Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 47 - Cùng Hưởng Ngón Tay Vàng!?

Trần Lạc chậm rãi mở mắt ra, Kỷ Trọng nghe được động tĩnh, vội vàng đi tới.

"Công tử, ngươi tỉnh rồi sao? Ta nói với ngươi một chuyện..." Kỷ Trọng vẻ mặt kích động.

“Ngươi lĩnh ngộ Độc Cô Cửu Kiếm!” Trần Lạc nhanh chóng nói, sắc mặt Kỷ Trọng chậm lại, một câu chưa kịp nói ra đã bị chặn lại trong miệng, một lúc lâu sau mới kinh ngạc mở miệng: "Làm sao ngươi biết?”

Trần Lạc ngồi dậy, bày ra vẻ mặt cao thâm khó lường: "Sách đều do ta viết. ngươi từ trong sách có được lĩnh ngộ, ngươi nói xem sao ta lại không biết?”

"Thế nhưng, ta từ trong sách đạt được lĩnh ngộ, đây là chuyện mà chỉ khi đọc điển tịch mới có thể làm được!"

Trần Lạc thản nhiên liếc mắt nhìn Kỷ Trọng, nói: “《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》của ta vì sao không phải là điển tịch?”

Kỷ Trọng liền như bị sét đánh ngang tai, đứng hình trong khoảng thời gian ngắn. Lúc trước hắn chỉ bị câu chuyện trong《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》hấp dẫn, từng bước từng bước rơi vào trong u mê khó có thể tự kiềm chế, hiện giờ cẩn thận suy nghĩ, mỗi nhân vật trong sách đều sống động như thật, phần yêu hận tình thù kia tự nhiên đến mức như đang ở trước mắt. Tại sao một cuốn sách như vậy không thể trở thành một điển tịch?

Kỷ Trọng một lần nữa nhìn về phía Trần Lạc, trong ánh mắt bất giác mang theo một tia kính sợ. Mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, hắn có thể từ trong sách có lĩnh ngộ, điều này chứng tỏ thiên đạo đã tán thành bộ sách 《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》này, đáng để gọi là điển tịch rồi.

Mà những người có thể viết điển tích thì...

Giống như Kỷ Trọng giới thiệu với Trần Lạc lúc trước, môn đồ Nho Đạo chỉ có thể vượt qua ba tầng sơn hải, đến "Truyền Đạo Cảnh" trong cảnh giới lớn trong Phu Tử Cảnh, mới có tư cách viết ra điển tịch. Mà bên ngoài Nho Đạo, người tu hành Đạo Môn và Phật Đạo có thể viết tiên thư và kinh văn tương đương với điển tịch, địa vị cũng sẽ tuyệt đối không thấp.

"Công tử rốt cuộc là ai?" Trong lòng Kỷ Trọng lần đầu tiên sinh ra câu hỏi này.

Mà Trần Lạc lúc này, trong đầu lại hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi giữa Đại Tông với hắn.

Thời gian lùi lại nửa tiếng trước, bên trong rừng hoa biển sách.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trong đầu ta tại sao đột nhiên lại có phương pháp tu luyện Độc Cô Cửu Kiếm?”

Mèo đen tự liếm móng vuốt: "Chuyện này thì có gì lạ đâu? Có người từ trong《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》lĩnh ngộ môn võ học này chứ gì, ngươi với tư cách là tác giả, đương nhiên cũng tự mình lĩnh ngộ ké theo.”

Trần Lạc mặt đầy nghi ngờ: "Sách của ta có thể để cho người khác lĩnh ngộ, rồi họ lĩnh ngộ ta cũng lĩnh ngộ theo?"

"Tất nhiên rồi. Và đọc những cuốn sách chủ nhân viết, còn có thể nhận được khí Hồng Trần từ nó. Chỉ cần ngươi tìm được Đạo, những người khác cũng có thể học tập, dùng khí Hồng Trần đến tu luyện Đạo đó.”

"Chờ một chút." Trần Lạc có chút bối rối, "Những người khác đọc sách ta viết cũng có thể lĩnh ngộ được khí Hồng Trần?”

"Đây không phải là quy tắc thiên đạo sao? Chỉ cần là điển tịch, miễn là đọc và hiểu, đều có thể đạt được sức mạnh từ nó. Cuốn sách ngươi viết chắc chắn nằm trong danh sách này!”

Trong lòng Trần Lạc rối rắm. Cái quái gì thế này? Cùng nhau hưởng ngón tay vàng?

Động tác của mèo đen đột nhiên dừng lại, đồng tử mất tập trung trong chốc lát, rất nhanh khôi phục bình thường. Nó nhìn về phía Trần Lạc, lại lên tiếng: "Chủ nhân, Văn Hóa Sinh Linh Hoa để cho ta chuyển lời cho ngươi, không cần phải lo lắng.”

"Chỉ cần chủ nhân ngươi tìm được “Đạo” chính xác, chính là người khai Đạo, là tổ sư của Đạo đó, trở thành Thánh Nhân."

"Con đường này càng có nhiều người đi, ngươi sẽ càng ngày càng mạnh mẽ."

"Cho nên, để đi tìm “Đạo”. Chỉ cần ngươi xác định được “Đạo”, Văn Hóa Sinh Linh Hoa này sẽ hoàn toàn trở thành trợ thủ của ngươi!”

"Lại là Đạo!" Trần Lạc tự lẩm bẩm.

"Công tử?" Thấy Trần Lạc chìm vào im lặng, Kỷ Trọng đẩy nhẹ Trần Lạc, Trần Lạc phục hồi tinh thần, đột nhiên hỏi: "Độc Cô Cửu Kiếm ngươi có thể thi triển được không?”

Kỷ Trọng khẽ lắc đầu: "Chỉ có chiêu thức, nhưng lại không có khí vận phù hợp. Ta cố gắng dùng chính khí hạo nhiên để thi triển, nhưng hoàn toàn không thể dung hợp! Đúng rồi, công tử, ngươi xem..."

Kỷ Trọng vươn tay, ngưng tụ ra đám sương khói bảy màu cỡ hạt đậu nành: "Đây cũng là ta từ trong sách lĩnh ngộ được, cái này có ích lợi gì?”

"Hừm, cái này, kỳ thật..." Trần Lạc đang định tìm cái cớ qua loa cho Kỷ Trọng trước, Tiểu Hoàn lại đột nhiên xông vào.

"Thiếu gia thiếu gia, Lý sư gia của nha môn đến, bảo ngươi cùng hắn đi tham gia đại lễ Văn Tâm chọn chủ…”

"Văn Tâm chọn chủ? Không phải là ngày mai sao?" Trần Lạc sững sờ, nhìn về phía Kỷ Trọng.

Kỷ Trọng xấu hổ sờ sờ đầu, nhỏ giọng nói: "Công tử, lần trước ngươi tỷ thí với ta, linh hồn mệt mỏi, đã hôn mê suốt một ngày một đêm..."

Lại là cái thằng điên này!

Đại lễ Văn Tâm chọn chủ được bố trí tại quảng trường Văn Miếu ở phía đông của thành. Đây cũng là nơi để con em đến học, bước chập chững vào con đường tu hành Nho Đạo.

Mỗi mùa thu hằng năm, tại đây đều có các học trưởng đến đây thuyết pháp về Nho Đạo.

Hiện tại nghĩ lại, các vị học trưởng kia hẳn là người đạt từ Phu Tử Cảnh hoặc ít nhất là đạt tầng thứ nhất sơn hải là "Khởi Mông Cảnh", mới thuyết pháp ngâm xướng thơ văn, mở ra thiên phú "đọc hiểu" cho con em Nho môn.

Bình Luận (0)
Comment