Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!

Chương 28

Sở Mộ Vân: "......"
Lúc này Linh bảo bảo mới ý thức được mình đã lỡ miệng. Nó lập tức giả vờ quên đi lời vừa nói của mình, hít vào một hơi, dùng giọng điệu giống y như đúc mà hô lên: "Băng Linh Thú giống hệt ký chủ!"
Sở Mộ Vân: "...... Đã chậm."
Linh: QAQ
Sở Mộ Vân: "Bán manh không có hiệu quả."
Linh:..(vv)...
Sở Mộ Vân: "......"
Linh: e(┬﹏┬)3
Đinh. Ký chủ đã chịu một vạn điểm bạo kích.
Sở Mộ Vân hỏi: "Ngươi nói thật cho ta. Hệ thống dos 2.0 download vẻ mặt này ở đâu?."
Linh: (*≧▽≦) hệ thống tự có sẵn.
Sở Mộ Vân: "......" Hắn sai rồi, hắn không nên đặt niềm tin vào một hệ thống xuẩn manh.
Lăng Đóa Đóa...... À nhầm, là Băng Linh Thú trông giống Sở Mộ Vân đương nhiên không phải là trùng hợp.
Từ lúc Yến Trầm chủ động yêu cầu làm cho Băng Linh Thú trưởng thành, Sở Mộ Vân đã biết y chắc chắn đang âm mưu chuyện gì. Chỉ không ngờ lại xảy ra chuyện này. Linh thú khi hóa hình có thể bị ngoại cảnh tác động ở mức độ nhất định. Vì dù sao linh thú cũng không phải là nhân loại. Bản thể của chúng vốn là thú, nhưng lại hóa thành hình người để thích nghi với hoàn cảnh. Mà nhân loại vốn đứng đầu đỉnh thế giới, linh thú hóa hình thành người cũng là một cách để bảo vệ chính mình.
Nếu biến thành người sẽ không cần phải lo lắng bị bắt giết, hay là sẽ trở thành thú cưng.
Vì vậy, linh thú hóa hình không phải do bẩm sinh mà do hình thành sau hậu kỳ.
Trong tình huống bình thường, linh thú phát dục sẽ kéo dài tuổi thọ. Vì vậy bọn chúng thường dựa vào kinh nghiệm của mình mà lựa chọn hóa hình vào lúc nào.
Nhưng Sở Mộ Linh hóa hình là do bị thúc ép, không phải do ý thức. Hơn nữa không biết Yến Trầm đã động tay chân gì......mà khiến tiểu thú hóa hình thành dáng vẻ này.
Nhưng Sở Mộ Vân không hề lo lắng, thậm chí còn có chút chờ mong. Hắn nghiêm túc suy nghĩ mình nên phối hợp như thế nào để có màn diễn xuất thật xuất xắc......
Yến Trầm không nháy mắt nhìn tiểu thú nhân ở trước mặt.
Nó có bộ lông xù màu xanh, đôi tai và cái đuôi dài. Nhưng lúc này lại hóa hình giống hệt khuôn mặt và thân thể thon gầy của người kia......
Yến Trầm liếm môi dưới, ái muội gọi: "Tiểu Vân......"
Sở Mộ Vân nỗ lực không nhìn bờ môi mỏng xen lẫn hương hoa mai của tên dâm đãng này.
Nhưng Yến Trầm lại đến gần hắn, hơi thở phả vào tai hắn, thấp giọng nói: "Ta là Yến Trầm, ngươi có thể gọi ta là thúc thúc."
Cơ thể Sở Mộ Vân khẽ run, trong lòng lại hiểu rõ. Hắn dùng giọng nói vụng về non nớt nhưng trong trẻo gọi:"Yến Trầm thúc thúc...ưm..."
Chưa nói xong, Đố kỵ đã hôn lên môi hắn. Đôi môi lạnh lẽo phảng phất hương hoa mai, đầu lưỡi của y mang đến vị ngọt khiến người ta không nhịn được mà nhấm nháp.
Sở Mộ Vân không được tự nhiên mà đáp lại.
Tiểu thú không chống cự được vị ngọt, chỉ biết theo bản năng mà mút lấy môi y. Điều này giống như lửa đổ thêm dầu, Yến Trầm hôn đến càng sâu. Hai người kịch liệt hôn môi, nhiệt độ trở nên đầy nóng bỏng.
Khi Đố kỵ buông hắn ra, tiểu thú vẫn còn lưu luyến hôn lên.
Đôi mắt màu tím của Yến Trầm trở nên sâu thẳm, ngón tay trắng nõn vuốt ve bờ môi hắn :"Thích không? "
Sở Mộ Vân suy tư, cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Đố kỵ thích tiểu bạch hoa sao? Hoặc cũng có thể đơn giản là y thích những thứ 'xinh đẹp ', sạch sẽ không tì vết.
Nhưng loại thích này không đi cùng với mong muốn bảo vệ, mà là muốn hủy diệt, vấy bẩn và phá hư.
Một con thú vừa hóa hình, lại còn là tiểu thú không biết cái gì, tất cả chỉ biết dựa theo bản năng, đương nhiên rất phù hợp với sở thích của y.
Bởi vì không hiểu nên không biết đúng sai, lại càng không biết ngượng ngùng. Sở Mộ Vân nhìn y mỉm cười :"Thích."
Yến Trầm hơi ngẩn ra.
Đôi tai bông xù của thiếu niên khẽ run, cực kỳ thành thật nói:"Rất ngọt."
Yến Trầm ôm lấy eo hắn, hôn xuống đôi môi hơi sưng đỏ.
Sở Mộ Vân cũng không trốn tránh, thậm chí còn chủ động ôm lấy cổ y, cái đuôi phe phẩy chạm vào đùi Yến Trầm.
Yến Trầm vốn chỉ định nếm thử một chút, không ngờ lại bị tiểu thú gợi lên dục hỏa. Đáng tiếc, tiểu thú chưa thành niên,. Nếu làm hắn lúc này, chỉ sợ giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Càng hôn càng hưng phấn, Băng Linh Thú trời sinh dâm đãng quả nhiên là sự thật.
Nhìn Băng Linh Thú quần áo cởi ra hơn một nửa, Yến Trầm cắn mạnh lên vai hắn, khàn giọng nói :"Ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi đi, ngày mai thúc thúc lại đến thăm ngươi."
Sở Mộ Vân không kịp phản ứng.
Yến Trầm nhìn đôi mắt đầy mê mang của hắn, cảm thấy phía dưới trướng đến phát đau. Nhưng bây giờ tuyệt đối không thể làm gì, mất bao nhiêu công sức mới có thể khiến hắn hóa hình, không thể hủy hoại mọi thứ vào lúc này.
Chưa nói còn cơ hội gặp được một con Băng Linh Thú khác hay không, chỉ với hình thái giống với Tiểu Vân cũng đủ khiến y luyến tiếc.
Đây là một bảo bối, tác dụng rất nhiều. Y cần phải chịu đựng.
Yến Trầm rời đi, Sở Mộ Vân bị gió lạnh thổi cho tỉnh táo.
Không làm? Như vậy đã muốn đi?
Tuy cơ thể hắn chưa thành niên nhưng làm một phát thì có sao!
Năm đó, Yến Trầm còn xuống tay với tiểu bạch hoa mới mười lăm tuổi, giờ lại ra vẻ quân tử với thiếu niên nửa người nửa thú tự đưa mình đến cửa.
Cái quỷ gì!
Sở Mộ Vân tâm trạng không được tốt lắm, giọng nói so với bình thường cũng trầm xuống :"Linh? "
Linh :"Đây."
Sở Mộ Vân :"Phong bế giác quan."
Linh bảo bảo nhỏ giọng:"Nhưng Đố kỵ đã đi rồi.... "
Sở Mộ Vân :"Y đi rồi, nhưng tay phải ta vẫn còn khỏe mạnh. "
Linh :"...."
Tiểu hài tử đã hiểu ám chỉ , phi lễ chớ nhìn.
Nhưng Sở Mộ Vân không ngờ là tay phải của hắn lại không nhạy.
Rõ ràng lúc bị Yến Trầm hôn, cơ thể hắn đã có phản ứng. Nhưng bây giờ dù có tuốt như thế nào, cơ thể nửa người nửa thú này vẫn không thể tiết ra.
Lăn lộn mất hai canh giờ, đừng nói không thể tiết, thậm chí còn mềm xuống.
Sở Mộ Vân nằm trên giường, đôi mắt hơi cong lên. Nhớ lại chuyện vừa rồi, hắn mơ hồ đoán được cơ thể Băng Linh Thú nhất định có vấn đề.
Nhưng vấn đề là gì?
Chỉ có thể đi một bước, biết một bước.
Ba tháng sau, Sở Mộ Vân lần thứ hai trải nghiệm 'sống một ngày mà như một năm' là như thế nào.
Đố kỵ không rèn luyện gì cho hắn, cũng không làm hắn ám ảnh cái gì, lại càng không gọi hắn là 'Vân Đóa Đóa', chỉ là.... Không ngừng quyến rũ hắn.
Khi cho ăn Vạn linh thạch, Yến Trầm sẽ hôn hắn.
Đến lúc dục hỏa bốc lên, chỉ còn thiếu lăn giường, tên này liền dừng lại.
Mà lúc y đi mất, Sở Mộ Vân một thân dục hỏa không có chỗ tiết, tự giải quyết lại không được. Càng miễn nói đến nghẹn uất khó chịu như thế nào.
Một lần, hai lần, rồi ba lần. Lúc Sở tổng dục cầu bất mãn chuẩn bị bùng nổ, Chiếu Mai Sơn bỗng nhiên đón tiếp một vị khách quý.
Trên đỉnh núi sương tuyết che phủ quanh năm, một nam nhân dung mạo khuynh nước khuynh thành đang dựa vào bảo tọa màu đen, nước da trắng như bị bệnh, mái tóc bạc đồng hiếm thấy mềm như tơ lụa tuôn xuống ghế, giống như dải ngân hà lấp lánh giữa trời đêm.
*********
Hôm qua quên up( •᷄⌓•᷅ )

Bình Luận (0)
Comment