Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!

Chương 53

Thất tâm đan cuối cùng vẫn bị nuốt xuống.
Khóe miệng Ngạo mạn khẽ nhếch, khuôn mặt Đố kỵ lại trầm như nước.
Một người vui một người buồn, nhưng không thể nghi ngờ là trong lòng hai người đều có tính toán.
Mất trí nhớ không phải kết thúc mà là bắt đầu.
Nhưng điều mà không ai ngờ được là, sau phút thất thần vì mới tỉnh tiểu thú nhân mở miệng gọi: “Phụ thân!”
Hai chữ trầm thấp thấp mà hơi nhẹ, nhưng lại khí lực mười phần, khiến những người ở đây đều giật mình.
Băng Linh Thú ở trong lồng ngực Mạc Cửu Thiều, hắn gọi ‘ phụ thân ’ cũng là đối mặt với Mạc Cửu Thiều.
Cho nên…… Băng Linh Thú không chỉ ngoài ý muốn mất đi ký ức mà còn nhớ lại ký ức của Sở Mộ Vân?
Nếu vậy……
Trong lòng Mạc Cửu Thiều hơi lạnh, y lập tức đề phòng, bảo vệ Sở Mộ Vân trong lồng ngực.
Thanh niên trước khi chết quyết tuyệt như thế nào, chỉ sợ cả đời Mạc Cửu Thiều cũng không thể nào quên được. Y lo lắng Sở Mộ Vân sau khi nhớ lại sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi.
Mà khiến Mạc Cửu Thiều càng thêm kinh ngạc chính là.
Sở Mộ Vân ôm lấy cổ y nhiệt tình hôn lên, hôn đến nửa ngày y vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Thanh niên cong đôi mắt đầy thâm tình, giọng nói cũng sang sảng êm tai: “Tiểu Khanh đâu? Sinh nhật của đệ ấy mà lại không thấy đệ ấy đâu? Không phải đã nói cùng con xuống núi chơi sao?”
Lời nói này có lẽ người khác nghe xong không hiểu, nhưng ở trong tai Mạc Cửu Thiều lại giống như tiên âm vang lên từ chân trời, tốt đẹp khiến cả thế giới bừng sáng.
Ký ức Sở Mộ Vân có chỗ thiếu hụt, hắn quên mất chuyện sau sinh nhật Yến Quân Khanh, quên mất đoạn ký ức trí mạng kia.
Tai ương Sở gia diệt môn ban đầu bại lộ là vào sinh nhật Yến Quân Khanh. Đó là lúc hai người bọn họ xuống núi gặp được người hầu cũ của Sở gia, Sở Mộ Vân mới biết được chân tướng.
Mà hiện tại, hắn đã quên hết tất cả.
Mạc Cửu Thiều chỉ cho rằng Sở Mộ Vân sẽ mất hết ký ức, trở thành một tờ giấy trắng, mà y lại có thể làm hắn yêu mình một lần nữa. Thế nhưng y chưa từng nghĩ đến trời cao sẽ ưu ái y như vậy, khiến cho ký ức Sở Mộ Vân dừng lại ở hồi ức tốt đẹp nhất.
Mạc Cửu Thiều bởi vì niềm vui to lớn này mà choáng váng, nhưng Yến Trầm lại không thể nhịn được nữa.
Y triệt để mất đi Sở Mộ Vân, thất bại đến thảm hại, làm sao có thể cam tâm!
Trong phút chốc, cuồng phong xung quanh bắt đầu gào thét!
Thần thú ' Ám Dạ ' vẫn luôn bị chủ nhân áp chế bạo phát sức mạnh cường thịnh, từng luồng hắc khí từ thân thể nó lan tràn ra bên ngoài, những nơi nó đi qua giống như sóng thần dâng lên, sấm sét nổ vang trời, toàn bộ cung điện rộng lớn lung lay sắp sụp đổ.
Ngay lúc Yến Trầm phát động công kích, Lăng Huyền đã hóa thành một tia chớp nhằm vào bên cạnh Mạc Cửu Thiều, mà mục tiêu chính là Sở Mộ Vân.
Mạc Cửu Thiều làm sao có thể để bọn họ thực hiện được kế hoạch, y giơ tay, trường kiếm phá không mà đến, kiếm khí quét ngang bức lui công kích của Ám dạ.
Sắc mặt Yến Trầm tối xuống, y đã mấy trăm năm không ra tay, nhưng như vậy không có nghĩa là sức mạnh y suy yếu, mà hoàn toàn ngược lại, Thần Thú bị kiềm chế bấy lâu giải phóng ra sức mạnh khủng khiếp.

Y và Mạc Cửu Thiều là huynh đệ đồng môn, khi còn trẻ hai người đương nhiên không ít lần luận bàn.
Mạc Cửu Thiều thân là Đại sư huynh, một tay kiếm pháp thiên nguyệt khiến thế nhân khiếp sợ; Yến Trầm là tiểu sư đệ, y không giỏi kiếm pháp, thể chất lại không thể tu tập được pháp thuật, nhưng y lại có được ưu thế không ai sánh bằng là thuần thú chi thuật.
Y thuần phục được Thần thú Ám Dạ độc nhất vô nhị trong thiên hạ. Chỉ cần điểm này cũng đã đủ để y vấn đỉnh chí tôn.
Mạc Cửu Thiều chặn được Ám Dạ nhưng lại không phòng được Lăng Huyền.
Lăng Huyền đánh úp về phía Mạc Cửu Thiều không để ý.
Tuy Đế tôn Ngạo mạn có Sinh chi bảo hộ nhưng thứ này cũng chỉ là một cái tấm chắn, dù nghịch thiên như thế nào thì cũng có giới hạn nhất định. Nếu lực công kích quá mạnh thì nó có thể bị đánh tan.
Lăng Huyền một mình đấu chắc chắn không địch lại được y, nhưng nếu có thêm Yến Trầm tương trợ thì Mạc Cửu Thiều chưa chắc có thể thắng được.
Chớp mắt ba người đã qua mấy trăm chiêu, mà dị biến cũng xảy ra vào lúc này.
Tiểu thú nhân vẫn luôn được bảo vệ nhìn thẳng vào Lăng Huyền, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai? Vì sao lại tấn công Thiên Loan Phong!”
Ký ức của hắn dừng lại trong quá khứ nên đương nhiên không quen biết Phẫn nộ.
Trong mắt Phẫn nộ hiện lên một tia dị sắc, nhưng rất nhanh lại biến mất. Gã nhếch môi, cười tà khí: “Đóa Đóa, ta là chủ nhân của ngươi nha.”
Sở Mộ Vân nhíu mày, nổi giận nói: “Ngươi nói dối! Ta chưa bao giờ gặp ngươi!”
Dứt lời, trong lòng bàn tay hắn hiện lên một hình trận. Hắn thoát khỏi lồng ngực Mạc Cửu Thiều, bàn tay chạm xuống mặt đất, hình trận tinh xảo kết hợp với địa hình tạo thành ‘ Thị huyết trận ’.
Trận pháp thi triển thông thường cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị, nhưng Sở Mộ Vân lớn lên ở Thiên Loan Phong nên đã quá quen thuộc với nơi này, thậm chí đến một cái cây một ngọn cỏ hắn cũng thuộc lòng. Vì vậy cho dù nơi này bị Ám dạ công kích đến thay đổi hình dạng nhưng hắn vẫn ra được phán đoán, dựa vào địa thế nhanh chóng kích hoạt trận pháp đơn thể cường đại.
Không thể không nói hắn có thiên phú quá cao.
Muốn làm được chuyện này không chỉ cần có nhiều tri thức về trận pháp mà còn phải có năng lực ứng biến siêu phàm cùng với tâm tính tỉ mỉ.
Biến cố như vậy mà hắn vẫn có thể ổn định, loại ý thức chiến đấu này quả thật là khả ngộ bất khả cầu*!
*Có thể gặp nhưng không thể cầu
Lăng Huyền lại lần nữa bị hắn làm cho kinh diễm.
Tại sao lại có linh hồn mỹ lệ như vậy? Cho dù hắn vẫn chưa trưởng thành nhưng lại bộc phát ra tiềm lực khiến người ta thèm muốn.
Tuy biết tiểu hồ ly này căn bản không mất trí nhớ, nhưng Lăng Huyền vẫn muốn cùng hắn ‘ diễn giả thành thật ’.
Mượn cơ hội đánh một trận cũng coi như là khuây khoả thể lực và tinh thần mà gã lao lực mấy ngày nay.
Phẫn nộ nổi lên chiến ý, khóe miệng Sở Mộ Vân lại khẽ nhếch, không để ý lắm mà cho gã chút ngon ngọt.
Nơi này là Thiên Loan Phong, là chiến trường hắn bố trí mười năm.
Lấy thân thể của Băng Linh Thú lúc này cũng đủ làm Lăng Huyền ‘ sung sướng ’.
Hơn nữa hắn cũng muốn giúp Mạc Cửu Thiều. Tuy hai đối một không phần thắng, nhưng hai đối hai thì chưa chắc.

Càng không cần nói đến Yến Trầm cũng không dám dùng toàn lực.
Khi Sở Mộ Vân rời khỏi bảo hộ của Mạc Cửu Thiều, Đế tôn Ngạo mạn đưa cho hắn một thanh trường kiếm rồi nói: “Cẩn thận.”
Sở Mộ Vân hơi ngẩn ra một chút, sau đó hắn tràn đầy kinh hỉ khi phát hiện ra thân thể mình khác thường.
Nhận lấy trường kiếm, hắn quay người lại, kiếm pháp xinh đẹp như hoa rơi xuống đất, thức thứ chín Thiệu nguyệt đột ngột từ mặt đất trồi lên!
Thức thứ chín Thiệu nguyệt là nền tảng của trục nguyệt kiếm pháp. Năm đó Sở Mộ Vân mới luyện đến thức thứ tám, nhưng hiện giờ hắn đã đột phá thức thứ chín, kiếm vũ phi thiên, cuốn lên cát bay đá chạy, thật khí thế như hồng, loá mắt như lửa.
Lăng Huyền nhìn thấy lại có chút luyến tiếc không muốn ra tay.
Lúc Sở Mộ Vân chết chỉ mới hai mươi tuổi.
Thọ mệnh Băng Linh Thú chỉ mới hai năm.
Thanh niên kinh diễm này thật sự chỉ mới sống 22 năm sao?
Thời gian ngắn ngủi như vậy có thể mài giũa linh hồn non nớt này trở nên kinh tài tuyệt diễm như vậy sao?
Nhìn vào tâm trí hắn, nhìn vào lòng dạ hắn, nhìn vào thiên phú của hắn.
Sở Mộ Vân.
Ngươi rốt cuộc là ai?

Bình Luận (0)
Comment