Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 41 - Ngựa Tinh

Ngay cả nhiệt độ cũng giảm mạnh. Cơn gió này phóng ra, toàn bộ ngân châm đang bắn tới trước mặt, trong nháy mắt giống như cánh hoa rơi trong gió, giống như những cây châm lông vũ này phần lông vũ bị gió ném ra chỗ khác, bị gió thổi ra hai ven đường, tiếng leng keng từ kim châm rơi xuống đất. Lúc này mọi người mới thấy rõ, cây kim châm rơi xuống mặt đất liền hóa thành lông động vật chứ không phải lông vũ.

Lúc này người đàn ông kia cũng đã chạm đất, mũ trùm đầu của hắn bỗng rơi xuống để lộ ra một đôi tai ngựa to tướng.

"Ngựa tinh!" Người đi đường ồn ào, nhao nhao tránh đi, đột nhiên trên mặt đất có một tia ánh sáng trắng từ dưới chui lên, xoay thành vòng tròn bao quanh Ngựa tinh kia. Xem ra là Thái Đồng Trần phát hiện sự việc ở nơi này, lại khởi động "Họa Địa Vi Lao".

Nhưng Ngựa tinh có vẻ không chút sợ sệt, trên đùi lóe ra ánh sáng màu đồng, toàn bộ thân thể bỗng nhiên lần nữa xuất hiện bên ngoài vòng sáng Họa Địa Vi Lao.

“Thần thông của Ngựa tinh… “Súc Không”! Đây là một con Ngựa tinh đạt tới Luyện Huyết Cảnh.” Kỷ Trọng nhỏ giọng nói với Trần Lạc, một bên cố gắng che chở cho Trần Lạc.

Thân hình Ngựa tinh kia run lên, hóa thành một con ngựa màu trắng, thần thông chữ máu trên trán vô cùng dễ thấy. Ngựa tinh quay đầu lại, nhìn thoáng qua Trần Lạc, định lần nữa phát động "Súc Không" rời đi, bầu trời huyện Vạn An đột nhiên truyền đến một tiếng ghét lạnh.

“Trói!” Một chữ như sấm gầm sét nổ vang trời, vang vọng khuếch tán trên không trung. Ngựa tinh thân hình hơi khựng lại, "Súc Không" phát động thất bại. Xem như cùng lúc đó dưới chân Ngựa tinh vòng sáng trắng kia di dời và tỏa sáng càng mạnh, lúc này, vòng sáng đã bao vây Ngựa tinh lần nữa, Ngựa tinh đã không thể trốn thoát.

"Là thần thông 'Vi Ngôn Đại Nghĩa', có một vị Đại Nho ra tay rồi!" Kỷ Trọng nói, Trần Lạc gật gật đầu, hắn vừa nãy đã nghe ra, cái tiếng ghét lạnh vừa rồi chắc chắn là của Ngụy Diễm.

Một đám mây xanh từ nha môn bay ra, Thái Đồng Trần cầm quan ấn trong tay, đứng trên mây xanh, một lát sau liền đi tới đại lộ Tử Thủy.

Thái Đồng Trần bay tới trước mặt Trần Lạc hạ xuống, ân cần hỏi: “Có bị sao không? Có ổn không đó?”

Trần Lạc lắc đầu, Thái Đồng Trần lúc này mới đi về phía Ngựa tinh, nhưng đúng lúc này, ở giữa Thái Đồng Trần và Ngựa tinh, trong không trung đột nhiên xuất hiện một cánh cổng không gian, vặn vẹo mở ra, to cỡ bàn tay, từ trong không gian vặn vẹo bắn ra hai tia sáng di chuyển như rắn màu đen, chui ra và phóng về hai phía Thái Đồng Trần và Ngựa tinh.

Thái Đồng Trần vừa muốn giơ lên quan ấn muốn chống cự, Ngụy Diễm đã xuất hiện ở trước mặt Thái Đồng Trần, đưa tay ngăn cản hai tia sáng đen kia.

Tia sáng đen phía còn lại, bay thẳng vào phía vòng sáng do khí vận quan ấn tạo thành, bắn vào trong cơ thể Ngựa tinh. Mắt thường có thể nhìn thấy được tốc độ da lông cùng thân thể của Ngựa tinh lập tức bị ăn mòn, cuối cùng chỉ còn lại có một bộ bộ xương khô!

Ngụy Diễm nâng bàn tay lên nhìn, bàn tay ngăn chặn tia sáng đen kia, trong lòng bàn tay xuất hiện một con trùng đen đang xoay tròn, nó đang dần ăn mòn bàn tay.

Thái Đồng Trần kinh hãi: "Ân sư!”

Bàn tay Ngụy Diễm lóe lên ánh sáng xanh, chậm rãi tụ tập ở chỗ con trùng đen, dần dần tiêu trừ khí đen.

“Vậy mà lại là Minh khí!” Ngụy Diễm khẽ nhíu mày, không để ý tới ánh mắt quan tâm lo lắng của Thái Đồng Trần, đi tới trước người Trần Lạc: "Tiểu tử, ngươi quen biết Ngựa tinh kia sao?”

Trần Lạc nhẹ lắc đầu, trong đầu nghĩ chút rồi hỏi: "Tiền bối, con yêu tinh kia rất lợi hại sao?"

“Ngựa tinh thì bình thường, người đứng sau nó có chút tà đạo, vậy mà có thể thi triển Minh khí vô cùng đặc thù từ Minh Thổ. Ngươi đắc tội với một nhân vật lớn như vậy từ khi nào?”

Trần Lạc cũng tự hỏi trong lòng một chút: ”Nếu như là một nhân vật lớn, ta đại khái có thể đoán được đối phương là ai.”

Thái Đồng Trần vội vàng xông lên hỏi: "Là ai?"

Trần Lạc vừa muốn giải thích, đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Không ổn, Trần Huyên còn ở nhà!"

Trần Lạc vội vàng xoay người chạy ngược đường về nhà, Kỷ Trọng gấp gáp đi theo, Thái Đồng Trần nhìn về phía Ngụy Diễm, Ngụy Diễm trừng mắt nhìn Thái Đồng Trần một cái: "Ta cũng đại khái biết đó là ai, để xem tiểu tử kia có nghĩ giống như ta hay không!" Nói xong, thân thể lơ lửng, biến mất ngay tại chỗ.

Thái Đồng Trần nhìn Ngụy Diễm cũng cùng đi theo Trần Lạc và Kỷ Trọng, trong lòng đột nhiên chua xót, nghẹn ngào nghĩ: ”Sư phụ, tại sao bây giờ ta không còn thần giao cách cảm với ngài nữa rồi?”

"Trần Huyên! Trần Huyên! "Trần Lạc được Ngụy Diễm dẫn theo trực tiếp xuất hiện ở trước cửa Trần phủ, vừa đặt chân xuống đất Trần Lạc liền lên giọng hô to, người làm vừa mới chợp mắt liền tỉnh cũng nhao nhao thò đầu ra.

Trần Bình vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi: "Thiếu gia, có chuyện gì…"

"Trần Huyên đâu?"

Trần Bình chỉ về phía hậu viện, Trần Lạc vội vàng vọt tới hậu viện.

Vào đến trước cửa phòng Trần Huyên, trong sân tối đen, cũng không phát hiện Tiểu Hoàn đâu, trái tim Trần Bình cũng bắt đầu đập thình thịch. Đột nhiên từ phòng ngủ Trần Huyên truyền đến tiếng kêu đau đớn, đây là giọng nói của Trần Huyên.

Trần Lạc hai mắt đỏ bừng, đột nhiên đá văng cửa phòng, chạy vào.

Trong phòng tuy rằng không thắp đèn, nhưng ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào. Trần Lạc nhìn thấy một cảnh mà hắn không thể tưởng tượng được, hai câu tả cảnh lúc này chợt xuất hiện trong đầu.

Bình Luận (0)
Comment