"Lúc ấy Chu Dũng thăm dò trong hang hổ, nói trong đó lẽ ra phải có hai con hổ, một con hổ đực và một con hổ cái, ấy vậy mà giết được hổ cái xong lại không thấy hổ đực, nhằm đề phòng nhiều nhất các trường hợp bất trắc về sau, ta sai người ở lại xung quanh tìm kiếm mấy ngày cũng không tìm được con hổ đực kia, sau đó đành đem người rút về. Thiếu gia, ngài nói xem có phải là con hổ đực kia tu luyện thành tinh rồi hay không, nó muốn trở về báo thù chúng ta?"
Trần Lạc hơi do dự, thế giới này, dã thú thành tinh không phải chuyện gì lạ. Không nói đến việc may mắn gặp được thiên tài địa bảo gì, mà chỉ nói đến Nho Phật Đạo tam đạo, trong đó: Đạo môn giảng đạo lý, Phật môn phổ độ chúng sinh, Nho môn khai hóa tư duy, đều có tỷ lệ để mãnh thú mở ra linh trí, hóa thành yêu vật. Nếu như có vị cao nhân nào mở ra lời vàng ý ngọc làm cho con hổ đực kia có được linh trí, hóa thành hổ yêu, đúng là khó trách được.
"Chu Dũng còn ở gần đây không?" Trần Lạc hỏi.
Trần Bình giật mình kinh ngạc, nói. "Thiếu gia nói tới chuyện này, ta ngược lại cũng vừa nhớ tới. Trước khi Trần gia ta xảy ra chuyện, Chu Dũng kia vào núi liền một đi không trở về, đến nay ước chừng đã được mấy tháng.”
Trần Lạc lần nữa nhíu mày, khẽ quát một tiếng: "Chung Quỳ!"
Chỉ thấy bóng dáng Chung Quỳ chậm rãi hiện lên phía sau lưng Trần Lạc. Lúc trước Trần Lạc đã dặn dò sơ lược Trần Bình về Chung Quỳ, nhưng Trần Bình lại không nghĩ tới Chung Quỳ này có thể đáng sợ đến như vậy, trong lòng khẽ run bần bật, hai chân nhũn ra, lại cố gắng giữ phong độ của một vị quản gia của Trần phủ, mà cứng rắn chống đỡ, chỉ là hắn có hơi nghiêng mặt đi không dám nhìn thẳng vào mặt Chung Quỳ.
Trần Lạc không chú ý đến biểu hiện của Trần Bình, mà hỏi Chung Quỳ: "Ngươi ăn quỷ vật bị hổ yêu vồ kia, có phát hiện gì không? ”
Chung Quỳ gật gật đầu, nói: "Thời gian quỷ vật kia thành hình không dài, nhiều nhất là hơn tháng, chỗ sâu nhất của hồn phách còn có một ít hình ảnh về ký ức khi hắn vẫn còn là con người, tuy rằng lộn xộn, nhưng mơ hồ có thể nhận ra hắn dùng nghề săn thú để kiếm sống..."
"Nói như vậy quỷ vật kia chính là Chu Dũng bị hổ yêu giết chết biến thành..." Trần Lạc trầm ngâm nói, "Con hổ yêu này hại Trần phủ, hẳn là con hổ đực đã biến mất kia.”
“Chuyện này… làm sao mới tốt?” Trần Bình nhìn Trần Lạc, ánh mắt chờ mong xem “thiên tài”
gia chủ Trần Lạc có cách gì không, biểu hiện hoàn toàn vô thức, giống như phận nô tài hỏi ý kiến của chủ nhân.
Trần Lạc suy nghĩ một lát, nói: "Hổ yêu kia giết nhiều người như vậy, trên người tất nhiên huyết khí ngút trời, nó sẽ không dám tới gần huyện thành. Nếu nó là yêu thú ở Tây Tú Sơn, chắc chắn vẫn luôn ở ẩn tại Tây Tú Sơn thôi.”
"Ta nhớ rõ cha ta đã từng nói qua, quan viên Đại Huyền triều có thể kích phát quan ấn, tiêu hao khí vận vương triều để tra xét yêu ma quỷ khí vị trí.
Toàn bộ huyện Vạn An quá lớn, nếu không phải là lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thái tri huyện tất nhiên sẽ không lấy khí vận vương triều ra để dò xét toàn thành. Nhưng nếu chỉ dùng ở phạm vi Tây Tú Sơn, Trần gia ta còn có thể trả giá nổi.”
“Bình thúc, ngươi mau đi ứng trước cho ta hai nghìn lượng bạc!”
"Hai nghìn lượng?" Trần Bình trong lòng cả kinh, Trần phủ dựa vào Trần Huyên làm gia chủ, kinh doanh thóc gạo cùng với tơ tằm, một năm thu nhập đại khái cũng chỉ khoảng bốn nghìn lượng, trừ đi các khoảng chi tiêu hàng ngày, hàng năm số tiền có thể nhập kho bạc cũng chỉ khoảng hai nghìn năm trăm lượng. Trần Lạc một hơi muốn lấy số ngân lượng trong một năm, điều này làm cho Trần Bình nhất thời lại bắt đầu hoài nghi Trần Lạc có phải bị người khác đoạt xá hay không.
"Thiếu gia, ngươi có phải nên hỏi ý kiến tiểu thư một chút không?" Trần Bình do dự một lát, vẫn thăm dò nói một câu.
Trần Lạc khẽ nhíu mày.
Bản thân hắn trước kia đối với tiền tài cũng không quá để ý, mà kiếp trước của hắn tuy rằng là một con đỗ nghèo khỉ dưới đáy xã hội, nhưng đối với ngân lượng cũng không có cảm giác gì, sở dĩ nói ra con số "hai nghìn lượng", là ước chừng nhớ rõ nha môn có thể sử dụng vương triều khí vận cho một nhà hào môn nào đó, hơn nữa còn niêm yết giá rõ ràng, giá cả một lần sử dụng của nhà hào môn tại huyện thành là một nghìn lượng bạc.
Đương nhiên, nha môn cầm số bạc này, lại dùng để xây cầu mở đường, nuôi dưỡng người già trẻ nhỏ không nơi nương tựa, trợ cấp học phí, ngược lại còn làm cho vương triều khí vận càng thêm hùng hậu.
Nhìn thấy phản ứng của Trần Bình, Trần Lạc cũng ý thức được hai nghìn lượng bạc đối với Trần gia mà nói không phải là một con số nhỏ, đang muốn đáp ứng hắn về việc đi hỏi ý kiến của Trần Huyên một chút, nhưng nghĩ lại, mình cũng không phải là tên phế vật mọt sách trước kia nữa, chi bằng thừa dịp hiện tại khởi tử hồi sinh sắp xếp một chút chuyện trong nhà.
Hơn nữa, tiền bạc này liên quan đến an nguy của Trần phủ, không thể tiết kiệm được, vì thế sắc mặt nghiêm túc, nói: "Như thế nào? Ta không thể dùng số tiền này sao?”
Trần Bình nghe vậy giật cả mình, lại nhìn thấy Chung Quỳ phía sau Trần Lạc đang nhếch miệng nhìn về phía mình, vội vàng xua tay: "Lão nô tuyệt đối không có ý này, ta... Ta liền đi lấy số ngân lượng này cho thiếu gia.”