Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 17 - Cảnh Giới Cơ Sở Nho Đạo

"Lý sư gia, có một chuyện ta còn muốn thỉnh giáo ngài." Đi trên con đường núi gập ghềnh, Trần Lạc vì để không nhớ lại chuyện cũ của hổ yêu, tìm một đề tài để chuyển hướng suy nghĩ của mình.

“Trần gia chủ cứ hỏi đi, đừng ngại ngùng.”

"Lúc trước ta xem ngài đấu với hổ yêu, vì sao chỉ cần đọc ra một chữ, liền có thể nghe được toàn bộ bài thơ, biến nó thành thơ chiến?" Nói đến đây, Trần Lạc lại nhớ tới Lý sư gia đọc ra từng chữ từng chữ, đao vàng óng ánh vô cùng tráng lệ.

"Ha ha ha ha, là chuyện này sao..." Lời nói của Trần Lạc giống như gãi đến chỗ ngứa của Lý sư gia, Lý sư gia thoải mái cười to, đáp lại: "Ngược lại tại hạ là không để ý đến chuyện này, lúc trước chỉ cùng Trần gia chủ nói đến chuyện Yêu tộc tu hành thế nào, nhưng không đề cập tới con đường tu hành của Nho Đạo chúng ta.”

"Xin rửa tai lắng nghe."

"Trong Nho Đạo, những Nho môn tu hành, đều chia thành những cấp bậc cảnh giới khác nhau."

"Cảnh giới đầu tiên, gọi là ‘Tự Kiến Cảnh’, cái gọi là 'Đọc sách trăm lần, ý nghĩa tự biết', ý nói nếu đọc và hiểu được một bộ điển tịch Nho Đạo, trong cơ thể có thể sinh ra 'chính khí Hạo Nhiên'."

“Người đạt được Tự Kiến Cảnh thì đôi mắt nhìn thấu trời đêm, thân không dính bụi trần, tà ma tự tránh.”

"Cảnh giới thứ hai gọi là ‘Lạc Bút Cảnh’, có thể thông qua viết nhã văn, dẫn dắt chính khí hạo nhiên chính khí rời khỏi cơ thể, đây là cơ sở để dùng thơ mà chiến. Cho nên nho sinh đến cảnh giới này, thông qua luyện tập ngâm xướng ca từ thơ chữ, sẽ có được năng lực công kích.”

"Cảnh giới thứ ba gọi là ‘Thành Thi Cảnh’, nho sinh thi sĩ ở cảnh giới này, cần sáng tạo ra một bài thơ nhã văn được thiên đạo chấp nhận, mới có thể đột phá.

Sau khi đến cảnh giới này, thiên đạo sẽ ban thưởng, nho sinh nắm giữ năng lực “Xuất khẩu thành thơ”.Năng lực “Xuất khẩu thành thơ” này, có thể đem một bài chiến thơ ngưng tụ thành một từ đặc biệt.

Tuy rằng không đọc ra toàn bộ bài thơ, nhưng thiên đạo vẫn như cũ xem như từ đặc biệt này chính là toàn bộ bài thơ, từ đó nho sinh sẽ không cần ngâm xướng cả bài, tốc độ xuất chiêu cũng nhanh hơn nhiều, cành tăng lên năng lực đối kháng hơn.”

"Đương nhiên trên đời này không thiếu thiên tài, có người vừa mới tiến vào Lạc Bút Cảnh, cầm bút là có thể tự sáng tạo ra nhã văn, liên tục đột phá hai cảnh giới, cho nên cũng có người đem hai cảnh giới này gọi như nhau, khen ngợi nói "Bút Lạc Kinh Phong Vũ, thơ thành khiếp quỷ thần"."

"Tại hạ tối dạ, năm năm trước mới tiến vào đệ tam cảnh giới, lại lãng phí mất ba năm nữa mới có thể đem《 Kim Đao Thi 》của sư phụ Vương Xương Linh hóa thành một chữ, sư phụ là một trong Thất Tuyệt Thánh Thủ, quá hổ thẹn… quá hổ thẹn…”

Trong lòng Trần Lạc âm thầm ghi nhớ, yêu tộc có "Tịnh huyết", "Thuần huyết", "Luyện huyết". Nho môn có "Tự Kiến", "Lạc Bút", "Thành Thi"; Đây đều là kiến thức cơ sở trên con đường tu hành, cũng không biết Đạo môn, Phật môn kia có gì khác nhau, còn có Man di tộc phương bắc vẫn luôn nghe đồn là kẻ thù không đội trời chung với nhân tộc, không biết con đường tu luyện của họ sẽ dựa vào gì?

Cũng không phải Trần Lạc đột nhiên tò mò những chuyện này, mà là lúc này hắn cũng bắt đầu suy nghĩ về con đường tu hành tương lai của hắn. Chung Quỳ từng nói, năng lực của hắn có liên quan rất nhiều với năng lực phát triển trong tương lai của hắn. Cứ nghĩ tới đó, các triệu hồi Sách hồn trong tương lai cũng là như thế.

Cũng không rõ biển hoa trong mơ kia, những quyển sách cổ tích, truyền thuyết, thơ văn, sách lược thế giới cũ kia, vốn không tồn tại ở đây, có thể nào trợ giúp bản thân hắn mở ra một con đường tu hành khác với thế giới này không?

Bất quá lúc này, cũng không nên gấp gáp, hắn xuyên không đến thế giới nơi này cũng chỉ mới được đâu đó năm sáu giờ mà thôi, hiện tại nên giải quyết chuyện trước mắt, sau này còn có rất nhiều thời gian để suy nghĩ và tìm kiếm.

Thu lại những suy nghĩ linh tinh, Trần Lạc tiếp tục mang theo Lý sư gia đi thẳng vào trong Tây Tú Sơn, có lẽ là lúc trước do khí vận dò xét, hoặc có lẽ là Lý sư gia đại phát thần uy chém giết hổ yêu, một đường đi vào trong vậy mà không có một con dã thú nào quấy nhiễu.

Dọc theo đường dốc đi lên một đoạn, Trần Lạc nhìn thấy ở chỗ sườn núi này quả nhiên có một hang động lõm xuống, Trần Lạc ra hiệu cho Lý sư gia một cái, Lý sư gia gật gật đầu, nhẹ giọng ngâm xướng.”

“Mặt trời ló dạng sương mây,

Tùng xanh bóng lộn như dầy đầu bôi.(1)”

(1) Bài thơ Sáng sớm đọc sách thiền ở viện Siêu Sư của Liễu Tông Nguyên.

Sau khi dứt lời, chỉ thấy một quả cầu ánh sáng nho nhỏ chậm rãi hiện lên sau đầu Lý sư gia, chiếu sáng cảnh vật xung quanh trong phạm vi mười bước.

Trần Lạc thừa dịp Lý sư gia triệu hoán ra mặt trời phiên bản thu nhỏ liền đi vào trong hang động, Lý sư gia cũng đi sát phía sau. Trong hang động có một ít quần áo cũ nát, Trần Lạc nhìn thoáng qua, nhận ra đây hẳn là quần áo của Chu Dũng.

Trần Lạc nhìn lướt qua một vòng hang động, cuối cùng đi tới một khu vực gạch đá nằm loạn, đem từng viên đá kia dời đi, lại lấy ra dao găm mang theo bên người đào bới một hồi, rốt cuộc đào ra một cái hộp thần bí, toàn thân đen kịt.

Trần Lạc lấy chiếc hộp thần bí ra, đưa cho Lý sư gia: "Chính là thứ này. ”

Bình Luận (0)
Comment