư viện của con mượn sách, con còn bắt nó viết giấy cam đoan.” Khang Mẫn Mẫn nói.

“À,” Lương Sùng nhận cà phê tiếp viên đưa tới, cúi đầu uống một ngụm, biểu cảm thoáng thả lỏng, nói, “Lần đó Ninh Diệc Duy trộm thẻ của con mượn hết sách, không cho con biết, không phải nên viết giấy cam đoan sao?”

“Mẹ đâu nhớ được rõ vậy,” Khang Mẫn Mẫn nói, “Chỉ nhớ ngày ấy con rất hung dữ với nó.”

Lương Sùng nhún vai: “Ninh Diệc Duy cũng đâu ý kiến gì.”

Hắn cầm lấy tạp chí trên bàn, thuận tay lật xem.

Khang Mẫn Mẫn nhìn Lương Sùng, thật lòng nói: “Con dữ như thế, sao nó dám ý kiến.”

Nhắc đến Ninh Diệc Duy, Lương Sùng bỗng nhiên thư giãn hẳn, khiến Khang Mẫn Mẫn không kìm được hồi tưởng cái lần tình cờ gặp Ninh Diệc Duy ở phòng hắn. Trong nhiều năm trước và sau đó, Khang Mẫn Mẫn chưa một lần thấy lại Lương Sùng ồn ào như vậy.

Sau khi vào đại học, Lương Sùng dọn đến một căn phòng gần công ty và trường. Lúc ấy Lương Sùng mới mười tám mười chín, sống một mình lại không thích kẻ khác thân cận. Khang Mẫn Mẫn khó yên lòng, mỗi dịp đi ngang sẽ tạt vào thăm nom một chút, xem con có thiếu thốn thứ gì không.

Ngày ấy Khang Mẫn Mẫn vừa vào đã thấy TV trong phòng ngủ đang mở, chiếu một bộ phim khoa học tài liệu, trên sô pha vươn ra hai cẳng chân trần trụi. Đầu tiên bà kinh ngạc, thầm nhủ thì ra Lương Sùng ở nhà lôi thôi thế này, tiến đến gần, hoá ra là Ninh Diệc Duy đang ngủ, ngủ luôn trên sô pha, trên thảm còn rơi quyển sách.

Khang Mẫn Mẫn biết Ninh Diệc Duy và Lương Sùng quan hệ không tệ, chỉ không ngờ cậu có thể tự do ra vào ổ Lương Sùng. Bà trông Ninh Diệc Duy mặc ít, tuy hơi kinh ngạc nhưng vẫn lấy chăn đắp lên cho cậu, tắt TV đi.

Ninh Diệc Duy ngủ rất thơm, lông mi vừa dài vừa dày rủ trên mặt, một tay đè dưới thân, một tay tựa trên sô pha, ngón tay trắng nõn, móng tay mượt mà, phiếm màu hồng khoẻ mạnh.

Khang Mẫn Mẫn nhìn trong chốc lát, Ninh Diệc Duy cựa quậy rơi chăn, bà lại nhặt lên đắp cho cậu.

Lần đầu tiên gặp Ninh Diệc Duy, bà lập tức cảm thấy cậu trông rất quen, chắc vì bà có duyên từ trước với mẹ cậu nên đối với cậu cũng thêm phần săn sóc.

Bà dém kĩ góc chăn, nhặt sách lên đặt một bên thì thấy chồng sách nằm sẵn trên bàn. Bà chỉ để lại cuốn Ninh Diệc Duy đang đọc, ôm số còn lại lên tầng cất cẩn thận. Lúc đang xuống tầng, bà nghe tiếng chuông mở cửa thang máy.

Lương Sùng đột nhiên trở về, vừa đi vừa nổi giận đùng đùng hô tên Ninh Diệc Duy: “Ninh Diệc Duy!”

Khang Mẫn Mẫn hoảng sợ, bước vội xuống tầng, đi vào phòng ngủ, thấy Lương Sùng cúi người nhéo mặt Ninh Diệc Duy, đánh thức cậu.

Ninh Diệc Duy ngồi dậy, chưa tỉnh ngủ, cả người đờ đẫn, không rõ đầu đuôi hỏi Lương Sùng: “Cái gì? Làm sao? Động đất hả?”

“Em lấy thẻ anh mượn bao nhiêu sách, vì sao giờ một quyển anh cũng không mượn được?” Lương Sùng trừng mắt hỏi cậu.

Ninh Diệc Duy sửng sốt một chút, ngoắc đầu, đếm đếm số sách mình đã mượn, mơ hồ nói: “Không biết…… Chỉ mượn năm quyển thôi nhỉ…… Nhiều nhất là năm…… Ngày mai là trả rồi.”

Giọng cậu càng ngày càng nhỏ, Khang Mẫn Mẫn không nỡ nhìn, đi đến muốn thay cậu đỡ vài lời.

Lương Sùng thấy Khang Mẫn Mẫn, hơi bất ngờ, thưa một tiếng: “Mẹ.”

“Dì ạ.” Ninh Diệc Duy vô cùng đáng thương chào bà.

“Không phải mượn năm quyển sách thôi sao,” Khang Mẫn Mẫn nói với Lương Sùng, “Đến mức đó sao.”

Lương Sùng bĩu môi, lạnh lùng liếc Ninh Diệc Duy: “Thẻ anh chỉ được mượn cùng lúc năm quyển, lúc em cầm đi anh đã dặn không cho mượn hết rồi mà.”

“Anh đâu có đến thư viện đâu,” Ninh Diệc Duy oan ức nhỏ giọng cãi cọ, “Lãng phí là xấu. Em giúp anh tận dụng quyền lợi sinh viên, đáng ra anh phải cảm ơn em chứ, hơn nữa mỗi quyển sách em thay anh đọc sẽ góp phần để một trên mười cái cây xanh không chết đi vô nghĩa.”

“Còn dám lý luận,” Lương Sùng tức giận gõ đầu Ninh Diệc Duy, “Anh có cần khen em bảo vệ môi trường luôn không?”

“Anh biết là được rồi.” Ninh Diệc Duy nhảy chân trần lên thảm muốn chạy, bị Lương Sùng một phát túm về, cầm giấy bút, đẩy vào thư phòng viết giấy cam đoan.

Lương Sùng lạnh lùng bắt Ninh Diệc Duy viết về sau tuyệt đối không được mượn hết sách trong thẻ, còn bắt Ninh Diệc Duy ấn dấu tay làm chứng, rặt một dáng vẻ chế độ độc tài.

Ký ức trong Khang Mẫn Mẫn đến nay hãy còn mới mẻ, bởi Lương Sùng ngày ấy sống động đến nỗi không giống Lương Sùng.

Lương Sùng trợn mắt nghiến răng, Lương Sùng ngang ngược vô lý. Trước đây lẫn sau này, Khang Mẫn Mẫn chưa từng gặp lại một Lương Sùng như thế. Sau khi Lương Khởi Triều phát bệnh, Lương Sùng càng thêm trầm ổn kín đáo, chẳng hề tương đồng với Lương Sùng biết buồn vui kia.

Khang Mẫn Mẫn bất giác nhận ra, bà có lẽ đã khiến Lương Sùng quá mệt mỏi rồi.

Lương Sùng từ bé đến lớn luôn là kẻ ưu tú trong đám người. Bà quen với sự xuất chúng và hi sinh của con, xem gánh nặng đè trên vai con là lẽ đương nhiên. Bà và Lương Khởi Triều chỉ có một đứa con là Lương Sùng, đó hẳn là những thứ Lương Sùng nên làm.

Bà thậm chí sợ Lương Sùng cô đơn, hết mình gán ghép Lương Sùng với con gái nhà thế gia, mua hai chiếc giường em bé đặt tại Châu Úc, nhưng chưa một lần bà thử hỏi Lương Sùng có thích cô ấy không.

Lục lại hồi ức, bà bỗng dưng hiểu được, không phải Lương Sùng không giàu sức sống, mà là hắn cho rằng, những thời khắc thoải mái tự tại của hắn không cần thiết để bà thấy.

Rồi bà cũng phát hiện Ninh Diệc Duy khác biệt, hiểu được hàm ý tại sao Lương Sùng quyên phòng thí nghiệm cho khoa vật lý, phá tường xây gác mái ngắm sao, thiết kế riêng giá sách kiểu thấp, tại sao trong phòng trong xe hắn không chỗ nào thiếu dấu vết của cậu. Lương Sùng cảnh giác chắn loài người ngoài cửa, lại để Ninh Diệc Duy tự nhiên ra vào, thay Ninh Diệc Duy bày sẵn giường nệm mềm mại thoải mái, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, chỉ vì giữ cậu đừng đi.

Lương Sùng nhìn Khang Mẫn Mẫn, trầm mặc trong chốc lát, chắc hẳn đã đoán ra việc bà sắp hỏi nhưng không muốn làm người mở lời.

“Lương Sùng,” Khang Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua cấp dưới Lương Sùng phía sau, không biết có nên khuyên hay không, khuyên nhiều hay ít, “Ninh Diệc Duy……”

“Mẹ không cần lo,” Lương Sùng duỗi tay xoay tách cà phê, đế tách cọ sát đĩa sứ, phát ra âm thanh sàn sạt, “Con và Ninh Diệc Duy khó có khả năng bên nhau.”

Khang Mẫn Mẫn lựa lời, ngừng vài giây, hỏi: “Vì sao, nó không thích con?”

“Không có vì sao,” Lương Sùng lạnh nhạt nhắm mắt, không trả lời vấn đề thứ hai của Khang Mẫn Mẫn, chỉ nói, “Nhưng con sẽ không kết hôn.”

“Vậy nó muốn kết hôn thì sao?” Khang Mẫn Mẫn xúc động hỏi, “Nó không tìm con nữa, dọn hết đồ từ nhà con đi thì sao? Con có thể cả đời không tìm người khác sao?”

Lương Sùng không bị Khang Mẫn Mẫn chọc giận, bình thản đối diện Khang Mẫn Mẫn, nói: “Em ấy có thể kết hôn, nhưng đừng bao giờ nghĩ có thể dọn đồ ra khỏi nhà con.”

Khang Mẫn Mẫn ngây ngẩn, bà phát hiện Lương Sùng trả lời thật sự quá nhanh, tựa như hắn đã tự vấn vô số lần.

HẾT CHƯƠNG 24.

Đăng truyện xong mình còn sửa tới sửa lui nữa nên bên TruyenGG là bản bị dở bị sai đó nha, mọi người đọc trên wattpad mình nè đừng có đọc mấy chỗ kiểu đó nha.
Bình Luận (0)
Comment