Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 30 - Lợi Ích

Ngụy Diễm gật gật đầu: "Chuyện vừa rồi ta nói, ít nhất phải là quan ngũ phẩm trở lên hoặc là Đại Nho cảnh mới có thể biết được, ngoài ra, Đồng Trần dù sao cũng chỉ là thất phẩm sẽ không chú ý đến ưu điểm của Chung Quỳ.”

Ngụy Diễm nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Chung Quỳ: "Sách hồn, chính là biểu hiện ý chí từ thiên đạo, tự nhiên sẽ mang theo sức mạnh thiên đạo. Bản thân tiểu hữu không có thiên phú đọc hiểu, lại có thể ngưng tụ ra Sách hồn Chung Quỳ, ngươi có biết điều này có ý nghĩa gì không?”

Trần Lạc lắc đầu, lúc ấy hắn viết « Tóm Tắt Về Chung Quỳ » chỉ là để đối phó với hổ yêu, làm gì có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.

Ngụy Diễm trên mặt lộ ra vẻ vui vẻ: "Điều này có nghĩa, tiểu hữu ngưng tụ ra Chung Quỳ ngày đó là từ sử dụng được nhã văn viết ra, phù hợp thiên đạo cho phép, người bình thường cũng có thể đọc! Có nghĩa là người bình thường cũng có thể dựa vào việc đọc sách nhã văn của tiểu hữu, tự bảo vệ mình! Càng có nghĩa là khí vận của Đại Huyền triều chúng ta sẽ giảm thiểu rất nhiều, khí vận Đại Huyền tương lai sẽ tăng lên thật nhiều!”

"Tiểu hữu, tạo phúc bách tính, có công với xã tắc a!" Ngụy Diễm sau cùng cảm xúc nói to một câu.

Trần Lạc ngây ra một lúc, quay đầu liếc mắt nhìn Chung Quỳ, hai mắt dữ tợn của Chung Quỳ lúc này tỏ ra “không biết cái gì” nhìn về phía Trần Lạc, hai người họ đã âm thầm trao đổi với nhau.

"Chung lão, chuyện lớn như vậy mà ngươi lại không nói với ta sớm?"

“Chúa công, ta biết chết liền!”

“Ngươi có sống đâu mà chết?”

“Hắn ta là đang nói thật sao? Nói như vậy thì chẳng lẽ trên thế giới này, về sau sẽ có rất nhiều Chung Quỳ?”

“Nhưng Chung Quỳ kia ta không biết sẽ thế nào, Chung Quỳ này sẽ vĩnh viễn đi theo chúa công!”

Trần Lạc tạm ngưng trao đổi với Chung Quỳ, hỏi: "Tiền bối, nếu những người khác cũng đọc sách nhã văn của ta, có phải họ cũng sẽ ngưng tụ ra một Chung Quỳ mới hay không?”

Ngụy Diễm đưa tay áo về: "Sách hồn chỉ có thể ngưng tụ vào thời khắc sách nhã văn ra đời, những người khác dù có đọc đi đọc lại, nhiều lắm là ngưng tụ ra một được phần hình bóng Chung Quỳ, sẽ không thể nắm giữ Sách hồn có thần trí giống như ngươi!”

“Tất nhiên, bản thân ngươi lại có lợi, nếu sách nhã văn của ngươi được người trong thiên hạ đọc đến, dân chúng càng ngày càng thích sách của ngươi, ngoại trừ triều đình ban thưởng, còn được khí vận vương triều bám thân. Còn có…”

Ngụy Diễm đột nhiên lộ ra khuôn mặt ranh mãnh, giọng nói như đang dụ dỗ: "Còn có một thứ rất tốt, bởi vì có công khổ cực vì dân, khí vận bám thân, tuổi thọ gia tăng một trăm hai mươi năm, một đời không lo cơm áo gạo tiền, thê thiếp thành bầy so với hậu cung không ít, sức khỏe luôn mạnh khỏe, mỗi đêm động phòng tới sáng không mệt mỏi.”

"Còn có chuyện tốt như thế!?" Trần Lạc mừng rúm, "Ta đồng ý!”

Hắn chủ yếu là vì làm chút việc cho lê dân bá tánh, chứ không phải vì hậu cung trăm thê bái thiếp kia, cũng không phải vì bản thân đam mê “thằng đệ” của mình. Đây là Trần Lạc quyết tâm nói “thật” trong lòng.

Dưới mặt đất, trong nha môn.

Thái Đồng Trần di chuyển ghế dựa đến bãi đất trống trước nha môn, trong tay cầm một chén trà, một bên thưởng trà, một bên ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh sáng xanh lóe sáng trong mắt không ngừng lóe ra.

Lý sư gia xách một bầu rượu đi vào, nói: "Đại nhân, đã sớm nghe nói Ngụy đại học sĩ thích những vật như thế này, đây là thứ ta trân quý suốt ba mươi năm, không bằng..."

Lý sư gia nói đến đây, liền nhìn thấy tư thế cổ quái của Thái Đồng Trần, tiến lên vài bước, cũng nhìn lên phía trên.

"Đại nhân, ngài đang nhìn cái gì vậy?"

“Ngươi ngước lên nhìn đi!”

Lý sư gia lập tức vận chuyển chính khí hạo nhiên, thấm vào hai mắt, ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn kinh ngạc la lớn.

“Cái đó…Đó là Trần gia chủ, hắn làm thế nào mà lại ở trên xe của Ngụy đại nhân?”

"Ha ha ha, bản quan làm sao biết được. Ta đi theo ân sư được hai mươi năm, còn chưa từng được ngồi xe chung với ân sư!”

"Đại nhân, ngài xem, Ngụy đại học sĩ cười thật vui vẻ kìa! Trần gia chủ rốt cuộc là đang nói cái gì?”

"Ha ha ha, bản quan làm sao biết được. Ta đi theo ân sư hai mươi năm, còn chưa bao giờ thấy ân sư thoải mái đến như vậy!”

“Đại nhân, Ngụy đại học sĩ làm thế nào mà còn hành lễ với Trần gia chủ nữa kìa?”

"Ha ha ha, bản quan làm sao biết được. Ta đi theo ân sư hai mươi năm, còn chưa bao giờ thấy ân sư nhiệt tình đến như vậy!”

Lý sư gia đột nhiên cảm giác giọng điệu của Thái Đồng Trần không đúng, nhìn thoáng qua thấy chính khí hạo Nhiên của Thái Đồng Trần bùng lên một ngọn lửa màu xanh thẩm, hít sâu một hơi: "Thuộc hạ nhớ tới còn có một ít việc vặt, cần phải đi xử lý, cáo lui trước!”

"Dừng lại!" Thái Đồng Trần lấy lại tinh thần, nhìn về phía Lý sư gia đang chuẩn bị rời đi, hỏi, "Trong tay ngươi đang cầm cái gì?"

“Không có gì, không có gì, chỉ là bình dấm chua ba mươi năm tuổi!”

“Thì ra là dấm à, bảo sao ta cứ thấy trong nhà lại có mùi chua chua, thôi ngươi mau làm việc của ngươi đi.”

Lý sư gia như được ra tù, vội vàng chạy ra khỏi nha môn, Thái Đồng Trần tiếp tục ngửa đầu nhìn lên trời…

"Chỉ hơn hai trăm chữ, đã có Sách hồn Chung Quỳ?" Ngụy Diễm giật mình nhìn Trần Lạc, "Chỉ vẻn vẹn bao nhiêu đây thôi?”

Trần Lạc gật gật đầu: ”Sách nhã văn này gọi là « Tóm Tắt Về Chung Quỳ », toàn bộ chỉ có hơn hai trăm chữ.”

Bình Luận (0)
Comment