Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 37 - Tăng Thêm Tước Vị

Một lát sau, Diệp Hoàn mở mắt ra: "Khí vận quả thật có chấn động rất yếu ớt, phương pháp này quả là có thể dùng được." Sau đó Diệp Hoàn lại nói tiếp, "Nhưng mà Văn tướng, con dân Đại Huyền triều thông hiểu nhã văn cùng lắm cũng chỉ vài chục triệu người, mà cả Đại Huyền triều ta có đến hàng tỷ bách tính, ngươi có cách gì để cho tất cả bọn họ lĩnh ngộ được phương pháp này?”

Văn Tướng đã tính trước mọi việc nói ra: "Bệ hạ xin xem kỹ thứ này. Ngụy Diễm đã tự mình trao đổi với ta, thời đại cùng nhân vật bên trong các bài văn, đều là Trần Lạc hư cấu mà ra, nhưng có một phương pháp được đề cập ở dưới, đó chính là học theo Ngô đạo tử trong sách nhã văn, dùng hình ảnh Chung Quỳ ăn quỷ vẽ thành một bức tranh treo trước cửa, có thể dùng để tránh quỷ.”

"Lão thần có một người bạn, tài họa tranh tuyệt luân, không bằng mời hắn noi theo Ngô đạo tử trong sách nhã văn này, vẽ một bức Chung Quỳ ăn quỷ, nếu thật sự có hiệu quả kỳ diệu, lại truyền khắp thiên hạ."

"Văn tướng nói đúng rất hợp ý trẫm, việc này liền giao cho Văn Xương Các làm, chỉ là..." Diệp Hoàn sờ sờ cằm, "Văn tướng có từng điều tra bối cảnh gia thế của người tên Trần Lạc này chưa?”

Văn tướng lại từ trong ống tay áo lấy ra một tập văn thư, đặt ở trước mặt Diệp Hoàn: "Bệ hạ liệu việc như thần, Trần Lạc này, ông tổ là nhân sĩ Túc Châu, theo tiên đế nam chinh, bởi vì bệnh cũ tái phát, nên định cư ở huyện Vạn An, tỉnh Thanh Châu.

Cha hắn là Trần Bất Khí từng là tân khoa trạng nguyên kỳ thứ hai mươi ba, sau đó lại đỗ học sĩ khoa khảo năm thứ mười chín, sau đó từ quan, bút danh Dương Tử Vân, đi ngao du khắp nơi.

Sáu năm trước, tiểu vương gia Man di tộc tập kích biên cương, Trần Bất Khí cứu viện thành Tử Tang, lấy thân cứu nguy cho Đại Huyền triều. Hiện giờ trong nhà chỉ có Trần Lạc cùng chị gái hắn là Trần Huyên.”

Diệp Hoàn sắc mặt liền nghiêm túc: “Là con cháu của liệt sĩ triều ta, ta muốn trọng thưởng… Hầu An!”

Hầu An liền vội vàng đi vào.

Diệp Hoàn tiếp tục nói: "Đề chỉ, Trần Lạc trước đây đã có công tìm ra Văn Tâm, hiện tại lại có công dâng sách nhã văn hộ quốc, ban thưởng Vạn An Bá..."

Hầu An nhớ kỹ, mở miệng nói: "Bệ hạ, tước vị Vạn An Bá này… Nếu vậy, huyện Vạn An sẽ phong tặng thành đất phong thực? Theo tổ chế, con dân nếu được đất phong thực, thì không cho phép đã ở tại nơi sẽ được tặng đất phong. Vậy bệ hạ có muốn đề lại thánh chỉ, lệnh hắn di dời không?”

Diệp Hoàn liếc mắt nhìn Văn tướng, Văn tướng lắc đầu: "Lão phu không tiện nhiều lời."

Diệp Hoàn do dự một chút: "Vốn là muốn vẽ Chung Quỳ ăn quỷ, huống chi tiểu tử kia còn phải tiếp chỉ sẽ vào kinh một chuyến, có thể viết ra thần kỳ nhã văn như vậy, chắc hẳn cũng là bậc đại tài. Lại hạ chỉ, mệnh lệnh Công Bộ mô phỏng một sơ đồ xây dựng, rào soát, kiểm định một mảnh đất phồn hoa trong kinh thành, tại nơi đó phong tước vị và xây dựng Vạn An Bá Phủ…”

Hầu An vội vàng nói: "Bệ hạ, hiện giờ trong kinh thành, đã không còn đất trống phồn thịnh gì để lựa chọn. Nếu chọn xa khỏi trung tâm kinh thành lại không thể hiện được bệ hạ ban long ân. Nô tài ngược lại có một đề nghị, thích hợp với Vạn An Bá.”

"Phủ trống còn có một cái, ngay tại phường Khánh An!"

Ánh nắng ấm áp, bầu trời trong veo, tâm trạng Trần Lạc lúc này không tốt lắm.

Hắn mơ một giấc mơ, trong mơ thấy Trần Huyên ôm một nam nhân không nhìn rõ khuôn mặt đi tới trước mặt hắn, chỉ tay vào thằng nam nhân kia giới thiệu cho Trần Lạc: "Tiểu Lạc, đây là anh rễ của ngươi, từ nay ngươi không cần chăm sóc ta nữa!”

Khuôn mặt Trần Lạc khắc họa rõ rệt hai câu hát: Hoa tuyết nhẹ nhàng bay trong gió bấc xào xạc, tâm người cũng dần dần lạnh theo… (1)

(1) Lời trong bài hát Một Nhành Mai, ám chỉ trong truyện: Hoa trên cành ngày ngày bên nhau, nhưng cuối cùng cũng bị tuyết trắng kéo đi mãi mãi trong gió ahihi

May mắn, đây chỉ là giấc mơ!

Thế nhưng…

Một ngày nào đó giấc mơ này sẽ biến thành hiện thực!

Muốn ổn định cảm xúc!

Trần Lạc mở mắt ra, trước mắt chính là khu rừng hoa biển sách.

Đúng vậy, Trần Lạc hiện tại ngủ cần phải chia làm hai bước. Đầu tiên bên ngoài chìm vào giấc ngủ, linh hồn tiến vào trong rừng hoa biển sách, và sau đó lại ngủ trong đó để quay về hiện thực. Loại ngủ theo từng giai đoạn này khiến hắn cảm thấy mệt mỏi không chịu được, sau khi lên giường còn phải mất thêm hai giờ nữa mới được ngủ thật sự.

May mắn là hắn không mất ngủ!

Nếu không, hiện tượng đau đầu của giới trẻ trái đất sẽ đến với hắn mất!

Trần Lạc lại một lần nữa mở to mắt, đập vào trong mắt hắn là một khuôn mặt nam nhân.

"Công tử, người thức rồi…"

Trần Lạc theo bản năng tung một quyền đánh ra ngoài, người nọ nhẹ nhàng nghiêng đầu, tránh được đòn tấn công của Trần Lạc, vẻ mặt đau khổ: "Công tử, vì sao người lại ra tay với ta!”

Trần Lạc lúc này mới phản ứng lại, người nam nhân này chính là Kỷ Trọng. Ngày hôm qua hai người đã đạt được một thỏa thuận, Kỷ Trọng lấy thân phận báo đáp à không, làm hộ vệ ở bên cạnh Trần Lạc trong một năm.

"Kỷ huynh đệ, sau này lúc ta ngủ tốt nhất không nên xuất hiện ở trước mặt ta." Sắc mặt Trần Lạc nghiêm túc.

"Tại sao?" Thân là hộ vệ cận thân của công tử, ta hẳn là bất cứ lúc nào cũng đều phải ở bên cạnh công tử nha!”

“Ta mơ thấy ta đang giết ngươi!”

"Không biết đâu, ta nhìn suốt ba giờ rồi, công tử ngủ rất bình thường, chỉ là đôi lúc ngẫu nhiên nói chuyện mộng du."

“Ta đã nói những gì…”

"Sút vào khoa thẩm mỹ…"

Trần Lạc: (((; ? ;)))

"Công tử, khoa thẩm mỹ là cái gì?"

"Một môn y học, chuyên môn chữa trị về xương."

Bình Luận (0)
Comment