Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 6 - Cấm Thuật Kim Châm Độ Hồn

“Chung Quỳ!” Trần Lạc nói nhỏ một tiếng, Chung Quỳ thân thể linh động, hướng phía nóc nhà bay tới.

Chung Quỳ xuất hiện làm Trần Huyên và quỷ vật giật mình một chút, Trần Huyên càng nhìn xuống thấy Trần Lạc đứng bên dưới, sắc mặt lo lắng thấy rõ, nàng to tiếng: “Tiểu Lạc, trở về phòng ngay!”

Nhưng Trần Lạc lại lên tiếng: “Trần Huyên, nhanh chóng đem hồn phách quay về cơ thể!”

Mà lúc con quỷ nhất thời nhìn thấy Trần Lạc, khuôn mặt rất ngạc nhiên, giả vờ bay thẳng tới Trần Lạc, Trần Huyên đang muốn nhảy lên cản, chỉ thấy một bóng đen to béo bay ra, Chung Quỳ đứng ở trước mặt quỷ vật.

Quỷ vật đưa hai mắt nhìn từ dưới chân lên mặt Chung Quỳ, há miệng đầy răng gầm thét, đưa móng quỷ đánh tới, Chung Quỳ không thèm để ý, nhìn nhìn quỷ vật, nuốt từng ngụm nước bọt xuống cổ, đầu lưỡi bất giác chui ra khỏi miệng, liếm môi một cái.

Quỷ vật đang bay tới cào Chung Quỳ, đột ngột ngừng lại, trong lòng hoảng sợ, xoay người muốn bỏ chạy, chớp mắt bay ra khoảng cách hơn ba mét.

Mà bên này.

Chung Quỳ nhẹ nhàng đưa tay lên, trong vạt áo bồng bềnh bay ra một móc sắt, rất chuẩn xác móc vào xương quai xanh của quỷ vật.

Tay Chung Quỳ giật một cái, móc sắt cứ như có dây kéo, từ từ lôi quỷ vật bay ngược về phía hắn, tay còn lại đang móc trong ngực tìm kiếm cái gì đó, lấy ra một chất dịch màu đỏ, bôi lên da mặt quỷ vật, vừa bôi vào quỷ vật thống khổ gào thét, mà khi nhìn lại trên tay Chung Quỳ, thấy được hai viên châu dính đầy tơ máu, chính là cặp mắt của quỷ vật!

Chung Quỳ đưa cặp mặt quỷ vật bỏ vào miệng, bên trong miệng phát ra tiếng rôm rốp, vẻ mặt Chung Quỳ vui vẻ nuốt xuống. Sau đó thò tay bẻ lấy tay quỷ vật kéo xuống, quỷ vật đau đớn giãy dụa muốn chạy trốn, Chung Quỳ đã dùng một chân giẫm lên lưng nó, tay kia dùng sức kéo toạc tay quỷ vật, từ từ bỏ miệng nhấm nháp.

Chung Quỳ ăn quỷ vật giống như ăn bắp rang, cánh tay quỷ vật lơ lửng bị Chung Quy ăn hết thịt, sau đó nhai cả xương, sau đó lại dùng hai tay, xé rách chân quỷ vật, kéo lên, có vẻ tư thế giẫm lưng kia hơi khó, hắn lập tức bỏ chân ra quỳ trên nóc nhà, trực tiếp cúi người xuống cắn ngay đùi, quỷ vật gào khóc càng ngày càng lớn.

Chung Quỳ nhíu mày, lắc lắc đầu thì thầm: “Con mồi không ngoan.” Sau đó nắm lấy cổ họng, hai tay siết chặt vắt một cái, cả người quỷ vật liền im bật, vô số sương khí màu xanh lục bay ra, ngưng tụ thành một cái phễu, trực tiếp bay vào miệng Chung Quỳ, giống như hắn đang hút thuốc, mà quỷ vật lúc này chỉ còn cơ thể giật giật, hoàn toàn không còn nghe bất cứ âm thanh nào.

Mắt thấy Chung Quỳ nhai xương quỷ vật như nhai cơm cháy, Trần Huyên ngây người nhìn, cho đến khi Trần Lạc lớn tiếng nhắc nàng, nàng mới tỉnh táo lại, lơ lửng bay xuống mặt đất, một tay đặt lên tim áp chế nhịp đập, quay đầu nhìn về phía Chung Quỳ đang nhàn nhã xé thịt gà, hỏi Trần Lạc: “Vì kia là ai?”

Trần Lạc không trả lời, lòng như lửa đốt nói to: “Mau nhanh đưa hồn phách về cơ thể, vị kia lúc sau từ từ kể cho ngươi, mau!”

Trần Huyên cũng không có quay về cơ thể ngay, mà nhẹ nhàng đứng đó nhìn ngắm Trần Lạc một hồi, miệng lẩm bẩm: “Ta muốn nhìn ngươi một chút, sau này có khi không thể nhìn thấy gương mặt này nữa…”

Trần Lạc nghe thấy, trong lòng vừa ấm áp vừa lo sợ, lắc đầu nói: “Đừng nói lời xui xẻo, mau về thân xác, khả năng cao nhất chỉ mất khứu giác, coi như bị viêm mũi đi…”

“Viêm mũi? Là bị gì?”

“Không cần để ý, nhanh về thân xác, thời gian xuất hồn quá lâu, tỉ lệ cao sẽ bị… thôi mau về.”

Trần Huyên gật đầu, hướng thân xác đi vào, trong khoảnh khắc thân xác và linh hồn hợp thành một, liền mở mắt.

“Thế nào? Chỗ nào khác thường?”

Trần Huyên cảm nhận, chỉ mỉm cười: “Ngươi nói đúng, không thể cảm nhận mùi được, chắc chắn là khứu giác…”

Trần Lạc thở phào, oán trách: “Ngươi chỉ là phàm nhân, tại sao lại liều mạng đấu với quỷ vật! Ngươi không biết sợ hãi nguy hiểm là gì à?”

Trần Huyên lắc đầu: “Ta sợ lại mất ngươi lần nữa…”

Trần Lạc chấn động, trong lòng cảm động rồi bất thình lình muốn mở miệng nói gì đó, chỉ thấy hai nhãn cầu của Trần Huyên cấp tốc chuyển thành màu trắng đục, đứng bất động nhìn cảnh này.

Hắn chậm rãi duỗi cánh tay lên, lắc lư trước mắt Trần Huyên, nàng không có chút nào phát giác!

Không biết vì cái gì, tính đến lần này, Trần Lạc đã ở trước mắt người con gái này lần thứ hai, nhưng chỉ lúc này, trong lòng Trần Lạc bốc cháy, mũi chua xót, khóe mắt không biết lúc nào đã ẩm ướt.

“À! Vị cao nhân kia là ai?” Trần Huyên không biết Trần Lạc dị dạng, ngẩng đầu, giả bộ nhìn lên phía Chung Quỳ đang ăn quỷ, cười hỏi.”

“Tên kia gọi là Chung Quỳ, là…” Trần Lạc nói tới chữ là, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc, hắn đè nén lại tiếp tục nói: “Là sách hồn do ta triệu hồi tới!”

“Sách hồn?” Trần Huyên lấy hai tay bắt lấy cánh tay của Trần Lạc, “Thật sự là Sách hồn?”

Không đợi Trần Lạc trả lời, Chung Quỳ đã nuốt toàn bộ quỷ vật vào bụng, đang dùng miệng liếm lấy vài mảnh thịt vụn dính trên ngón tay, sau đó từ nóc nhà bay xuống, hướng về phía Trần Lạc ôm quyền: Chúa công, bản quan đã chế phục quỷ vật, bất quá… quỷ vật này cũng không phải chủ mưu, hắn chỉ là một con tốt!”

Trần Lạc và Trần Huyên nghe xong, sắc mặt biến hóa rất lớn, Trần Lạc hỏi: “Đến cùng điều tra được chuyện gì?”

Bình Luận (0)
Comment