Nhất Dạ Mê Tình

Chương 5

Tháng tư, Thừa Thiên năm thứ mười bảy, Vũ Lăng vương, Tấn Võ vương, Tây Xương vương, Tề vương đồng loạt tạo phản, được sử gọi là loạn tứ vương.

Tháng năm, giám quốc công chúa Hoàng Phủ Tiệp xuất binh chống lại Tây Xương vương, trận đầu tiên mở màn thắng lợi, đánh bại Tây Xương vương. Tây Xương mất cả năm thành, Tây Xương vương Thương Hoàng lui binh, không thể cố thủ được nữa.

Tháng sáu, Nhâm Thiên Lưu tướng quân dẫn binh dẹp loạn Vũ Lăng vương, nhưng mãi chần chờ án binh bất động. Nhâm Thiên Lưu nam chính bắc chiên đã lâu, trí dũng song toàn. Hắn bất động, Vũ Lăng vương cũng không dám tùy ý hành động, hai quân giữ thế giằng co.

Tháng bảy, Hoàng Phủ Tiệp đả bại Tấn Võ vương, thu hồi tất cả đất đai bị chiếm, Tấn Võ vương bị tiên phong tướng quân bắt giữ, giải về kinh thành giam lỏng.

Loạn thế xuất anh hùng, loạn tứ vương, xuất ra một vị tướng quân trẻ tuổi.

Người này tuổi chừng hai mươi, thân hình nhỏ nhắn, là đệ tử nhập thất của Yến Đình tướng quân. Ngân thương bạch mã, kim giáp hồng lăng (1), tư thế oai phong lẫm liệt. Võ nghệ cao cường, mưu lược hơn người, là tướng quân dũng cảm nhất dưới trướng Hoàng Phủ Tiệp. Đả bại Tây Xương vương, giam lỏng Tấn Võ vương, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, danh chấn thiên hạ, người người đều biết.

Tháng tám, Tây Xương vương cầu trợ Vũ Lăng vương, Vũ Lăng vương theo đường vòng, tự mình dẫn binh xuất trận, giúp đỡ Tây Xương vương lui binh.

Vũ Lăng vương xuất binh, Hoàng Phủ Tiệp đích thân nghênh chiến.

Hai quân giằng co dưới thành, cách nhau chỉ một dặm.

Lục Thanh Nhã một thân áo giáp kim sắc, ngân thương rực rỡ. Hồng lăng được buộc theo gió bay chập chờn, tư thế oai hùng hiên ngang.

"Vũ Lăng vương đích thân xuất trận, tỷ nắm được bao nhiêu phần thắng?" Nghe nói Vũ Lăng vương bách chiến bách thắng, mưu lược hơn người. Đối chiến với hắn, nghìn vạn lần không thể sơ sẩy.

"Một phần." Hoàng Phủ Tiệp cười khổ.

"Con mẹ nó, đây là cái trận pháp gì, muội chưa từng thấy qua." Vì thay Hoàng Phủ Tiệp đánh giặc, nàng đã xem qua vô số binh thư. Dựa vào chỉ số thông minh cao đến 180 của nàng, ghi nhớ tất cả các loại binh pháp chiến thuật. Thế nhưng trận pháp Vũ Lăng vương sử dụng, nàng căn bản không chút ấn tượng.

"Ta cũng chưa từng thấy qua." Nàng từ nhỏ quen đọc binh thư, lớn lên ở sa trường, nhưng cũng chưa từng thấy qua.

"Theo muội quan sát, trận này hình như… muốn dẫn chúng ta tiến vào. Biết người biết ta, trăm trận trăm tháng. Không biết đối phương muốn gì, ngàn vạn lần không thể tùy tiện xuất chiến, lui binh." Trong bụng mang theo một quả trứng mà còn xông pha chiến trường, nàng thật sự biến thành Mộc Quế Anh (2) rồi.

Hoàng Phủ Tiệp tán thành ý kiến của nàng, "Chư vị tướng quân, quan sát tỉ mỉ, sau đó trở lại nói cho ta biết đây là trận pháp gì."

Lục Thanh Nhã nhìn một hàng dài quanh co uốn lượn, thản nhiên nói, "Theo muội đoán đây là một trận pháp mới, không hề có trong binh thư, có biết tên hay không không quan trọng. Quan trọng là có phá được hay không."

"Công chúa, trận này phỏng chừng dựa trên "trường xà trận" (3) biến hóa thành." Yến Đình nói ra nhận xét của bản thân.

Hoàng Phủ Tiệp mỉm cười, "Tướng quân, đả xà đả thất thốn (4)?"

Yến Đình tướng quân lắc đầu, "Theo lão phu thấy, thất thốn không thể đánh được."

"Yến lão tướng quân nói có lý, "trường xà trận" nhược điểm quan trọng nhất chính là thất thốn, nhưng trải qua biến hóa, thất thốn lại trở thành vị trí cực mạnh, đánh vào thất thốn, đồng nghĩa với tự sát." Lục Thanh Nhã tính từ kiêu ngạo bất tuân, nhưng khi đối mặt với Yến tướng quân, vẫn như cũ vô cùng cung kính.

Hoàng Phủ Tiệp nhíu mày, "Trước tiên phái một trăm kỵ binh đi thử trận, chúng ta ở xa quan sát, tìm ra khe hở."

"Thần có hai đề nghị, thứ nhất, ý tưởng cũng giống như công chúa, đầu tiên thử trận, sau đó tìm cách phá giải. Thứ hai, nếu không bày trận được, tự nhiên không cần phá."

"Lộ Chiếu tướng quân muốn nói…" Hoàng Phủ Tiệp đã hiểu rõ vài phần.

Lục Thanh Nhã cười nhạt, "Đánh lén."

Hoàng Phủ Tiệp khóe môi vung lên một nụ cười âm ngoan, "Lúc bày binh bố trận, binh sĩ phải nối đuôi nhau. Trận chưa thành, chúng ta từ bên ngoài đóng cửa thành, xem bọn chúng làm sao bày binh bố trận."

"Đóng cửa thành của chúng e rằng không dễ." Một vị tướng quân trẻ tuổi phát biểu ý kiến.

"Ngày mai ta dẫn năm trăm kỵ binh khiêu chiến ở cửa nam, chỉ cần Vũ Lăng vương khiêu chiến, chỉ cần Vũ Lăng vương xuất chiến, ta lập tức sát nhập quân đội, bảo vệ cửa thành. Sau đó, Yến lão tương quân xuất binh viện trợ, tiêu diệt bọn chúng đang còn ở ngoài thành. Sau đó lại tiếp tục phái thêm năm trăm tinh binh từ ba cửa thành bắn hỏa tiễn (5), dương đông kích tây, để ta cùng kỵ binh có cơ hội chạy trốn…"

Vũ Lăng vương là anh hùng cái thế, ngoại trừ Hoàng Phủ Đức ngự giá thân chinh, còn lại chưa từng bị đánh bại. Rốt cuộc đến sáu năm sau, lại nếm mùi thất bại. Trải qua cuộc chiến lần này, vị niên thiếu tướng quân bạch mã ngân thương, kim giáp hồng lăng được danh dự xưng là chiến thần. Vũ Lăng vương, Tây Xương vương, Tấn Võ vương, Tề vương đều là một đời kiêu hùng, tung hoành ngang dọc trên sa trường. Trong vòng ba tháng, vị tướng quân này đả bại cả Tây Xương vương, Vũ Lăng vương, bắt giữ Tấn Võ vương, danh hiệu chiến thần là hoàn toàn xứng đáng.

Có được danh dự chiến thần, nhưng cũng mất đi một sinh mạng quan trọng nhất của mình.

"Đã tra ra, người hôm ấy ở thành lâu bắn muội một tên không phải ai khác, chính là Vũ Lăng vương." Hoàng Phủ Tiệp bước vào quân doanh, có chút dè chừng.

Lục Thanh Nhã buông quyển binh thư trong tay xuống, thản nhiên nói, "Muội biết."

"Thanh Nhã, muội…" Hoàng Phủ Tiệp đột nhiên nín thở.

Ngón tay Thanh Nhã chậm rãi khép lại, "Giết người đền mạng, nếu muội nhớ không nhầm. Vũ Lăng vương có một nhi tử mới lên một tuổi."

"Muội không phải…" Hoàng Phủ Tiệp đã đoán được nàng muốn làm gì.

"Hắn bắn ra một tiễn, khiến muội ngã xuống ngựa mất đi hài tử, muội giết ái thiếp và nhi tử của hắn đề bồi thường." Thanh Nhã đi tới trong góc, cầm lấy ngân thương sáng loáng rực rỡ, "Ngân thương này là trước khi xuất chinh tỷ tặng cho muội, đã nhuốm qua không biết bao nhiêu máu tươi, nhưng vẫn chưa nhuốm được máu của Vũ Lăng vương." Ánh sáng từ ngân thương chiếu lên mặt nàng, vô cùng lãnh liệt.

Hoàng Phủ Tiệp đột nhiên run lên một trận, "Muội rốt cuộc muốn làm gì?"

"Một ngày nào đó, muội sẽ dùng ngân thương này thay tỷ đả bại đất Vũ Lăng, dùng máu của cả nhà Vũ Lăng vương để tế vong linh hài tử." Một trận gió lạnh thổi tới, thổi bay bạch lăng đang buộc trên người nàng.

"Sao muội lại dùng bạch lăng?" Nhìn thấy bạch lăng bay phấp phơ trong gió, Hoàng Phủ Tiệp sởn tóc gáy.

Lục Thanh Nhã nở một nụ cười làm điên đảo chúng sinh, "Sau khi nhuốm máu của Vũ Lăng vương, không phải sẽ biến thành màu đỏ sao?"

"Muội nghỉ ngơi cho tốt." Hoàng Phủ Tiệp vội vã bỏ đi, không dám tiếp tục nhìn nàng.

Nếu không phải vì nàng, Thanh Nhã sẽ không mất đi hài tử. Mỗi lần nhìn thấy thần tình quỷ dị của Thanh Nhã, nàng luôn thống hận bản thân mình, muốn hung hăng đánh bản thân mình một trận.

Rời khỏi quân doanh, Hoàng Phủ Tiệp trong lòng vô cùng phiền muộn, bất tri bất giác đi tới một rừng cây vắng vẻ.

Bình thường nàng rất ít khi rời khỏi quân doanh, không ngờ trong trừng cây này lại có một cái ao trong vắt.

Nhiều ngày không tắm rửa, nàng một thân đều là mồ hôi. Hoàng Phủ Tiệp giơ tay ngửi ngửi y phục của mình, nhịn không được nhíu mày.

Hôm nay chiến sự khẩn cấp, tuyệt đối không thích hợp tắm rửa ở ngoại ô, thế nhưng nước trong ao này đối với nàng thực sự có sức hấp dẫn quá lớn. Chờ nàng khôi phục lại tinh thần, người đã ngâm mình trong nước rồi.

Hoàng Phủ Tiệp da thịt trắng nõn mềm mại giống như trẻ sơ sinh, tóc dài trôi nhẹ trên mặt nước, kiều mị mà thanh thuần.

"Chậc, ở nơi hoang vu dã ngoại lại có một giai nhân tuyệt sắc thế này." Một trận âm thanh bỡn cợt vang lên.

Hoàng Phủ Tiệp cả kinh, hoảng hốt che ngực lại, "Là ai? Đừng ở đây giả thần giả quỷ?"

"Ta…" Một gã nam tử từ trong tối bước ra, hai tay khoanh trước ngực, thong dong nhìn nàng.

Hoàng Phủ Tiệp nhanh chóng định thần, ánh mắt sắc bén rơi vào trên người hắn, "Ngươi là ai?" Người này ngũ quan tuấn lãng, khóe môi vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt, tựa hồ còn pha lẫn chút trào phúng. Từ trên người hắn, tản ra một loại khí thế bức người. Hoàng Phủ Tiệp xác định trong quân không hề có nam tử như vậy, hắn rốt cuộc là ai?

Nam tử vẽ ra một nụ cười, đi tới cạnh ao, "Tiểu mỹ nhân, nàng là quân kỹ à?" Xung quanh đây đều là quân đội triều đình, ngoại trừ quân kỹ, trong quân doanh không thể có nữ nhân khác.

Trải qua nhiều năm rèn luyện, Hoàng Phủ Tiệp đương nhiên học được trấn tĩnh, nàng nhíu mày, "Ta là quân kỹ?" Nàng đường đường là một công chúa, hắn lại cho rằng nàng là quân kỹ?

Hắn không nghe rõ lời nàng, cho rằng nàng thừa nhận mình là quân kỹ, "Nếu là quân kỹ, để nàng hầu hạ ta." Nam tử vừa nói, tay lập tức trút hết y phục.

Hoàng Phủ Tiệp tim đập liên hồi, "Ngươi… rốt cuộc muốn làm gì?"

"Chơi với nàng." Hắn thoát ra lớp y phục cuối cùng.

Hoàng Phủ Tiệp trên mặt mất hết huyết sắc, "Ngươi không biết xấu hổ." Nàng không chút nào nghi ngờ lời hắn nói, bởi vì, hắn đã thoát hết y phục trên người.

"Quân kỹ không phải cũng ý nói không biết xấu hổ hay sao?" Nụ cười trào phúng trên môi hắn càng lúc càng sâu.

Hoàng Phủ Tiệp võ công cao cường, nhưng lúc này lại vô phương sử dụng. Nàng lúc này cũng không mảnh vải che thân, không thể để hắn nhìn thấy hết chứ? Nàng đánh lên một lượng lớn bọt nước, nỗ lực không chế tâm tình, "Cút."

Nam tử tránh được bọt nước, ôm lấy cổ nàng, ở bên tai nhẹ nhàng nói, "Ta không thích nữ nhân không biết nghe lời."

"Ta không thích nam nhân vô sỉ." Hoàng Phủ Tiệp giơ đầu gối lên, hung hăng đánh vào dưới bụng của hắn, "Nam nhân đáng chết, cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn."

"A…" Hắn nhịn không được đau nhức, kêu lên, lại càng ôm chặt lấy Hoàng Phủ Tiệp, "Đừng làm bộ như mình là trinh tiết liệt nữ."

"Ta cứ làm bộ thì sao?" Hoàng Phủ Tiệp lại đánh hắn một quyền.

Hắn lập tức ôm bụng, "Nàng không thể có sức mạnh như vậy?" Kỳ quái, rõ ràng chỉ là một nữ tử trói gà không chặt, sao lại có sức mạnh lớn như vậy.

Lời hắn nói khiến trong mắt Hoàng Phủ Tiệp hiện ra một chút dè chừng, "Ai bảo ngươi khinh bạc ta." Không được, không được đánh nữa. Trong quân doanh, ngoại trừ giám quốc công chúa, không còn nữ tử nào biết võ công. Nếu để hắn biết thân phận thật sự của nàng, còn đâu là thể diện của Thừa Thiên vương triều.

"Nữ nhân chết tiệt." Nam tử cúi đầu, hung hăng hôn nàng.

Đây là hôn môi sao, thật sự quái lạ a. Hoàng Phủ Tiệp bị hôn đến mơ mơ màng màng, đầu óc choáng váng.

Hắn nhân cơ hội đó đặt nàng tựa vào vách ao, hung hăng xuyên vào cơ thể nàng, (6), một dòng máu ấm tràn ra, hòa lẫn trong nước như một bông hoa.

Cơn đau bất ngờ khiến Hoàng Phủ Tiệp thét chói tai, "A… Đau quá…"

"Nàng là xử nữ?" Hắn sửng sốt, không thể tin được. Quân kỹ là xử nữ? Đúng là chuyện lạ ngàn năm.

"Ô ô ô… Ra nghe Thanh Nhã nói làm loại chuyện này trước tiên phải âu yếm, ngươi thô lỗ a… Ô ô ô.." Thực sự xui xẻo quá, lần đầu tiên đã gặp phải một tên không biết thương hương tiếc ngọc.

Tiếng khóc của nàng khiến hắn nhíu mày, khẩu khí cũng trở nên ác liệt, "Không được khóc."

"Ê, xú nam nhân, ngươi có biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc hay không?" Hoàng Phủ Tiệp hung hăng cắn vào vai hắn một cái, nếm được một mùi vị mặn mặn, nhưng vẫn như cũ không chịu buông ra.

Hắn cố kìm chế dục vọng, không dám dịch chuyển, "Ta không phải xú nam nhân, ta là Tề Duệ."

Tề vương Tề Duệ?

Một vẻ âm ngoan hiên lên trong đáy mắt Hoàng Phủ Tiệp, nhưng vẫn như cũ khóc sướt mướt, "Ai thèm biết ngươi tên gì, cút đi, đau quá…"

Tề Duệ chậm rãi kích thích cơ thể nàng, ở bên tai nàng thấp giọng, "Tiểu mỹ nhân, nói cho ta biết, nàng tên gì?"

"Ta là… Khiết Nhi." Cũng không hể nói với hắn nàng là trưởng công chúa Hoàng Phủ Tiệp. Nàng thuận miệng bịa chuyện thôi.

"Từ nay về sau, nàng sẽ là nữ nhân của Tề Duệ."

Tề vương nói được làm được, sáng sớm hôm sau, giám quốc công chúa bỗng dưng mất tích. Yến Đình tướng quân bí mật triệu tập chúng tướng hội nghị, giấu giếm chuyện công chúa mất tích, cho toàn quân lui binh ba mươi dặm. Ngay tại chỗ này khai khẩn đất hoang, dệt vải nuôi ngựa.

Triều đình lui binh, Vũ Lăng vương cũng lui binh quay về đất phong. Ba vị vương còn lại cũng e ngại tướng quân chiến thần và giám quốc công chúa, không dám hành động thiếu suy nghĩ, Thừa Thiên lần thứ hai hưởng được những giây phút thanh bình ngắn ngủi.
Bình Luận (0)
Comment