Nhất Bá Thiên Địa Ngạo

Chương 15

Chớp mắt đã qua một đêm, ánh sáng ban mai lại chiếu sáng khắp nơi, mang lại sức sống cho muôn loài. Cô Âm cốc lại bừng tỉnh sau một đêm dài ngủ say, xa xa vang lên tiếng thú gầm rống, từng đàn điểu cầm bay lượn trên nền trời rạn đông đỏ máu.

Ngày hôm nay Cô Âm cốc đặc biệt đông đúc, vô số người hoặc đi bộ, hoặc cửi tọa kỵ hoặc lái chiến ngẫu không ngừng gấp rút chạy về hướng tây nơi xuất hiện dị quang. Khắp nơi ồn ào náo nhiệt.

Trong căn lều của mình, Triệu Linh Tiêu vẫn ngồi khoanh chân tu luyện, linh khí thiên địa không ngừng chui vào lỗ chân lông chảy vào kinh mạch của hắn, tam kỳ kinh mạch tựa như con sông lấp đầy linh khí, khai thông đến lúc mấu chốt. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy xung quanh hắn không gian gợn sóng lăn tăn, khí thế đang không ngừng kéo lên, y phục không gió mà bay.

Suy, suy, suy...

Bình chướng rốt cuộc cũng không cản nổi sức ép linh khí dồn nén lập tức nứt vỡ, linh khí không còn bị cản trở ào ạt tràn vào đan điền nữa ngưng thực khiến nó trở nên đậm đặc hơn.

•Phù...

Triệu Linh Tiêu phun ra một ngụm trọc khí, đôi mắt từ từ mở ra, bên trong ẩn hiện tinh quang khó thấy. Cảm nhận lực lượng cơ thể lại tăng thêm một tầng khiến hắn không khỏi vui vẻ, tuy với người khác nó chẳng là gì nhưng đối với hắn rất có ý nghĩa, bao nhiêu năm qua hắn nằm mơ cũng thèm cái cảm giác đột phá này, giờ có thể liên tục thăng cấp thì thật sự rất sảng khoái.

Triệu Linh Tiêu không vội ra ngoài ngay mà tiếp tục ngồi củng cố tu vi vừa đột phá, một lát sau có người đến gọi hắn, toàn bộ dong binh đoàn sẽ khởi hành sau một canh giờ nữa.

Sau khi thu xếp toàn bộ, Hà Môn dong binh đoàn bắt đầu khởi hành, mục tiêu của họ chính là sâu bên trong Cô Âm cốc, nơi có dị quang xuất thế. Đoàn người không ngừng băng rừng vượt suối từng bước tiến thẳng, dọc đường vẫn không quên hôi của, bất kể thứ gì nhìn thấy cũng đều bị thu lấy. Trên đường, Triệu Linh Tiêu bắt đầu bộc lộ khả năng truy tìm bảo vật của mình, không biết lý do tại sao thế nhưng hắn phát hiện mình có khả năng đặc biệt là có thể cảm nhận được mùi vị của linh thảo, trong phạm vi mười dặm hắn hoàn có thể truy ra tất cả linh thao có xung quanh, hơn nữa linh thảo càng cao cấp lại càng nhạy bén, vì vậy dọc đường hắn là người có thu nhập cao nhất, thậm chí hắn còn lôi được một củ linh sâm ba trăm năm khiến cho mọi người trong binh đoàn rớt tròng mắt, linh sâm có tác dụng bổ dương tráng huyết, tăng cường thể chất, có thể đem luyện đan dược giá trị kinh người.

Triệu Linh Tiêu ngắm nghía củ sâm có hình người trong tay nội tâm cao hứng vô cùng, chuyến đi này thu hoạch phong phú, cứ như vậy khi ra khỏi Cô Âm cốc hắn sẽ trở thành một tiểu phú hào, nghĩ đến cảnh tượng đó khóe miệng không tự chủ nhếch lên, hai chân không biết mệt chạy tới chạy lui trong rừng, ban đầu có vài người không ngại mặt dày chạy theo hắn kiếm chác sau đó đều có thu hoạch khiến cho người khác cũng theo sau, rất nhanh sau lưng hắn đã có thêm một đoàn người, bọn họ cứ như một đàn châu chấu càn quét sạch sẽ nơi vừa đi ra.

Sở Hà đứng một bên liên tục gật đầu, trong lòng thầm nghĩ nếu lôi kéo được người này thì tương lai của binh đoàn sẽ không thể hạn lượng.

Sở Mạch từ xa lẳng lặng quan sát Triệu Linh Tiêu, con người này cho nàng cảm giác đặc biệt, đây là lần đầu nàng cảm thấy hiếu kỳ về một nam nhân, tuy nàng rất có thành kiến với hắn nhưng cũng phải công nhận là hắn có tài.

Sở Tiểu Chiêu tính cách hoạt bát, nhìn thu hoạch của Triệu Linh Tiêu thì hâm mộ không thôi, lập tức không ngại vô sỉ chạy trước tranh dành khiến hắn phải khổ sở không thôi, tuy tuổi nàng nhỏ hơn hắn nhưng tu vi cao hơn nên hắn muốn dành cũng không lại.

Dọc đường nhờ vào giác quan nhạy bén của Triệu Linh Tiêu mà đoàn người bình yên tiến tới, không gặp phải thú vật nguy hiểm nào, chỉ có vài ma thú cấp thấp điều bị mọi người vây công giết chết, toàn bộ thân thể bị phân chia sạch sẽ.

Một ngày rất nhanh qua đi, ban đêm ngoài hoang dã rất nguy hiểm nếu họ không tiếp tục di chuyển mà hạ lều tại chỗ để nghỉ ngơi, cả ngày mệt mỏi nên không có ai rảnh rỗi lảng vảng bên ngoài mà đi nghỉ ngơi trong lều. Triệu Linh Tiêu trở lại lều, hắn ngồi một mình không có việc gì để làm nên bắt đầu tu luyện, chốc lát sau hắn lại tiến nhập trạng thái hồng mông, như một lão tăng nhập định, im lặng không tiếng động.

Ngoài trời, từng ánh sao lung linh khoe sắc màu trên không trung, tựa như nữ hài nghịch ngợm chớp lóe không ngừng.

Sáng hôm sau, Triệu Linh Tiêu bước ra khỏi lều, nét mặt cao hứng, một đêm tu luyện hắn lại đột phá thêm một tầng khiến hắn kinh hỷ không thôi.

Sau khi thu xếp xong đoàn người lại tiếp tục lên đường, ngày hôm qua vẫn như hôm nay, bọn họ đi đến đâu là sẽ tiến hành cuộc vơ vét trên diện rộng, như một đàn châu chấu không ngừng càng quét khắp nơi.
Bình Luận (0)
Comment