Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 33 - Kỷ Trọng Trầm Mê

Trần Huyên lần đầu tiên cảm giác được sự quyết liệt trên người em trai, cảm thấy trong lòng tự nhiên ấm áp, còn muốn nói thêm gì đó, liền nghe Trần Lạc nói tiếp: "Nếu ngươi không ăn, ta liền cho Tiểu Hoàn ăn.”

Nha đầu kia quả thật là có gan ăn quả hạnh nhân này!

Trần Huyên bất đắc dĩ, rốt cục nàng cũng mở miệng nhỏ nhắn như anh đào, ẩn hiện hai hàm răng trắng.

Trần Lạc nhìn thấy động tác này của Trần Huyên thì ngây người ra một lúc.

Tình huống gì thể này? Nàng muốn hắn môi kề môi đút sao?

Tay Trần Lạc nhẹ nhàng đưa về phía trước, chạm vào môi Trần Huyên, Trần Huyên nhẹ nhàng cắn một cái, hạnh nhân giòn tan, lúc này lại nghe âm thanh của kẻ phá đám.

"Thiếu gia, thiếu gia, vị tiểu ca ngươi cứu kia phát điên rồi. Ủa, hai người đang làm hành động gì đấy?”

Tiểu nha hoàn này luôn có chuyện lớn thì không thấy mặt, nhưng không bao giờ vắng mặt vào những lúc gay cấn thế này!

“Qui muội qua Vô vọng, Vô vọng tới Đồng nhân, Đồng nhân sang Đại hữu. Giáp chuyển sang Bính, Bính chuyển sang Canh, Canh chuyển sang Quí. Tí Sửu giao nhau, Thìn Tỵ giao nhau, Ngọ Mùi giao nhau. Phong lôi là một lần biến, Thủy Hỏa là một lần biến…” Trần Lạc đi theo Tiểu Hoàn chạy tới phòng khách, liền nhìn thấy thiếu niên được hắn cứu trở về nửa thân dựa vào bên giường, miệng đang lẩm bẩm đọc gì đó...

"Thiếu gia, ngươi xem, bộ dạng này của hắn cứ như thế đã được một giờ, đọc cái gì ta cũng nghe không hiểu. Có phải hòa thượng thối kia còn hạ bùa chú gì trên người hắn không?" Tiểu Hoàn nhìn về phía Trần Lạc.

Trần Lạc tập trung nghe một lát, trong lòng nghi hoặc: "Những câu này sao lại quen tai như vậy?" Lại nghe một hồi, cho đến khi nghe được "Càn khôn đối nhau, Chấn Đoài đối nhau, Ly Tốn đối nhau. Ba thêm thành năm, năm thêm thành chín…(1)", mới chợt hiểu ra vấn đề.

Những câu này không phải là do Phong Thanh Dương truyền thụ “Độc Cô Cửu Kiếm” cho Lệnh Hồ Xung trong《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》đây sao?

Quả nhiên, Trần Lạc phát hiện bên tay thiếu niên kia có mấy tờ giấy viết đầy chữ, liếc mắt nhìn thì thấy chính là bản《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》do chính hắn viết.

(1) Ngoài tổng quyết có chín thức kiếm ra, khẩu quyết tâm pháp Độc Cô Cửu Kiếm gồm 3000 chữ viết về 360 quy tắc biến hóa chung như di chuyển, tấn công dựa trên các quy luật biến hóa của bát quái trong Kinh Dịch.

"Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Trần Lạc chỉ vào những tờ giấy hỏi Tiểu Hoàn.

"Thiếu gia, lúc trước mỗi lần ngươi viết xong văn chương không phải đều bảo ta sửa sang lại rồi đóng thành sách sao, sau đó ngươi lại lấy sách đi tìm lão gia chỉ giáo à? Lúc ta đi tới phòng sách thu dọn thấy sách mới của ngươi, liền thuận tay lấy ra.”

"Kết quả hắn cũng nhìn qua, sau đó liền không dừng lại được, chờ sau khi xem xong toàn bộ, liền biến thành bộ dạng này..."

Tiểu Hoàn nói xong, kinh ngạc nhìn về phía Trần Lạc: “Chẳng lẽ là thiếu gia đã hạ bùa chú lên người hắn!”

Trần Lạc giơ tay gõ lên đầu Tiểu Hoàn một cái: "Nói bậy, thiếu gia của ngươi lại là hạng người như vậy sao?"

Tiểu Hoàn nhẹ gật đầu: "Thiếu gia đúng là không có bản lãnh đó!"

Trần Lạc dự định đem nha đầu này bán luôn, để lại trong nhà đúng là tức đến chết mất.

"Sau này những gì ta viết trong phòng sách không cần làm như trước nữa." Trần Lạc thuận miệng dặn dò một tiếng, đến gần thiếu niên kia. Câu chuyện của Kim Dung lão tiên sinh này, bất kể là ai xem qua cũng không thể rời tay, huống chi thế giới này không có tí văn hóa giải trí nào. Không chừng "Độc Cô Cửu Kiếm" đối với người này lại có gì đó liên hệ.

"Nhạc Bất Quần tới rồi!" Trần Lạc hướng về phía lỗ tai đối phương gọi một tiếng, đối phương quả nhiên biến sắc, lúc này mới từ trong "Độc Cô Cửu Kiếm" giật mình tỉnh táo, đã thấy rõ Trần Lạc đứng trước mặt.

Thiếu niên kia từ trên giường xoay người quỳ xuống, dập đầu nói: "Bái kiến ân công..." Trần Lạc định đỡ hắn dậy, lại phát hiện cơ thể đối phương rất nặng, mình căn bản là đỡ không nổi.

"Tố chất cơ thể con người trên thế giới này đều tốt như vậy sao? Mấy giờ trước rõ ràng vẫn còn nằm chèm bẹp như cọng bún thiu." Trần Lạc trong lòng âm thầm nghĩ, lại nhìn Tiểu Hoàn đứng ở bên cạnh.

Không đúng, thế giới này có chút kỳ lạ.

“Ngươi trước tiên hãy đứng lên rồi nói chuyện.” Trần Lạc bắt đầu dùng lực tay, thiếu niên kia cũng có cảm giác, vội vàng đứng lên, sắc mặt cung kính.

"Cơ thể cảm thấy thế nào? Hai ngày tiếp theo không thể ăn nhiều, nếu không sẽ ăn đến mức đau bụng.” Trần Lạc dặn dò một tiếng, lại hỏi, "Ngươi tên gì? Nhà ở đâu?”

Thiếu niên kia vội vàng trả lời: "Hồi bẩm ân công, tại hạ Kỷ Trọng, nhà ở huyện Bạch Hóa tỉnh Uyên Châu, lần này là muốn đi đến thư viện Chiết Liễu ở Trung Kinh để học tập.”

Trần Lạc hơi giật mình, Trung Kinh còn gọi là Vạn Thắng Kinh, chính là kinh thành của Đại Huyền triều, bởi vì nằm ở giữa thiên hạ, cho nên gọi là Trung Kinh. Mà trong trí nhớ trước đây của Trần Lạc thì có nghe đến thư viện Chiết Liễu, đó là một trong tám đại thư viện của Trung Kinh, nếu so với kiếp trước thì có thể so với hai đại học nổi tiếng, đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Đại.

"Ngươi là sĩ tử Nho Đạo? Cảnh giới gì?”

“Tại hạ đúng là đệ tử Nho Đạo, trước mắt đã đạt đến cảnh giới thứ ba, Thành Thi Cảnh.”

Hai mắt Trần Lạc trợn lên, quan sát Kỷ Trọng một chút: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bảy!”

Trần Lạc càng vui vẻ hơn, Lý sư gia ở nha môn phỏng chừng hơn sáu mươi tuổi, dĩ nhiên cũng chỉ cùng cảnh giới với Kỷ Trọng. Xem ra mình đây là tiện tay nhặt được thiên tài rồi.

Có ngón tay vàng trong người, có Đại Nho bên cạnh, bây giờ lại cứu một thiên tài… He he, mình chắc chắn là nhân vật chính, quá nhiều đãi ngộ!

Chỉ có một phúc lợi chưa có được, tỷ tỷ trước đó không có kéo cho ta một người vợ nuôi từ bé, cũng không có nha hoàn thông phòng, chỗ này còn kém!

Bình Luận (0)
Comment