Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 21


Kỷ Giang Hạ càng lúc đầu càng đau, tiến về phòng khách ngồi xuống, hiếm khi bày ra khí thế đương gia nghiêm nghị: "Hai người các ngươi đến đây."
Kỷ Miên bình thản đi đến, Mộ Bạch Chi thì nhất quyết để Mộ Tuyết đỡ mình.

Thật sự tràng cảnh này nhìn vào còn tưởng Kỷ Miên thuê Alpha làm nhục Mộ Bạch Chi không bằng.

Mộ Tuyết thì tính khí rất dễ mềm lòng, chỉ cần nhìn thấy Mộ Bạch Chi khóc đến run rẩy liền cảm thấy nàng ta thiệt thòi, đành dìu Mộ Bạch Chi ngồi xuống.

Kỷ Miên không có lệnh của mẫu thân nên không ngồi, chỉ lặng lẽ đứng đó, sắc mặt buồn bã ủ dột.

Kỷ Giang Hạ thấy vậy, ngữ khí liền thả nhẹ hơn: "Rốt cục hôm nay tại sao lại về trễ?"
Mộ Bạch Chi bên cạnh lại nhanh chóng đảo tròng mắt cướp lời: "Ta lúc nãy thấy nàng cùng một Alpha ôm ấp...!Ta đã rất lo lắng muốn khuyên nhủ nàng, nhưng nàng lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ta...!Mẫu thân, ta thật sự lo lắng cho muội muội, vạn nhất nàng bị thành phần xấu dụ dỗ, cứ mãi đâm đầu vào vũng lầy thì biết làm sao đây?..." Nói rồi liền vùi đầu vào lòng Mộ Tuyết khóc.

Mộ Tuyết bận bịu dỗ dành Mộ Bạch Chi, lại nghiêm nghị cùng hoang mang hỏi Kỷ Miên: "Ngươi đi với Alpha?"
"Đúng vậy." Kỷ Miên sảng khoái thừa nhận.

Mộ Bạch Chi dâng lên nụ cười lạnh, bằng mọi giá phải khiến con khốn này mất sạch điểm trước mặt Kỷ Giang Hạ, không thể để cho nàng ta ra mắt Kỷ gia!
Nghĩ tới đây nàng ta nước mắt càng lúc càng lã chã, nhìn vào còn tưởng nàng ta cha chết mẹ chết: "Muội muội sao ngươi có thể hồ đồ như vậy?! Ngươi cần gì mẫu thân không cho ngươi, ngươi hà tất để bản thân vào miệng sói miệng cọp, làm những chuyện hủy hoại thanh danh? Muội có còn nghĩ đến mặt mũi hai mẹ nữa không?..."
Mộ Bạch Chi phảng phất như kẻ đại nghĩa diệt thân, khiển trách Kỷ Miên trong sự đau lòng tột độ.

Kỷ Miên lúc này không nhịn được nữa, nhếch khóe môi, trong đôi mắt xanh lam dâng lên ủy khuất cùng ấm ức: "Việc ta có một bằng hữu Alpha đưa ta về nhà là chuyện hủy hoại thanh danh? Nàng chỉ là lo lắng ta Omega ban đêm không an toàn.

Mà dù cho ta có kết giao yêu đương đi nữa, hình như cũng không phải chuyện gì phạm pháp.

Ta thấy tỷ tỷ thường xuyên được Alpha đưa về nhà thì đó là phong độ, còn ta được Alpha đưa về nhà liền thành chuyện bại hoại gia phong? Ta không hiểu."
Mộ Bạch Chi bị nói đến á khẩu, không ngờ được con khốn nhà quê lại có lúc độc mồm độc miệng như vậy.

Có lẽ do hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tâm tình của Kỷ Miên không tốt, đặc biệt là vừa bị kích thích ánh nhìn nghiêm khắc đến từ hai mẹ, khiến nàng càng lúc càng lười đóng kịch với cái trà xanh này.

Kỷ Giang Hạ nghe Kỷ Miên nói xong mới biết thì ra nãy giờ vẫn luôn hiểu lầm Kỷ Miên có chút công tác mờ ám gì đó.

Ho khan một tiếng, hạ thấp giọng: "Khụ, vậy mấy ngày nay ngươi ra ngoài là đi với tình lữ của mình?"
Kỷ Miên đã là đại cô nương 20 tuổi, ở tuổi này ở tộc báo tuyết đã sớm đào hoa nở đầy.

Cuộc đời báo tuyết đều phải có ít nhất bốn, năm mối tình oanh liệt mới kết hôn.


Kể cả là Kỷ Giang Hạ thì cũng đã nói yêu đương từ năm 14 tuổi, căn bản là bình thường.

Cho nên Kỷ Giang Hạ không quá khắc khe chuyện yêu đương, chỉ sợ Kỷ Miên bị người ta dụ dỗ vào con đường bất chính.

Kỷ Miên lắc đầu: "Không có, chỉ là đi thăm một người bạn cũ, do không chú ý giờ giấc chúng ta trò chuyện hơi lâu, cho nên nàng mới đích thân đưa ta về."
Mộ Tuyết nghe tới đây thì mới hòa hoãn: "Sao không mời người ta vào nhà uống chút nước?"
"Nàng còn bận công khóa."
Kỷ Miên nói dối mà không chớp mắt.

Kỳ thực là ta bị nợ phong lưu tìm đến đòi chịu trách nhiệm đâu.

Góc độ nào đó thì việc bôi đen của Mộ Bạch Chi có phần đúng, Alpha trước cửa nàng ta trông thấy cùng với nàng quả thực quan hệ rất bất chính.

Nhưng nàng là trong sạch, nếu nàng thật sự đi thuê phòng, mới giờ này liền về nhà? Kính nhờ sức chiến đấu lão tử không thể cặn bã như thế đâu.

Mộ Bạch Chi vẫn không phục: "Ngươi sao lại có bạn ở Đế đô được?"
Một con khốn thôn quê không hơn không kém mà lại có bằng hữu người Đế đô, đùa cái gì thế?
Kỷ Miên vẻ mặt vô tội, tiếp tục bịa chuyện: "Nàng là người trong thôn ta thi đậu vào Đại học Đế đô."
Nghe tới đây, mọi chuyện đã có thể sáng tỏ.

Kỷ Giang Hạ nghe thấy Kỷ Miên kết giao với những người ưu tú như vậy cũng rất an lòng, lại không vui nhìn Mộ Bạch Chi: "Muội muội ngươi đi cùng bằng hữu, ngươi hà tất tiếng trước tiếng sau đều khó nghe như vậy!"
Sắc mặt Mộ Bạch Chi thoáng trắng, tối nay nàng ta quả thật bị tức giận chọc cho mờ mắt, hành động quá nóng vội khinh suất.

Càng không thể tin được chỉ là một con ranh quê mùa, mấy ngày không gặp đã chiếm được lòng tin từ hai mẹ lớn như vậy, hơn nữa miệng lưỡi cũng không vừa.

Là nàng ta quá gấp gáp cộng thêm coi thường Kỷ Miên mà hành động như một con hề.

Đảo tròng mắt, Mộ Bạch Chi tiếp tục khóc nức nở: "Ta là vì quá lo cho muội muội đâu.

Muội muội dù sao cũng vừa đến đây không lâu, ta thật sự lo lắng nàng bị kẻ gian dụ dỗ.

Đêm tối, ta trông gà hóa cuốc, cứ tưởng kẻ kia mưu đồ gì đó với muội muội, ta thật là đáng chết mà...!Muội muội, ngươi nhất định phải tha thứ cho ta, ta không hề có ý xấu gì cả...!Nếu muội không tha thứ, để tỷ quỳ xuống cho muội vừa lòng được không?..."
Mộ Bạch Chi vừa khóc vừa bám lấy cánh tay Kỷ Miên, nói thế nhưng không hề có ý tứ là quỳ.


Mộ Tuyết thấy vậy bận rộn đỡ Mộ Bạch Chi, đau lòng cùng tiếc thương nói: "Được rồi, được rồi, chỉ là hiểu lầm thôi.

Không sao, Chi Chi đừng khóc nữa."
Kỷ Miên hơi cúi thấp đầu, sau đó nhẹ giọng: "Nếu không còn gì nữa, ta xin phép về phòng trước."
Kỷ Giang Hạ nao nao đứng dậy, có hơi lúng túng vì lúc nãy cư nhiên hiểu lầm nghĩ xấu cho Kỷ Miên, áy náy quan tâm: "Miên Miên, ngươi ăn tối chưa?"
"Ta đã ăn ở nhà bằng hữu rồi." Nói đoạn Kỷ Miên một đường đi về phòng mình luôn.

Thực tế là nàng chưa ăn, nhưng tâm tình không tốt, dạ dày cũng không buồn biểu tình, thế nên quyết định đi tắm rửa rồi ngủ một giấc trước đó, chuyện còn lại để sáng mai dậy thì tính đi.

Dù là vậy vừa tắm ra nàng đã thấy mẫu thân báo tuyết tôn quý của mình ngồi trong phòng, trên bàn đặt một tô cháo thịt nấm hương vẫn còn bốc hơi nghi ngút.

Kỷ Miên ngây người: "Mẫu thân...?"
Kỷ Giang Hạ nhìn Kỷ Miên, ánh mắt nhu hòa: "Đến, ăn chút cháo cho ấm bụng."
Kỷ Miên vừa gội đầu, tóc nàng không quá dài, một làn tóc trắng xám chỉ vừa vặn qua vai một chút, còn nhỏ từng giọt nước.

Nàng không có thói quen để tóc dài, vì kẻ kia từng chê rằng tóc dài lúc đánh nhau sẽ bị nắm, vậy nên nàng từ bé đến lớn mái tóc chưa từng đến eo.

Kỷ Giang Hạ nói: "Đợi ta một lát."
Kỷ Miên ngây ngốc nghe lời, ngồi xuống bàn chờ đợi, chừng một phút sau Kỷ Giang Hạ trở lại, trên tay cầm theo máy sấy tóc, nhanh chóng cắm điện giúp Kỷ Miên sấy tóc, Kỷ Miên cũng rất ngoan ngoãn ngồi yên.

"Miên Miên."
"Ân?"
"Chuyện lúc nãy ta xin lỗi, là ta quá xúc động." Kỷ Giang Hạ giọng buồn buồn, khoảnh khắc nhìn con báo con mình cô tịch quay lưng bước đi, trực giác cho nàng biết nàng đã tổn thương con gái mình rất nặng, không khỏi trong lòng sản sinh áy náy trầm trọng.

"Mẫu thân, không sao đâu."
"Ừm."
Kỷ Miên cảm nhận được móng vuốt của mẹ đang vì mình sấy tóc, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Nguyên lại đây là cảm giác của một Omega bình thường được cưng sủng mà lớn lên sao.

Nàng cơ bản chưa từng được như thế.


Nàng sống với kẻ kia, đều dùng phương thức thô bạo và biến thái để dưỡng dục, căn bản chưa từng coi nàng là Omega.

Thấy không, đây mới là kỹ thuật nuôi dưỡng Omega cơ bản này.

Tuổi thơ nàng thật sự quá bất hạnh rồi.

Nghĩ đến đây, Kỷ Miên muốn lão lệ tung hoành.

Đến khi Kỷ Giang Hạ sấy xong tóc, tắt máy, dặn dò Kỷ Miên: "Tranh thủ ăn chút cháo biết không.

Mẹ nói ngươi hay thức khuya chơi game, đừng thức quá khuya, sẽ dễ nổi mụn.

Ngày mai ta sẽ đi công tác, ở nhà ngoan ngoãn nghe lời mẹ đấy, có cần gì thì gọi cho ta."
Kỷ Miên nao nao gật đầu, ngay khi Kỷ Giang Hạ sắp tiến ra khỏi phòng, nàng đột nhiên lên tiếng: "Mẫu thân."
"Sao vậy?"
"Bất luận ta làm gì cũng sẽ không làm hại mẫu thân và mẹ, tin ta."
Kỷ Giang Hạ ngây người.

Nàng đã dần dần nhận ra Kỷ Miên không đơn giản chỉ là một cô bé thôn quê, nhưng Kỷ Miên luôn trốn tránh không nói, nàng cũng sợ chạm vào vết thương lòng, nên coi như không biết.

Thật không ngờ lúc này Kỷ Miên lại thành thật nói như vậy.

Câu này có thể xem như gián tiếp thừa nhận Kỷ Miên có quá khứ không đơn giản, nhưng lại là đảm bảo trong tương lai Kỷ Miên sẽ mãi là con của nàng, dù làm gì cũng sẽ không hại nàng.

Kỷ Giang Hạ mỉm cười gật đầu.

Sau đó đóng cửa rời đi.

Vốn tính đi ngủ một giấc, nhưng sau đó Kỷ Miên lại nhận được đơn hàng tiếp.

Cáo nhỏ bên sườn hoa: [Có ở đó không, đánh một trận? Hôm nay cho ngươi giá này ********]
Kỷ Miên tranh thủ bưng tô cháo đã có chút nguội, húp một phát nửa tô như quỷ đói, nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời.

Miên Miên: [Ta đương nhiên là rảnh rồi, để ta vào ngay đây.]
Kỷ Miên dẹp mớ ngổn ngang trong lòng, vội bấm vào game, lần này như cũ là bốn vị thần tài nọ.

Cáo Thần, Ngưu Cuồng Nộ, Thiên Long, Phù Thủy Hồ Điệp...!
Được rồi, cả cách chọn tướng cũng rất trung thành như cũ.


Chỉ có điều trong khung chat chọn tướng lại thấy S3 đang nhắn.

Cáo Thần – S3: [Sao ngươi vẫn chọn pháp sư này?]
Bóng gió: không phải ngươi nói không có tướng sĩ tộc ngươi, ngươi không chịu sao.

Phù Thủy Hồ Điệp: [Nàng giống Crush ta.]
Kỷ Miên chưa kịp chọn tướng thức ăn chó đã bay vào mặt: "..."
Được rồi, Kỷ Miên thấy vậy cũng chung thành chọn Ana như cũ.

Chỉ có điều lần này đội nàng cũng không quá nát như hôm trước, căn bản đánh không dở dở ương ương.

Bất quá vì tâm trạng đang không tốt, Kỷ Miên vào trận liền bật mode đồ sát, giết đội bạn không còn một móng, chạy đến kêu cha gọi mẹ.

Đây rõ ràng là lấy thực lực chèn ép lên đầu người ta, giảng viên Đại học chạy đến vũ nhục một đám trẻ mẫu giáo!
Cáo Thần: [Này, ngươi có chừa đất diễn cho người khác không vậy?]
Ana: [Ngại quá.]
Dù miệng nói thế nhưng Kỷ Miên vẫn đồ sát sinh linh không ngừng, hành cho bọn cấp bậc vàng kêu cha gọi mẹ suốt bảy, tám trận liền.

Đến trận cuối cùng, khung chat chỉ xuất hiện một dòng.

Thiên Long: [Có phải ngươi vừa từ chối một phối ngẫu ưu tú, hối hận xanh ruột mới vậy không?]
Ana: [Nói bậy, ta bị hiểu nhầm đi thuê phòng và về nhà lúc 9h.

Con mịa nó sức lão tử không lẽ không trụ đến 3h sáng?]
Vì đang là chat tổng nên đội bạn cũng đọc được, lập tức vừa đau khổ vừa muốn cười, bọn họ bị hành lên đồng xuống ruộng chỉ vì đại thần bị hoài nghi năng lực.

Quá chua xót.

AD: [Hảo huynh đệ, đại Alpha, ngươi tha cho ta, nhà ta có tiểu muội muội Omega cực kì xinh đẹp, cho ngươi in4, thế nào?]
Kết quả, AD đội bạn vừa nhắn tin xong liền bị đấu sĩ Thanh Long dồn combo sát thương chuẩn chết tươi.

Thiên Long: [Cút, không cho đào góc tường nhà ta]
Nhất thời trận game liền ầm ĩ.

...!
*******
P/s: trong đây có ai gu là bé thỏ Mộ Bạch Chi hông ta:>.

Bình Luận (0)
Comment