Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 25 - Tăng Nhân Chấp Nhất

“Thịt heo sữa quay ở Lương Sơn được quay lớp da giòn rụm, phần mỡ bên dưới trắng trẻo mịn màng, lửa tốt nhất là dùng lửa râm than quay đều miếng ba rọi, màu vàng óng ả từ ngọn lửa làm lớp da săn lại. Cắn một miếng thịt heo sữa quay ăn kèm với miếng ớt, đậu phộng, nước chấm mè rang thì…”

“Vừa nói tới là nhớ tới hương vị…”

"Thơm quá..." Tiểu Hoàn đứng ở một bên hít hà chảy nước miếng, tuy rằng nàng không biết thiếu gia nói há cảo hấp và heo sữa quay Lương Sơn là cái gì, nhưng miêu tả với ngữ điệu kỳ quái kia của thiếu gia, Tiểu Hoàn vẫn không kiềm chế được chảy ra nước miếng.

Cùng lúc với Tiểu Hoàn, thi thể đã "chết thật" kia đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy ống tay áo Trần Lạc, suy yếu nói một tiếng: "Ngươi mau kể tiếp đi..."

“Tiểu Hoàn, đi lấy chén cháo đến đây cho ta!” Trần Lạc phân phó một câu, Tiểu Hoàn ngẩn người một chút, vội vàng chạy vào nhà bếp, một lát sau Tiểu Hoàn cầm một cái chén chạy ra, đưa cho Trần Lạc: "Thiếu gia, chỉ còn chút cháo nguội!”

“Không có việc gì!” Trần Lạc bưng chén nhỏ, đưa tới bên miệng đối phương, nói "Ngươi nghe được mà nhỉ? Ta cho ngươi ăn một chút cháo, tự ngươi hãy nuốt vào..."

Nói xong, Trần Lạc vừa định đem cháo đút vào miệng thiếu niên kia, trong miệng thiếu niên đột nhiên lóe sáng ánh vàng, đem toàn bộ cháo trắng chắn ở ngoài miệng thiếu niên.

"Nam Hô A Di Đà Phật..." Một tiếng phật hiệu vang lên phía sau Trần Lạc, "Tiểu thí chủ không cần phải bận tâm, hắn không thể ăn bất kỳ loại thức ăn nào được đâu!”

Trần Lạc khẽ nhíu mày, theo hướng giọng nói nhìn lại, chỉ thấy một hòa thượng mặt mày trắng nõn, thân mặc áo cà sa đứng cách đó không xa, đối diện hắn ôm quyền trước ngực hành lễ.

"Đệ tử Phật môn!" Trần Lạc trong lòng khẽ động, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người của Phật môn tại thế giới này, nhìn qua thì thấy cũng khá tương tự với các sa di tăng nhân mà hắn biết ở thế giới cũ.

"Đại sư, vì sao lại như thế?" Trần Lạc thành tâm đặt câu hỏi.

Tăng nhân kia sắc mặt không thay đổi, nói: "Bần tăng đối với hắn hạ “Bế khẩu thiền”, trong vòng mười ngày, hắn không thể ăn một hạt gạo hay một giọt nước nào.”

Tiểu Hoàn nhíu nhíu mày, đứng ra nói: "Hòa thượng ngươi, ngươi làm thế là đang giết người đó biết không hả? Người bình thường mười ngày không ăn không uống, chẳng phải là sẽ chết sao, ngươi không sợ quan phủ bắt ngươi à!”

Tăng nhân mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, nói: "Vị thí chủ này từ chỗ bần tăng vay ba trăm lượng bạc, cùng bần tăng có giao ước đánh cược. Nếu trong vòng mười ngày không ăn một hạt gạo, không uống một giọt nước, nếu làm được, món nợ này sẽ được xóa bỏ ngay lập tức. Nếu như không làm được, phải nhận bần tăng làm sư phụ, cùng bần tăng trở về Tây phương Phật quốc, làm một tiểu hòa thượng.”

"Nếu bản thân hắn không chịu nổi, lại không chịu nhận thua với bần tăng, cuối cùng chết đói chết khát, hắn xem như đã dùng mạng của bản thân để trả nợ rồi, ta và hắn coi như không ai nợ ai."

“Bây giờ thời hạn của lần đánh cược này vẫn còn hai ngày nữa.”

Trần Lạc vừa muốn nói chuyện, Tiểu Hoàn lại mắng: "Ngươi là hòa thượng, đừng có muốn gạt người! Quần áo tiểu ca này dù rách nát, ngay cả một thanh kiếm tốt cũng không có. Ngươi nói hắn tìm ngươi vay ba trăm lượng bạc, vậy số bạc đó đâu rồi?”

Nghe Tiểu Hoàn nói, người xem náo nhiệt chung quanh cũng bắt đầu bàn luận, chỉ trỏ tăng nhân. Hòa thượng kia cũng không chút hoang mang, chậm rãi nói: "Ở huyện Thiên Tùng có một đôi huynh đệ, anh trai vì kiếm tiền nên đi chăn ngựa cho một gia đình giàu có. Em trai lên ngựa chơi đùa, nhưng làm cho con ngựa sợ hãi nên em trai bị rơi xuống ngựa. Để cứu em trai, người anh trai bắn liên tiếp ba mũi tên, giết chết con ngựa tốt. Người nhà giàu kia mở miệng đòi bồi thường ba trăm lượng, nếu không sẽ áp giải đến gặp quan. Người em trai áy náy, ở ven đường cắm biển bán thân, lại ra giá ba trăm lượng.”

"Ba trăm lượng, người như hắn, có thể mua hai mươi tên, tự nhiên sẽ không có người mua hắn." Hòa thượng bình thản nói, gương mặt vẫn bình thường nói "Có người ở sòng bạc nói cho hắn biết, nếu đem cắt thịt bán ở chợ đen, có thể kiếm rất được tiền.”

"Chặt một ngón tay giá mười lượng; đâm chính mình một đao giá hai mươi lượng; cắt một lỗ tai ba mươi lượng, móc một con mắt tám mươi lượng…"

"Lúc vị thí chủ kia xông vào sòng bạc dưới lòng đất, người em trai đã mất đi hai lỗ tai, một con mắt, vô cùng đáng thương. Con bạc bị vị thí chủ kia đánh chết, người em trai lại ngăn cản vị thí chủ kia, nói con bạc này còn chưa đưa cho người em trai tiền!”

"Vị thí chủ này mới từ chỗ bần tăng vay ba trăm lượng bạc, tính cả giá trị đồ vật cùng quần áo trên người, cùng đưa cả cho ta."

“Người có thiện tâm như thế, quả thật là có duyên đối với phật gia chúng ta…”

“Duyên? Duyên cái đầu nhà ngươi! Khả năng nhận thức có vấn đề rồi hả? Có bệnh thì nên uống thuốc!” Trần Lạc mắng một câu, "Ba trăm lượng này ta thay hắn trả lại, ngươi mau hủy bỏ pháp thuật kia!”

Tăng nhân khẽ lắc đầu: "Không ổn không ổn, bần tăng không cần tiền tài, chỉ cần đệ tử!"

Trần Lạc giận dữ hét lớn, "Một ngàn lượng!"

Tăng nhân vẫn như cũ lắc đầu: “Tiền tài đối với ta cũng như cát bụi, chỉ cần hắn có thể cố gắng qua mười ngày, bần tăng sẽ không ép buộc nữa.”

“Hắn sắp chết đến nơi rồi kìa!”

"Bần tăng biết, nhưng hắn cùng bần tăng có ước hẹn từ trước. Hắn thắng, ba trăm lượng sẽ được xóa bỏ, hắn thua, hoặc là làm đệ tử của ta, hoặc là dùng mạng trả nợ!”

Bình Luận (0)
Comment