Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 46 - Tìm Kiếm Đạo

Bất quá Trần Lạc cũng chưa đến nỗi thất vọng, dù sao cũng là tiểu thuyết võ hiệp của thế giới võ đạo, có thể có được một chiêu thức "Nhân Quả" như vậy đã là không tệ rồi.

Phía sau còn có Tiên Hiệp Cảnh và Tiêu Dao Cảnh, đó mới là chân chính ngón tay vàng.

Cái gì mà Tung Địa Kim Quang(1), Vạn Kiếm Quy Tông, 72 Phép Thần Thông, Ba Đầu Sáu Tay, Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã Thủ... Nghĩ tới thôi đã làm cho người ta sướng rơn cả người.

(1) Một trong 36 phép Thiên Cang, có thể thấy ở Trư Bát Giới, phép thuật này ở game LOL là Tốc Biến nha các ace, khi dùng phép ở thế giới Tây Du này, một bước lóe sáng, ngày đi ngàn dặm.

Nhưng mà… Làm sao có thể từ Hồng Trần Cảnh thăng cấp lên cành giới cao hơn đây?

Trần Lạc đột nhiên nghĩ tới chuyện này, hô một tiếng: "Đại Tông!”

Mèo đen lại xuất hiện trên vai Trần Lạc, giọng nói lạnh lùng: "Làm sen mà không thương boss, có biết là ác lắm không, gọi ta làm gì đó?”

Nghe mèo đen dùng giọng của một cô gái đang cố tỏ ra lạnh lùng nhưng thực chất rất đáng yêu, cũng rất dịu dàng, Trần Lạc chỉ thấy buồn cười, xoa xoa đầu mèo đen: "Được rồi, sau này gọi ngươi là Đại Tông.”

"Đương nhiên, nếu con sen đã kiên trì đến như vậy, ta có thể miễn cưỡng tiếp nhận cái tên này."

"Đừng làm xàm, nói vấn đề chính nào. Ngươi là Sách hồn thượng phẩm, có biết phải làm như thế nào mới có thể cởi bỏ hạn chế của Tiên Hiệp Cảnh và Tiêu Dao Cảnh không?”

Trần Lạc nói xong, còn dùng ngón tay chỉ vào con đường bị phong tỏa của hai cảnh giới kia.

Mèo đen hơi liếc liếc nhìn, châm chọc nói: "Đầu óc con sen hơi bị ngốc quá đó, tu vi Hồng Trần Cảnh khi đạt tới cao nhất, sẽ tự nhiên tiến vào cảnh giới tiếp theo.”

"Vậy làm sao từ Hồng Trần Cảnh tu luyện tới đẳng cấp cao nhất đây?"

"Thì phải dùng tới khí Hồng Trần để tu luyện chứ sao nữa trời."

"Khí Hồng Trần là cái gì?"

Cái đuôi của mèo đen nhẹ nhàng đưa tới trước mắt Trần Lạc, hơi lắc lắc, run rẩy một lúc, rớt ra một đám sương khói bảy màu.

"Ý ngươi nói là cái này sao?" Trần Lạc nhìn lướt qua liền nhận ra, lập tức trong tay ngưng tụ ra một làn sương khói bảy màu, lúc này sương khói bảy màu so với lúc trước đã lớn hơn không ít, tính tính một chút, toàn bộ làn sương đã to bằng một trái bóng rổ, Trần Lạc trước đó đã hấp thu mèo đen mang đến một đám sương khói bảy màu.

“Cái này gọi là khí Hồng Trần?”

Mèo đen lười biếng liếc mắt, rất tự nhiên bò lên đầu Trần Lạc, nói: "Đây chính là khí Hồng trần, con sen chủ nhân của ta mỗi khi viết một quyển sách ở Hồng Trần Cảnh, đều sẽ sinh ra một luồng khí Hồng Trần trong cơ thể, mặt khác, sau khi sách viết xong, Sách hồn hình thành, một lần duy nhất ban cho chủ nhân một lượng khí Hồng trần nữa.”

“Nói vậy là viết sách còn nhận được tiền công, viết xong lại được ban thưởng thêm một lần tiền boa nữa…” Trần Lạc chủ động suy nghĩ theo cách của hắn.

"Khí Hồng Trần nên tu luyện như thế nào?" Trần Lạc đưa hai tay bắt mèo đen nhỏ ra khỏi đầu, vừa xoa vừa hỏi.

Mèo đen thoải mái nằm trên hai cánh tay của Trần Lạc, nũng nịu nhẹ nhàng nói với Trần Lạc: “Chủ nhân trước tiên phải tìm được một “Đạo” mới sử dụng khí Hồng Trần được, sau đó mời có thể dùng để tu luyện.”

“ ‘Đạo’? Đó là cái gì?"

Mèo đen từ trong tay Trần Lạc nhảy ra, nhảy lên trước mặt Trần Lạc rồi nằm xuống, đưa móng vuốt lên, chỉ thấy trước mặt Trần Lạc và nó xuất hiện một cái màn hình, trong màn hình là một dòng sông, trong dòng sông thỉnh thoảng có vài con cá nhảy ra khỏi mặt nước.

"Nếu chủ nhân ngươi đã thành tâm muốn biết, thì mèo đen ta đây sẽ sẵn lòng trả lời. Để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình thế giới, khục,.. Nhìn vào màn hình đi..." Mèo đen liếm chân trước của mình, nhưng giọng nói vẫn quanh quẩn trong đầu Trần Lạc, "Khí Hồng trần chính là cá trong dòng sông này, mà chủ nhân ngươi chính là người bên bờ sông.”

Trong màn hình giống như phim hoạt hình, trên bờ xuất hiện một bóng người, nhìn qua thì thấy có vẻ vô cùng yếu ớt, mắt đang nhìn cá dưới sông mà chảy nước miếng.

Sắc mặt Trần Lạc ( =.= ): Chảy nước miếng tới mức tràn xuống đất, hình như là làm hơi quá…

"Chủ nhân muốn tu luyện, giống như muốn ăn cá cho no bụng, nhưng ngươi lại không biết bơi, làm sao bây giờ? Ngươi cần các công cụ hỗ trợ, ví dụ như cần câu, mẽo.”

Trong màn hình, bóng người xuất hiện trên tay một cần câu, bóng người cầm cần câu bắt đầu câu cá, cuối cùng câu được một con cá, bóng người vui vẻ xách cá rời đi, sau đó hình ảnh cũng theo đó mà biến mất.

"Chủ nhân thấy rõ chưa? Cần câu đó chính là “Đạo” là công cụ cũng là con đường hướng tới, có công cụ sẽ bắt được cá! Có phương pháp, chủ nhân liền có thể tu luyện, mẹo.”

“Nhìn thì thấy rõ rồi, nhưng “Đạo” này kiếm được ở đâu sao ngươi không nói?”

“Đạo này cần phải phù hợp với quy luật của thiên đạo trong thế giới này, chủ nhân cảm thấy một Sách hồn như ta sẽ biết những chuyện này sao, méo?”

"Ừm . . . Vậy có nghĩa là ngay cả ngươi cũng không biết?”

"Mèo méo meo…"

“Không cho phép đáng yêu nữa…”

Ngay khi Trần Lạc cùng mèo đen đùa giỡn, trong đầu đột nhiên có một nghi vấn, nói: "Độc Cô Cửu Kiếm? Sao lại có chuyện này?”

Bên ngoài, Kỷ Trọng với vẻ mặt kinh ngạc. Vừa rồi hắn đọc toàn bộ đến trang cuối cùng, trên trang sách 《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》 đột nhiên hiện lên cái bóng của một thanh kiếm nhỏ. Sau đó thanh kiếm nhỏ này bay thẳng vào bên trong đầu Kỷ Trọng.

Mà ở trong ý thức của Kỷ Trọng, đột nhiên xuất hiện ra phương pháp tu luyện công pháp “Độc Cô Cửu Kiếm” !

Kỷ Trọng vươn tay, thầm đọc trong lòng, một làn sương khói bảy màu cỡ hạt đậu nành bắt đầu ngưng tụ trên tay Kỷ Trọng!

Bình Luận (0)
Comment