Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 18 - Huyền Bí Văn Tâm

Lý sư gia nhìn hộp thần bí một chút, trên người liền bao trùm một tầng chính khí hạo nhiên, cẩn thận mở hộp thần bí ra.

Trong phút chốc, một tầng hào quang nghiêm trang trên người Lý sư gia tỏa ra, so với màng chính khí hạo nhiên còn mạnh hơn, trong nháy mắt cả thân thể Lý sư gia như một cái bóng đèn, chiếu sáng toàn bộ hang động, bên trong màng sáng hào quang này, bên tai có thể nghe âm thanh ngâm xướng ẩn hiện.

“Bất Hủ Văn Tâm!” Lý sư gia nhìn thấy vật trong hộp, sắc mặt đại biến, Trần Lạc nghi hoặc tới gần một bước, chính khí hạo nhiên trên người Lý sư gia đột nhiên xao động, giống như coi Trần Lạc là đối tượng công kích.

“Lý sư gia!” Trần Lạc liền hô một tiếng, Lý sư gia quay đầu nhìn về phía Trần Lạc, Trần Lạc lúc này vô cùng hoảng sợ, bởi vì hắn từ trong mắt Lý sư gia phát hiện được sát ý hung ác. Ước chừng mấy giây sau, Lý sư gia đột nhiên hít sâu một hơi, trấn tĩnh bản thân, đem hộp thần bí kia đóng lại. Mắt nhìn nắp hộp khép lại, ánh sáng nghiêm trang chói mắt kia cũng bị thu toàn bộ vào trong hộp.

"Trần gia chủ, mới vừa nãy tinh thần ta không ổn định, đã đắc tội rồi. Bất Hủ Văn Tâm này có liên can nhiều việc quan trọng, việc này ta phải nhanh chóng thông báo cho đại nhân. Trần gia chủ, ta mang ngươi ra khỏi núi trước một bước, ngươi cùng người nhà hãy tự trở về nhà đi! Chuyện kia quay về sau rồi tính!”

Trần Lạc gật gật đầu, đang muốn trả lời, Lý sư gia đã trực đi tới trước mắt hắn, cầm lấy cánh tay Trần Lạc, trong miệng ngâm xướng.

“Khí hạo nhiên khi reo giận

Ngàn dặm gió bão nghe tiếng sấm giật.(1)”

(1) Bài thơ Thuỷ điệu ca đầu 水調歌頭 của Tô Thức Từ, chuyên dùng thơ lục bát để nói về người quân tử.

Trần Lạc lúc này chỉ cảm thấy cơ thể đang đứng lên một đám mây mềm mại, trước mặt gió đập vào mặt đau nhức, giông gió thổi mạnh tới nổi mắt mở không ra.

Cho đến khi hắn nhận ra cảm giác đau nhức đã biến mất, mới phát hiện bản thân đang đứng ở ngoài Tây Tú Sơn, Trần Bình đứng ở trước mặt hắn còn đang ngơ ngác, mà Lý sư gia đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Khá lắm, lên núi mất hai giờ, trở ra chỉ cần năm phút đồng hồ." Trần Lạc trong lòng chửi bậy một câu, nhìn về phía Trần Bình, hỏi: “Bình thúc, ngươi có biết gì về Bất Hủ Văn Tâm không?”

“Bất Hủ Văn Tâm, đó chính là thứ tốt!” Trần Bình một bên đánh xe, một bên trả lời cho Trần Lạc, "Lão gia đã từng nói với ta, để có thể ngưng tụ ra được thứ kia, nhất định phải là Đại Nho Cảnh. Mà phía trên Đại Nho Cảnh, chính là Thánh Nhân.”

"Nho đạo cùng Phật đạo hai nhà không giống nhau, ngoại trừ các cảnh giới tu hành ra, họ còn có một cảnh giới không giống người thường, độc lập với các cảnh giới tu hành còn lại."

"Lập ngôn, lập công, lập đức, lão gia nói cái này gọi là ba điều bất hủ!”

“Chỉ cần hoàn thành một loại trong đó là có thể ngưng tụ ra Bất Hủ Văn Tâm! Cho dù bậc đại sư đó có chết đi, nhưng Bất Hủ Văn Tâm lại có thể trường tồn cùng đất trời, mang theo khát vọng cả đời của một vị Đại Nho đó.”

"Thế nào? Dị bảo mà hổ yêu lấy được chính là Bất Hủ Văn Tâm?”

Trần Lạc khẽ gật đầu, "Ừm" một tiếng.

Trần Bình nghe vậy, lại vung roi: "Yêu tộc to gan tày trời, đó chính là chí bảo của nhân tộc chúng ta. Khó trách hổ yêu kia chỉ là tiếp xúc trong thời gian không quá dài, đã bị sức mạnh trời ban dính trên thân.”

"Bất quá thiếu gia, dù sao cũng đã lấy được chí bảo trở về. Về phần ai cấu kết với Dực Hổ nhất mạch. Viên Bất Hủ Văn Tâm kia lại là của vị Đại Nho nào, những thứ này không liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta chỉ cần giải quyết chuyện hổ yêu uy hiếp Trần gia là được rồi.”

Trần Lạc ngẫm lại cũng đúng, mình chỉ là vô tình gặp phải rồi tìm được Bất Hủ Văn Tâm mà thôi, những chuyện liên quan đến ba điều bất hủ và cảnh giới Nho môn, cũng không nên quan tâm. Suy nghĩ tới mấy chuyện tư tâm này làm gì, còn không bằng tính toán con đường tu luyện cho bản thân cùng với đôi mắt của Trần Huyên…

"Đúng rồi, Bình thúc, nếu hổ yêu đã bị tiêu diệt, có phải toàn bộ người làm đều có thể kêu gọi trở về làm việc hay không? Một tòa nhà lớn như vậy, đi nửa ngày mà không gặp được một bóng người khiến ta luôn cảm thấy kỳ quái..."

"Chứ còn gì nữa, ruộng vườn ngoài thành của Trần gia chúng ta còn chưa có cày bừa tốt đâu, cũng đã đến lúc phải trở về bắt đầu công việc làm ăn, bằng không lãng phí quá nhiều thời gian, đến mùa thu hoạch trong kho lại trống trơn."

"Ta có chút không nhớ rõ, ta là có tổng cộng mấy nha hoàn? Nha hoàn thân cận là ai? Nha hoàn làm ấm giường là ai?”

"Thiếu gia, đầu óc ngươi hồ đồ rồi. Người vốn chỉ có một thân một mình, bình thường mọi chuyện sinh hoạt đều là do Tiểu Hoàn hầu hạ. ”

"Chuyện này... Hiện tại hai mắt của chị ta chưa chữa, Tiểu Hoàn vẫn là nên chuyên tâm hầu hạ nàng đi, ngày mai lần nữa chiêu mộ thêm cho ta một nha hoàn, mà thôi, cứ gửi thông báo chiêu mộ, sau đó gọi tất cả tới, chính ta sẽ chọn một..."

"Thiếu gia, chuyện này hay là hỏi qua ý kiển của tiểu thư một chút."

"Thế nào? Một người gia chủ như ta, ngay cả việc tuyển nha hoàn này kia cũng không có quyền?”

"Việc này... Thiếu gia, chuyện này, quả thật không làm được..."

Trong lúc Trần Lạc cùng Trần Bình hai người chủ tớ vì chuyện tuyển nha hoàn sôi nổi thảo luận, Thái Đồng Trần đã ngồi ở trong phòng nghe xong Lý sư gia báo cáo.

Bình Luận (0)
Comment