Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 45 - Đại Tông Như Hà

Nhìn thấy động tác của Trần Lạc, Kỷ Trọng giật mình, trong lòng suy nghĩ đến động tác này là võ học nào bên trong《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》, rất có ấn tượng, nhưng nhất thời lại không nhớ rõ tên gọi là gì...

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, kỵ binh kia đã chạy đến trước mặt Trần Lạc, bóng hình con ngựa ưỡn đầu giơ hai chân trước lên, kỵ binh được đà đưa tay cầm trường đao lên không trung, ngay tại chỗ Trần Lạc đang đứng muốn chém xuống, trong mắt Trần Lạc thoáng xuất hiện ra một tia ánh sáng lạnh lẽo.

"Thời cơ đã đến!"

Trần Lạc đột nhiên lách người sang một bên, từ một góc độ không thể tưởng tượng nổi, né tránh đòn tấn công của kỵ binh, rồi chạy về phía trước, xông về phía Kỷ Trọng, nhưng đi cũng không phải là đường thẳng, mà là một đường cong quỷ dị.

Kỷ Trọng mặt hơi biến sắc, lần nữa quát: "Ngự!"

Chiến thần Hình Thiên lại xuất hiện lần nữa, chỉ thấy Trần Lạc cầm kiếm dài đưa thẳng, không ngờ tránh khỏi lớp phòng ngự của Hình Thiên, cũng tránh thoát đòn công kích của bóng Tinh Vệ, đưa mũi kiếm đặt ở cổ họng Kỷ Trọng…

"Kỷ huynh đệ chủ quan rồi!" Trần Lạc thu hồi kiếm dài.

"Cái gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy? "Kỷ Trọng rất bỡ ngỡ, tuy rằng hắn đã cố tình nhường, nhưng một đòn cuối cùng của Trần Lạc lại làm cho hắn cảm giác không thể tránh được.

"Lần nữa giới thiệu Sách hồn của ta một chút." Trần Lạc nói, mèo đen hiện lên đỉnh đầu Trần Lạc, vẻ mặt cao ngạo nhìn về phía Kỷ Trọng.

"Tên của nó gọi là: Đại Tông Như Hà!"

Trần Lạc còn định tiếp tục nói hai câu, đột nhiên cảm giác được da đầu như có côn trùng đang bò, sau đó trong đầu càng giống như ngàn cây kim châm đang đâm vào, một trận đau nhức dữ dội, nhất thời trước mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh...

"Đại Tông Như Hà(1)… Đúng là nó rồi! "Kỷ Trọng lục lọi lại kịch bản trong《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》, rốt cục cũng tìm được từ đâu tới bộ võ học này, chỉ thấy trong đó có viết như vầy.

“Một chiêu này bên trong Thái Sơn kiếm pháp tuyệt diệu cao thâm nhất, muốn dùng phải thực sự sáng suốt, vì bên trong kiếm pháp này phải thuần thục sử dụng cả hai cánh tay, một tay cầm kiếm để đấu với kẻ thù, tay trái đem tính toán chắc tay, tính được vị trí của kẻ địch đang đứng, tính được toàn bộ đối phương có những chiêu thức gì, cầm binh khí gì, hình dáng kẻ địch cao thấp mập ốm, ánh sáng chiếu tới kẻ địch có bóng dài thấp ra sao vân vân, cũng bởi vì phải tính toán từng chi tiết cực kỳ phức tạp như vậy, sau khi đoán ra từng bước đi tiếp theo của đối thủ, tay phải chuẩn sát chém tới, trăm phần trăm trúng đích.”

Kỷ Trọng giật mình: "Vậy mà thật đúng là chiêu thức này..." Lập tức hắn lại nhìn Trần Lạc đang nằm trên giường, "Khó trách công tử tâm thần gánh chịu mệt mỏi tới vậy, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Nhưng nếu ảnh hưởng tới khả năng tính toán thì ngủ một giấc sẽ ổn thôi.”

Kỷ Trọng không dám nói chuyện này với Trần Huyên, không muốn nàng biết Trần Lạc bởi vì so kiếm với hắn mà hôn mê bất tỉnh. Bản thân rõ ràng là hộ vệ, lại làm cho chủ nhân bất tỉnh, quá là mất mặt.

Biết Trần Lạc không có nguy hiểm gì, Kỷ Trọng cũng yên tâm thoải mái cầm lấy xấp giấy cuối cùng, say sưa ngồi cạnh giường đọc.

. . .

Bên trong rừng hoa biển sách, Trần Lạc đang xoa xoa đầu, mặc dù đã đi vào nơi này, hắn vẫn cảm giác được đầu rất nhức.

"Chủ nhân, mới phát động một lần, ngươi liền té xỉu, bên trong linh hồn của ngươi cũng bị yếu đi rất nhiều..."

Mèo đen lon ton đi vài vòng bên chân Trần Lạc, thỉnh thoảng dùng cổ cọ cọ vào bắp chân Trần Lạc. Trần Lạc ôm mèo đen lên, đặt lên đùi mình, giả vờ khó chịu hỏi: "Chiêu thức này có tác dụng phụ lớn như vậy, sao ngươi không nói với ta trước hả?”

Mèo đen ở trong tay của Trần Lạc giãy giụa nói: "Ta không biết, rõ ràng chỉ là những phép toán rất đơn giản kia mà…”

Trần Lạc vỗ vỗ vào mông mèo đen: “Còn dám mạnh miệng…”

"Ây da, sen ức hiếp mèo!" Mèo đen liền trở mình, "Phốc" một tiếng biến mất, không biết đã trốn đến nơi nào.

“Tính khí cũng rất là bướng!” Trần Lạc nhịn không được mà bật cười, hắn cũng không để ý mèo đen nữa, trong lòng một lần nữa lại sử dụng chiêu thức này.

Dựa theo miêu tả chiêu thức, "Đại Tông Như Hà" xem như có thể coi là thần công về "Nhân Quả", công phu tương tự như nó thì Trần Lạc chỉ nghĩ đến Tiểu Lý Phi Đao của Lý Tầm Hoan.

Tuy nhiên "Đại Tông Như Hà" trước khi thi triển cần một khoảng thời gian để tính toán, kẻ địch càng mạnh, thời gian cần dùng càng dài, sau khi sử dụng còn có thể sinh ra tác dụng phụ cực lớn đối với tinh thần.

“Chiêu này chẳng phải giống như phim ảnh hiện đại sao? Lúc đánh nhau tự nhiên đứng đó tốn thời gian câu giờ, điều kiện thi triển còn cần dùng máu đánh đổi, hay giống như kiểu biến thân tốn không ít thời gian, không lo phòng thủ mà bị kẻ địch giết chết?” Trần Lạc tổng kết một chút, hắn hiện tại đang ở trong rừng hoa biển sách, thân thể trước mắt chỉ có thể chịu được một lần sử dụng thần công này. Trước mắt một chiêu này xem ra chỉ có thể dùng lúc liều mạng, xem nó như sát chiêu át chủ bài đi.

“Con bà nó, ngón tay vàng người ta nhìn thấy ham, bản thân ngón tay vàng của mình thì chẳng ra làm sao…” Trần Lạc buộc miệng chửi bậy một câu.

(1) Đại Tông Như Hà: Khẩu quyết chính là phép toán sin cos kèm hình học rất khó ở phái Thái Sơn, không một ai trong giang hồ luyện được, kể cả người nắm rõ bản võ học này là Ngọc Hư Tử cũng phải bó tay.

Bình Luận (0)
Comment