Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 7 - Đi Báo Quan

Chung Quỳ lần nữa ôm quyền: “Quỷ vật này cũng không phải quỷ bình thường, trước khi chết bị một con hổ yêu vồ chết! Hổ yêu ăn thịt hắn, sau đó linh hồn vừa mới thoát ra thân thể đã bị hổ yêu khống chế, dựa theo hổ yêu làm việc, không biết vì sao trong thời gian ngắn thăng lên Nhập Mộng Cảnh… Vì vậy, chủ mưu hại nguyên nhà chúa công chính là con hổ yêu kia!”

“Hổ yêu?” Trần Lạc quay đầu, nhìn về phía hai nhãn cầu đã hoàn toàn biến thành màu trắng như tuyết trên mặt của Trần Huyên, siết chặt tay.

“Hay cho một con hổ yêu!”

"Tiểu Lạc, ngươi về phòng nghỉ ngơi thật tốt, thuận đường giúp ta gọi Tiểu Hoàn tới, ta cùng nàng đi nha môn một chuyến, chuyện yêu ma quỷ quái này quan phủ sẽ không mặc kệ." Trần Huyên nắm lấy tay Trần Lạc, mở miệng nói.

Trần Lạc nhìn Trần Huyên, trong lòng thở dài một hơi. Trần Lạc tiền trước đây là tên hoàn toàn vô dụng, có mắt như mù có tai như điếc, bản thân làm chuyện ngu ngốc, không để ý tới chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, đáng tiếc lại không có thiên phú, đọc mười năm cái gì nước bọt cũng không có đọc ra được, lại còn hết lần này tới lần khác mơ tưởng hảo huyền, được ghi tên lên kim bảng, thân là gia chủ, thật ra chỉ là một con mọt sách.

Mọi sự vụ lớn nhỏ trong nhà đều do Trần Huyên tự mình làm, đến nỗi hiện tại Trần Lạc tuy rằng triệu hoán ra Chung Quỳ, nhưng Trần Huyên vẫn theo bản năng cho rằng người trước mặt là em trai phế vật lúc trước, tự nhiên sẽ không để đứa em trai này một mình đi báo quan.

"Huyên tỷ, vẫn là nên để ta đi đi, ngươi cũng vất vả cả ngày rồi." Trần Lạc trả lời. Hai mắt Trần Huyên đã mù, cho dù có Tiểu Hoàn đi theo, Trần Lạc cũng không yên tâm.

“Ngươi vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn chưa khỏe. Ta cùng tiểu Hoàn đi là được, yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu!"

Trần Huyên đang nói chuyện, chỉ nghe một tiếng kinh hô: "Tiểu thư, ánh mắt của ngươi... Mắt của người có phải là đã bị mù rồi không?”

Nguyên do là nha hoàn Tiểu Hoàn lúc trước té xỉu không biết đã tỉnh lại từ khi nào, vội vàng chạy tới, lúc này hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nhãn cầu trắng toát của Trần Huyên.

Trần Lạc chỉ cảm giác được bàn tay Trần Huyên nắm lấy tay hắn siết chặt vài phần!

Trần Huyên bị vạch trần rất nhanh khôi phục bình tĩnh, sau khi biết được chuyện đôi mắt của bản thân bị mù dễ dàng bị người khác nhận ra như vậy, cũng không giải thích gì.

"Bộ dạng này của ta đúng là không tiện ra mặt. Như vậy đi, Tiểu Hoàn ngươi đi gọi Bình thúc, để Bình thúc cùng Tiểu Lạc đi đến quan phủ một chuyến." Trần Huyên một bên để tiểu hoàn khóc lóc, một bên phân phó nói. Về phần chuyện Trần Lạc lúc trước không nói ra chuyện nàng đã mù cả hai mắt, nàng cũng không đề cập tới.

Trần Lạc gật gật đầu, Bình thúc tên đầy đủ là Trần Bình, là quản gia Trần phủ. Nghe nói phụ thân của Trần Lạc đối với hắn có ân cứu mạng, nên hắn liền gia nhập Trần phủ, là nô bộc trung thành nhất của Trần phủ.

"Vậy thì quyết định như vậy đi." Trần Huyên nhanh chóng phân phó, lại dặn dò, "Tiểu Lạc, Thái tri huyện thích nhất là uống trà, trong phòng sách có một hộp "Tử Long Đảm" của Đàm Châu, lúc ngươi đi nhớ phải đem theo.

Mặt khác ngươi ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, những tên lính canh ở nha môn kia là cháu của Lý sư gia, không thể không đối đãi cho tốt, cũng không thể quá mức nhún nhường, để Bình thúc thưởng cho họ một lượng bạc là tốt rồi. Người đi ra dẫn đường chính là Lý sư gia, ngươi nói một tiếng có đồ cổ tiền triều ngày sau sẽ mời hắn thưởng thức. Sau này ta sẽ sắp xếp cho người đem 'Giám Hồ Bút' kia đưa đến tận nhà của hắn..."

Nghe Trần Huyên lải nhải dặn dò, Trần Lạc mới biết thì ra báo quan cũng có nhiều nguyên tắc như vậy, cũng không phải nói báo quan nhất định phải chú ý những thứ này, dù sao Đại Huyền triều cai trị cũng coi như là thanh minh, chỉ là Trần Huyên vội vàng mời quan phủ giải quyết hổ yêu, để Trần phủ thoát khỏi nguy cơ sinh tử. Những chuyên "Khẩn trương xử lý gấp" cũng không phải là bổn phận quan phủ, mà là chuyện quan hệ tình cảm của các vị đại nhân đối với người báo án có cao hay không thôi.

Trần Lạc cẩn thận đem toàn bộ lời dặn của Trần Huyên ghi nhớ, một đường đỡ Trần Huyên trở lại khuê phòng, lúc này Tiểu Hoàn chạy đến nói Bình thúc đã ở phòng sách chờ. Trần Lạc lúc này mới cáo lui, dặn dò Tiểu Hoàn chăm sóc thật tốt Trần Huyên, sau đó hắn mới xoay người rời đi, đi về phía phòng sách.

"Tiểu Hoàn, ngươi cảm thấy Tiểu Lạc có phải có biến hóa gì đúng không?" Trần Huyên nghe được tiếng động Trần Lạc rời đi, lúc này mới mở miệng hỏi. Nàng mơ hồ nhận thấy Trần Lạc lúc trước là một em trai có tham vọng nhưng ngây thơ, lại có chút xa cách với em trai của mình và có chút bất đồng, nhưng hiện tại lại có chút biến hóa thêm vài phần thân thiết với nàng, càng có cảm giác hắn lần này, nhờ biến hóa mà đã trong nháy mắt trưởng thành, điều này làm cho nàng cũng không biết là nên vui hay là nên lo lắng.

"Biến hóa? Không mập cũng không ốm, không cao cũng không thấp, không đen cũng không trắng... Hình như không có gì thay đổi! "Tiểu Hoàn vừa sửa sang lại giường vừa trả lời.

“Ta thấy ngươi là một kẻ vô tâm, không tim không phổi mới đúng!” Trần Huyên cười mắng một tiếng.

"Ta thấy tiểu thư mới là người không tim không phổi, hiện tại cả hai mắt đều mù, lúc trước toàn lao tâm tổn lực lo cho phủ, hiện tại còn đang nghĩ chuyện của Trần Lạc thiếu gia." Tiểu Hoàn bĩu môi, có chút ủy khuất nhìn về phía Trần Huyên.

Tiểu Hoàn thuở nhỏ cùng Trần Huyên cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội, lúc này trong phòng chỉ có hai người, nói chuyện tự nhiên cũng bớt kiêng kị đi vài phần.

Bình Luận (0)
Comment