Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 44 - Mèo Méo Meo Mèo Meo

Từ vết nứt càng lúc càng lớn, quả cầu kia bất ngờ nổ tung, hóa thành từng chữ rơi trở lại trên giấy như mưa. Từng trang giấy nối đuôi nhau tự biến thành một chồng sách chỉnh tề, từ trên không trung rơi xuống bàn.

Lúc này giữa không trung trôi nổi một đám sương khói bảy màu, cùng đám sương khói bảy màu trong cơ thể Trần Lạc nhìn qua thì giống nhau như đúc. Nhưng vào lúc này, một chiếc móng vuốt từ trong sương khói thò ra ngoài.

Móng vuốt?

Trần Lạc chưng hửng hồi lâu, thế quái nào lại là móng vuốt, hơn nữa nhìn qua còn là móng vuốt của mèo.

Cái đệm thịt dưới móng vuốt kia, trắng hồng hào…

Không, trọng tâm không phải cái đệm thịt này! Vậy còn Sách hồn của《 Tiếu Ngạo Giang Hồ》 thì sao? Chuyện này là quái gì?

Trong lúc Trần Lạc vẫn đang miên man suy nghĩ, trong đám sương khói lại truyền đến một âm thanh trong trẻo.

Mèo méo meo mèo meo ~ (Trong nhóm có dịch giả Invis mê trần đức bo ( =.= )

Khoan, dừng lại hai giây!

Hình như có gì đó sai sai ở đây thì phải.

Trong 《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》 làm gì có cô gái nào có tai mèo chứ!

Không đợi Trần Lạc tiếp tục tiếp tục nghĩ, thứ trong đám sương khói rốt cuộc cũng chậm rãi chui đầu ra.

Quả nhiên!

Cái đầu tròn trịa, hai cái tai mỏng nhỏ đang cụp xuống, trên trán có một cái dấu hiệu hình kiếm, toàn thân đen kịt, không có một chút màu khác. Một đôi mắt to đáng yêu phản chiếu ánh nến lấp lánh trong phòng!

Đây đúng là một con mèo đen!

Chỉ thấy mèo đen nhã nhặn từ trong đám sương khói bảy màu bước ra, đầu tiên là nhìn chung quanh phòng sách, sau đó lại dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn lướt qua Kỷ Trọng cùng Chung Quỳ, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Trần Lạc.

"Mẽo~"

Mèo đen bước về phía trước một bước, rơi xuống trên đầu của Trần Lạc, cuộn lại như một cục bông, mà đám sương khói bảy màu kia cũng theo con mèo đen bay về phía Trần Lạc, cuối cùng đã nhập vào trong cơ thể Trần Lạc.

"Công tử, đây là. . . Sách hồn sao?" Kỷ Trọng cố gắng nín cười,《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》là một thế giới vô cùng rộng lớn, còn tưởng rằng sẽ xuất hiện Sách hồn gì… Không nghĩ đến lại là con mèo méo meo mèo meo này.

Con mèo đen trên đầu Trần Lạc trừng mắt nhìn Kỷ Trọng một cái, người này nó sẽ nhớ kỹ, mỗi lần nhìn nó đều có bộ mặt như muốn nói mình là con mèo hai lúa. Bây giờ lại còn cười nhạo nó?

Chân sau mèo đen lùi lại lấy đà, liền muốn nhào tới Kỷ Trọng cào một cái, kết quả Trần Lạc giơ tay lên bắt lấy da sau gáy của nó, rồi đem nó tới trước mặt.

Con mèo đen chợt mở đôi mắt to như đá quý, bốn chân trên không trung cụp lại, bộ dáng đáng thương nhưng rất nghe lời.

Nhìn biểu hiện đáng yêu rất moe này của nó, Trần Lạc cũng thở dài một hơi, không phải nói là Sách hồn thượng phẩm sao? Như thế nào lại biến thành bộ dáng này!

“Mèo con, ngươi có cái năng lực gì? Trần Lạc trêu đùa gọi mèo con, lại không hề nghĩ tới trong đầu đột nhiên vang lên một giọng cô gái trong trẻo: "Chủ nhân, ta lợi hại lắm à nha, đừng có xem thường ta!”

Trần Lạc giật mình, nhìn về phía con mèo đang cầm trên tay: "Ngươi đang nói chuyện với ta?"

Con mèo đen nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hóa thành một tia sáng đen, chui vào trong cơ thể Trần Lạc.

Trong đầu Trần Lạc xuất hiện một số tin tức, trong nháy mắt đã hiểu được lai lịch của Sách hồn mèo đen này.

“Thì ra lai lịch là cái này!” Trần Lạc trong lòng hí hửng, nghiêng đầu nhìn về phía Kỷ Trọng, "Kỷ huynh đệ, có muốn cùng ta tỉ thí hai chiêu không?”

Kỷ Trọng sững sờ: "Công tử, người là người bình thường cơ mà!”

“Thử một lần xem sao! Nếu ngươi đánh thắng ta, bộ truyện võ hiệp tiếp theo ta viết cũng sẽ để ngươi đọc đầu tiên.”

"Còn có bộ tiếp theo sao?" Kỷ Trọng mừng rỡ, "Đánh!"

Trong sân nhỏ, bên ngoài phòng sách, Kỷ Trọng giống như cười mà không phải cười nhìn Trần Lạc, nói: "Công tử, ngươi nhận thua ngay bây giờ vẫn còn kịp nha.”

Trần Lạc mỉm cười: “Trong《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》 có một môn võ công, không ai có thể luyện thành. Nhưng so với Độc Cô Cửu Kiếm cùng Quỳ Hoa Bảo Điển còn lợi hại hơn, ngươi có nhớ là bộ võ học nào không?”

“Làm gì có môn võ học nào như vậy có trong sách? Cho dù ngươi là tác giả, cũng không thể nói bậy." Chính khí hạo nhiên phát ra trên người Kỷ Trọng “Ta cũng không khi dễ công tử, chỉ dùng một phần thực lực."

Kỷ Trọng nói xong, giơ tay chỉ về phía Trần Lạc, mở miệng nói: “Tật”

“Trăng lờ mờ tối, nhạn bay cao,

Đêm tối Man di vương trốn chạy.

Muốn phái kỵ binh mau đuổi gấp

Nhưng kìa tuyết phủ kín cung, đao.(1)”

Chữ "Tật" của Kỷ Trọng vừa dứt, ở trước người Kỷ Trọng ngưng tụ ra một cái bóng kỵ binh, trên ngựa tay cầm trường đao, xông về phía Trần Lạc. Kỷ Trọng tuy rằng nói là chỉ dùng mười phần trăm thực lực, nhưng tinh thần rất tập trung, lúc nào cũng có thể tùy ý giải trừ chiêu thức này, không đến mức đả thương Trần Lạc.

Chỉ là bồi tiếp công tử đánh cược giải sầu một chút thôi!

Sắc mặt Trần Lạc lúc này rất nghiêm túc, tay phải cầm kiếm dài cầm chéo dưới người, tay trái giơ lên năm ngón tay bắt đầu ấn đốt, từ một đến năm, sau đó nắm chặt năm ngón, từ từ duỗi ngón tay cái, rồi lần lượt đến ngón trỏ, cuối cùng năm ngón tay đều xòe ra, theo đó lại cong ngón cái và ngón trỏ... Tất cả những chuyện này nhìn thì thấy rườm rà, kỳ thật lại chỉ phát sinh trong nháy mắt, các động tác này nếu người hiện đại nhìn thấy, có thể ồ lên rằng, rất giống kết ấn của bộ hoạt hình nhẫn giả nổi tiếng nào đó.

(1) Bài thơ Khúc hát dưới ải phần 3, của tác giả Lư Luân, ông tên thật là Lư Doãn Ngôn, ông là giám sát ngự sử của quân đội vào thời nhà Đường, ông đỗ trạng nguyên và được xưng là một trong thập đại tài tử thời Đại Lịch, nhà Đường. Văn thơ ông phóng khoáng, trong tập thơ Khúc hát dưới ải có tổng bốn bài, cũng là bốn bài cho bốn trận đánh trước khi xông ra khai chiến kẻ địch.

Bình Luận (0)
Comment