Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 11 - Đào Hoa Tiên Nhân

Thái Đồng Trần chậm rãi thu hồi trường kiếm, nhưng ánh sáng trong mắt vẫn chưa biến mất, vẫn nhìn chằm chằm Trần Lạc. Tri huyện Thái Đồng Trần này vốn là Nho môn học tử, đã dùng chính khí hạo nhiên, tẩy luyện hai mắt, có thể đạt tới cảnh giới "Phân biệt rõ đúng sai", lúc này hắn nhìn về phía Trần Lạc, lại không phát hiện hồn phách cùng thân thể không đúng ở chỗ nào.

A few a moment lấy tờ, Thái Đồng Trần lúc này mới thu lại ánh sáng trong mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười, mang theo vài lời áy náy nói: "Là do lão phu lỗ mãng rồi, ngươi đừng giận.”

"Thúc phụ đã quá lời rồi, ân tình của ngài ta chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng." Trần Lạc vội vàng đáp lễ, chuyện đoạt xá ở thế giới tiên hiệp cũng không tính là hiếm lạ, người khác cảnh giác với mình như vậy cũng là chuyện hết sức bình thường.

Chỉ là ——

Linh hồn xuyên không như Trần Lạc, ở thế giới này vẫn chưa có ai lý giải được.

"Ngươi khởi từ hồi sinh, nói như vậy chắc đã có ngộ đạo ra cái gì rồi đúng chứ?" Sau một hồi bị giày vò hỏi tới hỏi lui khảo nghiệm, Trần Lạc ngồi ở giữa căn phòng, Thái Đồng Trần cũng không tiếp tục tra hỏi.

"Lúc trước, ta chính xác là đã hồn lìa khỏi xác..." Trần Lạc trên đường đến đã sớm có chuẩn bị sớm đem chuyện mình vừa bịa ra "Kể một cách trôi chảy"——

"Ta phiêu đãng tiến vào trong một mảnh rừng hoa đào, trong rừng hoa đào có một ông già, tóc bạc phơ nhưng mặt thì hồng hào, hắn nói với ta đáng lẽ lúc này ta chưa đến lúc đến đây, sao hiện tại lại đến đây rồi? Sau đó muốn cùng ta uống một chén rượu, không biết tại sao, mỗi khi uống một ngụm rượu, tâm trí của ta lại tỉnh táo thêm một phần. Thẳng đến khi một bầu rượu uống hết, hắn nói ta nên đi đi, cứ như vậy vung ống tay áo lên, ta lại mở mắt ra, mới biết bản thân đã sống lại..."

Kỳ thật ban đầu Trần Lạc muốn bịa ra một câu chuyện phối hợp với các truyền thuyết như “Trên trời mây trắng bay, phía trên tầng trời thứ mười hai”, “Một lão già cầm chổi trắng, tay quét chổi, quét cả mây Nam Sơn” các loại miêu tả về thần tiên để tăng thêm sự kỳ bí cho chuyện bản thân mình “Khởi tử hồi sinh”. Nhưng lúc trước ở trên xe ngựa cẩn thận nhớ lại, mới phát hiện ra một sự thật khiến hắn hộc máu.

Ở thế giới này, Phật môn cùng Đạo môn cùng kiếp trước Phật giáo và Đạo giáo tuy giống mà cũng không giống, rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Phật, Đạo cùng các nhân vật trong truyền thuyết đều chưa từng xuất hiện qua, ví dụ như "Chung Quỳ", thế giới này Đạo môn không hề có nhân vật này. Nhưng Nho môn thì lại khác!

Có Khổng Tử, có Mạnh Tử, có Tuân Tử, có Đổng Trọng Thư, có Dương Hùng... Phàm là bất kỳ ai Trần Lạc nhớ rõ tên thì ở thế giới này đều có một chỗ đứng nhất định. Ngay cả bốn câu kinh điển nho giáo tiếng tăm lừng lẫy ở thế giới này cũng có, bất kể ai theo Nho môn ở thế giới này đều đã từng đọc qua.

Ừm, một cây dao đâm vào ngực -1-1-1-1 máu…

Đây còn chưa phải là điều hộc máu thật sự, chuyện còn ở phía sau, điều làm Trần Lạc cảm thấy suy sụp chính là những bài thơ Đường Tống mà hắn nhớ đến đều đã xuất hiện ở thế giới này, tuy rằng cách dùng từ của tác giả mang theo một chút đặc trưng của thể giới này, nhưng trên cơ bản ý nghĩa cùng cách dùng từ luyện câu đều tương tự nhau.

Ặc, tổn thọ hộc máu -10 -10 -10 -10…

Bất quá trải qua nhiều lần xác nhận trong ký ức, thơ từ sau thời kỳ Đường Tống hình như không xuất hiện nữa, thiên đạo tựa hồ để lại cho Trần Lạc một con đường sống, chỉ là con đường này không dễ đi chút nào...

Thế là hắn trầm tư suy nghĩ, cuối cùng tự mình nghĩ ra một vị "Đào hoa tiên nhân" để ngụy trang.

"Ta cũng không biết vị đại nhân kia là ai. Chỉ là mơ hồ nhớ rõ lúc vị đại nhân đó say rượu có nhẹ nhàng ngâm vài câu thơ ——"

“Am Đào Hoa giữa thành Đào Hoa

Đào Hoa Am có Đào tiên ở

Hoa được tiên trồng rộ nở hoa

Hái hoa đổi lấy tiền mua rượu.”(1)

(1) Bài thơ Đào hoa am ca 桃花庵歌 của Đường Bá Hổ (hay còn gọi là Đường Dần. Tích này được nhắc trước khi Đường Bá Hổ gặp được Điểm Thu Hương, hằng ngày lấy thơ ví vọn từ hoa đào, đem bán để đổi rượu vì chưa gặp được tri kỷ.

“Sau đó ta bỗng nhiên bị hút vào trong một không gian trắng xóa

Mở mắt ra đã thấy bản thân khởi tử hồi sinh, sống lại một lần nữa, cho tới bây giờ đứng ở đây.”

Thái Đồng Trần khẽ gật đầu, nếu nói lúc trước đối với Trần Lạc còn có chút hoài nghi, lúc này nghe xong bốn câu thơ này liền không còn nửa điểm nghi ngờ nữa. Bốn câu thơ này còn chưa hết, nói vậy là còn có phần sau, nhưng vẻn vẹn chỉ cần bốn câu này, tất cả đã thể hiện tư chất thoát tục siêu phàm, tiêu dao tiêu sái, đừng nói là Trần Lạc không có thiên phú đọc sách gì, cho dù cha của Trần Lạc khi còn sống, cũng khó có thể làm ra được bài thơ có những câu thơ như vậy, nếu không phải cao nhân dạy, thì bốn câu thơ này từ đâu mà đến?

“Hay cho cái tên Đào hoa tiên nhân!” Thái Đồng Trần cười to nói, "Chỉ dựa vào bốn câu thơ về hoa đào này, cũng coi như vinh hạnh uống cạn một chén rượu cùng tiên nhân!”

Nhìn Thái Đồng Trần cảm xúc dần dần dâng lên, trong lòng Trần Lạc thở phào nhẹ nhõm, Thái Đồng Trần này hẳn là cửa ải cuối cùng mình cần giải thích chuyện "Khởi tử hồi sinh", hiện giờ xem như đã qua, trong lòng yên lặng cảm tạ Đường Bá Hổ thời Minh triều, sau đó hắn chuyển đề tài sang chuyện chính.

"Thúc phụ, lần bái kiến này của ta có liên quan đến những vụ án mạng tại Trần phủ. Hại trần phủ ta chính là yêu ma quỷ quái, cũng không phải yêu ma bình thường, chính là một con hổ yêu sai khiến được quỷ vật. Ta suy đoán con hổ yêu sau lưng quỷ vật này, có liên quan đến một con hổ mất tích vào hai năm trước do Trần gia lúc đó vây bắt, trước mắt nó vẫn còn ẩn thân tại Tây Tú Sơn.”

"Thảo dân khẩn cầu đại nhân phát động quan ấn, bao phủ Tây Tú Sơn, khóa chặt vị trí của hổ yêu. Mặt khác lại phát một đội quan quân, theo ta đi đến Tây Tú Sơn trừ yêu..."

Nói đến chuyện chính, xưng hô của Trần Lạc cũng thay đổi, sắc mặt Thái Đồng Trần trong nháy mắt nghiêm túc, khẽ nhíu mày: "Ngươi có chứng cứ xác nhận hổ yêu là đang ở Tây Tú Sơn không? Nếu như không có, bản quan không thể dễ dàng tiêu hao khí vận để dò xét..."

Bình Luận (0)
Comment