Nhất Chân Tâm 3

Chương 7

Edit: Ishtar

Chạy ra khỏi Trác phủ, nhìn thấy không có truy binh đuổi theo, Kim Lục Phúc tiếp tục đi sang nhà khác vay tiền, mặc kệ trong thành đã bắt đầu gà bay chó sủa. Nhưng cũng tốt, có cảm giác kích thích, hắn cũng thuận lợi đạt được ước muốn, mượn được vài khối bạc vụn, cảm thấy thỏa mãn bước tiếp chặng đường.

Vùng đất phía tây bắc không phồn hoa sầm uất bằng Trung Nguyên, từ mật độ dân số dày đặc hay không là có thể nhìn ra được, Kim Lục Phúc cứ thế mà đi liền một mạch, tùy thích ăn ngủ, vì trời càng ngày càng ấm dần, cho nên rất vui vẻ, nhưng ở tây bắc có bão cát lớn, Kim Lục Phúc sống ở Giang Nam đã quen, lại thêm vài năm sống ở Côn Lôn đóng giả làm thần tiên, không bao lâu sau đã bị bão cát làm cho thay hình đổi dạng, khuôn mặt trắng nõn nay đã đổi sang màu cát, nếu hắn đứng giữa sa mạc chỉ lộ mỗi mặt ra, những thương đội vãng lai đi qua sẽ cho rằng đây là một kỳ quan thiên nhiên ———- gió thổi cát vào mặt người này, nói dài dòng thế!

Đối với con đường Tây bắc trải đầy cát vàng và con đường tơ lụa, Kim Lục Phúc luôn luôn tràn đầy nhiệt huyết, thường ước mơ được một lần đi trên con đường tơ lụa, nhưng vì rời nhà lâu ngày, lại thấy nhớ nhà tha thiết; Kim Lục Phúc quyết định đi dọc theo con đường tơ lụa mà trở về nhà, mặc dù con đường tơ lụa ngày nay không còn phồn vinh náo nhiệt bằng hai ngàn năm trước, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thương đội đi ngang qua. Một ngày nộ, Kim Lục Phúc nhìn thấy một ốc đảo (Thỉnh thoảng trên sa mạc có những chỗ có nước, tức là có sự sống. Người ta gọi đó là ốc đảo) nho nhỏ ở giữa sa mạc, nhìn kỹ xem, lần này ở ốc đảo không có tiếng hát của nữ nhân đang tắm, hắn yêm tâm nhảy vào tắm táp thoải mái, tiện thể giặt luôn bộ y phục đã lấm lem bùn đất, sau đó nằm lên trên bờ cát ấm áp hong khô y phục; tới lúc hoàng hôn, ánh mặt trời nóng bỏng đã trở nên nhu hòa, hắn thoải mái ngồi vắt chéo chân, chờ nhìn khung cảnh huy hoàng “Đại mạc cô yên thẳng, trường hà lạc nhật viên” [3], nương hắn nói đó là một cảnh đẹp mà bất kì kẻ nào nhìn thấy đều có cảm giác vui vẻ thoải mái.

Lấy tư cách là người đứng xem, trích dẫn câu nói củ Hương Lăng trong Hồng Lâu Mộng: “đại mạc cô yên thẳng, trường hà lạc nhật viên”. Sao khói có thể bay thẳng được nhỉ? Mặt trời vốn đã tròn vo rồi cơ mà. “Thẳng” thì giống như vô lý, mà nói “tròn vo” thì có vẻ hơi tục. Gấp sách lại tưởng tượng, muốn tìm hai từ khác đổi cho hai từ này, nhưng lại không tìm ra. Đây là cảnh “đại mạc cô yên trường hà lạc nhật viên” đẹp nhất mà Kim Lục Phúc từng nhìn thấy, mặt trời chìm dần xuống, lại bồng bềnh mờ ảo nơi chân trời, rồi tan dần ra, cảnh sắc ánh vàng rực rỡ, lôi cuốn người xem.

Cảnh đẹp như vậy đúng là làm cho tinh thần con người ta thoải mái, tâm tình buông lòng, dễ dàng đi vào giấc ngủ… huống chi Kim Lục Phúc là kiểu người nếu không có việc gì liền ngủ say như chết, khí trời tốt như vậy, không ngủ đúng là phụ lòng ông trời a, vì thế hắn hoàn toàn giống như trước đây mà ngủ thiếp đi.

Đến lúc làn gió đêm lướt qua trên bầu trời tối đen, hắn biết rõ, nhưng do mấy ngày nay đều đói bụng, lại nằm phơi nắng nên rất buồn ngủ, bởi vậy… khi những hạt cát quay cuồng lướt qua người hắn theo làn gió, hắn lại còn tưởng có người tốt bụng đắp chăn cho hắn.

Một thương đội đi ngang qua, mặc y phục truyền thống của dân tộc Duy Ngô Nhĩ, cho dù trời tối đen vẫn rất rực rỡ, thấy nơi này có ốc đảo liền dừng lại nghỉ chân. Vị trí của Kim Lục Phúc dễ dàng có người phát hiện, vì thế một nam tử trẻ tuổi ngồi xuống bên cạnh hắn, nghiêng người nhìn hắn. Bởi vì tò mò nên ghé sát vào nhìn. Sau đó bô bô nói một đống. Nói xong lại có người tiến tới, đó là một lão giả tóc bạc râu quai nón, lắc đầu nói bô lô ba la gì đó.

Phủi phủi mấy hạt cát trên mặt, lay lay người đang ngủ.

“Tiểu tử, mau tỉnh dậy.” Lão giả nói.

Kim Lục Phúc mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt hắn là chòm râu trắng muốt.

“Tiểu tử?” Lão giả nhìn hắn đần mặt ra, lại gọi tiếp

“Thần tiên râu bạc~~ xong đời, ta đã thăng thiên.” Nói xong lại lăn ra ngủ.

Nam tử trẻ cùng lão giả bô lô ba la một hồi, rồi kéo Kim Lục Phúc từ trong đống cát ra.

“Già Ngả Sơn, hắn làm sao vậy?” Một nam tử trung niên đi tới, nhìn giống như đầu lĩnh (người đứng đầu) của thương đội, nói tiếng Bắc Kinh lưu loát.

“Gã tiểu tử này đang bị sốt, xem ra không khỏe lắm. Tạ Mộc Tạ Nhĩ, có lẽ chúng ta nên giúp hắn.” Lão giả Ngả Sơn nói.

“Việc này… được rồi, già Ngả Sơn, vậy già hãy chiếu cố hắn. Cầu thánh Ala phù hộ cho hắn.” Tạ Mộc Tạ Nhĩ nói, đứng dậy chỉ huy mọi người chuẩn bị hạ trại.

Kim Lục Phúc vì bị lắc lư nghiêng ngả mà tỉnh dậy, mặc dù không có chuyện bất ổn gì xảy ra, nhưng trong lòng cũng run nhẹ. Ai lại đãi ngộ tốt với hắn như vậy?

Đột nhiên, một khuôn mặt xuất hiện ngay trước mắt hắn, làm hắn bỗng nhiên hiểu ra hàm ý của câu: “Năm tháng vô tình, dao găm lướt qua lưu lại tang thương.”

“Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi sao?” Lão giả Ngả Sơn hỏi.

“Cảm ơn ân cứu mạng của tiền bối.” Kim Lục Phúc ngẩng đầu lên nói chuyện với lão, lạc đà vẫn tiếp tục tiến về phía trước, còn hắn trong lúc đó thật giống như cái bướu trên lưng lạc đà.

“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.” Lão giả vừa nói vừa cởi túi nước đưa cho hắn uống. “Phía trước có một ốc đảo nhỏ, tới nơi sẽ nghỉ chân lại một ngày, thánh Ala sẽ phù hộ ngươi mau chóng khỏe lại.”

Kim Lục Phúc nhìn lão cười cười, mặc kệ ai phù hộ, giữ được mạng sống là tốt rồi.

Đi mãi rồi cũng tới một ngôi làng sầm uất, nơi này có hồ nước xanh ngát, hoa nở um tùm, ở giữa làng có một cái hồ lớn, đứng ở ven hồ là những nữ tử Duy Ngô Nhĩ trong trang phục diễm lệ đang giặt quần áo, còn có những tiểu hài tử đang nô đùa vui vẻ, đối lập với những bãi cát sa mạc mênh mông bên ngoài, sắc xanh nơi này khiến lòng người say mê.

Người dân trong làng đối với những thương đoàn vãng lai đều đã quen thuộc, bọn họ vào làng cũng không gây chuyện gì lớn, chờ bọn họ sắp xếp được chỗ nghỉ chân trong quán trọ duy nhất trong làng thì có rất nhiều người dân tới mua đồ hoặc đổi đồ, Kim Lục Phúc nghe không hiểu, hơn nữa cơn sốt vẫn chưa hạ nên chỉ có thể ngồi một bên nhìn. Bỗng nhiên có cảm giác nơi này thật giống thôn Minh Nguyệt mà hắn từng sống, chẳng qua nơi đó nói tiếng quê hương, còn giờ hắn đang lang thang nơi đất khách quê người.

“Tiểu tử, trời mát hơn nhiều rồi, ra ngoài ngồi một chút đi.” Lão giả Ngả Sơn dù bận rộn cũng không quên quan tâm hắn. Hắn liền lảo đảo đi ra khỏi quán trọ, ngồi dưới một gốc cây đại thụ nhìn bọn trẻ xung quanh vui đùa ầm ĩ.

Từ xa dường như có một thương đội nữa đi vào trong làng, xem ra nơi này phát triển không tồi. Thương đội càng ngày càng tới gần, kỳ lạ là giữa đội ngũ có một người đeo khăn che mặt cưỡi lạc đà, nhìn dáng người có lẽ là nữ tử, chẳng hiểu sao lại có một loại ảo giác rằng, đôi mắt nữ tử đó đang nhìn chằm chằm vào hắn. Đoàn người dừng lại trước quán trọ, lão bản đã sớm ra đón tiếp, tất cả lục tục kéo nhau vào trong nghỉ ngơi, khi nàng kia đi vào trong cũng không thèm liếc mắt nhìn Kim Lục Phúc một cái, cho nên sau đó hắn khẳng định chắc chắn là mình bị hoa mắt.

Lão giả Ngả Sơn đối xử với hắn rất tốt, chăm sóc tỉ mỉ chu đáo lại còn càng ngày càng yêu thương, buổi tối chăm sóc hắn kĩ quá, làm ý nghĩ nhớ nhà của hắn càng ngày càng mãnh liệt.

Thương đội nghỉ ngơi ở ốc đảo một ngày, sau lại có một đội cũng dừng lại một ngày, vì thế liền kết bạn đồng hành. Ngẫm cũng đúng, chẳng may đụng phải sơn tặc gì đó, có thêm nhiều người là điều tốt. Tuy nhiên nữ nhân duy nhất trong đoàn người kia cũng không tháo bỏ khăn che mặt dày cộm mà cũng không gần gũi với người khác, nhưng cũng nhìn ra được đoàn người đó đối với nàng rất tôn kính.

Nhờ có già Ngả Sơn quan tâm chăm sóc, Kim Lục Phúc lại bắt đầu vui vẻ. Mặc dù trong đoàn không tránh khỏi ăn uống thiếu thốn, mà hắn đi một mạch từ Giang Nam tới đây đã quen thói ăn uống no say, nên nhất thời chưa thay đổi được. Cũng may, hắn cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi, chỉ cần có cơ hội thì hắn có thể phát huy năng lực, ví dụ như… chẳng may giữa đường gặp cường đạo, sơn tặc.

Rời khỏi ốc đảo chừng năm sáu ngày sau, đoàn người vẫn đang chậm rãi bước đi, bỗng nhiên có người chỉ vào phía xa xa hoảng hốt nói gì đó, Kim Lục Phúc ngẩng đầu nhìn lên, từ phía xa, cát bụi mù mịt, trong đó mơ hồ nhìn thấy mấy bóng đen. Ta Mộc Tạ Nhĩ và đầu lĩnh của đội kia vô cùng căng thẳng, Kim Lục Phúc cũng cảm nhận được không có cát bụi nào đơn giản như vậy.

Quả nhiên, già Ngả Sơn kéo hắn, nhỏ giọng nói: “Thổ phỉ tới đó, tiểu tử, lát nữa đừng hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ giết người không chớp mắt.” Có lẽ lo sợ vóc dáng hắn bị người ta một đao chém chết.

Kim Lục Phúc cười gật đầu: “Già Ngả Sơn, ta đã biết.” Hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ … chỉ cần không có người bị chết và hàng hóa không bị mất là được.

Tạ Mộc Tạ Nhĩ dặn dò mọi thứ, tất cả mọi người đều rất căng thẳng.

——— —————— —————— —————— —————— ————

[3]:Đây là hai câu thơ trong bài thơ “Sử chí tái thượng” của Thi Phật Vương Duy.

Hán-Việt:

Đan xa dục vấn biên,

Chúc quốc quá cư duyên.

Chinh bồng xuất Hán tái,

Quy nhạn nhập Hồ thiên.

Đại mạc cô yên trực,

Trường hà lạc nhật viên.

Tiêu quan phùng hậu kỵ,

Đô hộ tại Yến Nhiên.

Dịch nghĩa:

Ngồi trên xe hỏi đường đi,

Thân làm quan ta đi tới biên thuỳ.

Ngọn cỏ bồng bay ra khỏi ải Hán,

Nhạn bay về vào trời Hồ.

Sa mạc mênh mông, ngọn khói bay thẳng lên trời,

Sông dài, mặt trời lặn tròn vo.

Ra tới ải Tiêu Quan, gặp lính cưỡi ngựa (đi trinh sát),

(Báo rằng) quan đô hộ đang ở Yên Nhiên.
Bình Luận (0)
Comment