Nhất Định Phải Cầu Hôn Bảy Vị Nam Nhân, Làm Sao Giờ!

Chương 72

Sở Mộ Vân rất giỏi pháp trận cho nên bình thường xung quanh phòng đều bày rất nhiều trận phòng ngự. Nếu không có sự cho phép của hắn người bình thường đi vào chỉ có chết.
Có thể tùy ý ra vào tẩm điện của tôn giả chỉ có mình Thẩm Thủy Yên.
Nhưng bây giờ.... Người nam nhân xa lạ kia lại có thể đi vào.
Thẩm Thủy Yên nắm tay lại, trong mắt đầy lạnh lùng.
Lại nói đến trong tẩm điện, sau khi vào phòng cả người Sở Mộ Vân như muốn gục xuống, trán lấm tấm mồ hôi, hắn cố gắng chịu đựng nhưng vẻ mặt vẫn xuất thần.
Sở Mộ Vân vừa giải cấm chế ngoài cửa cho Tạ Thiên Lan cho nên y nhẹ nhàng mà tiến vào.
Sở Mộ Vân đè tay trên bàn, tư thế vẫn vững vàng nhưng nếu cẩn thận để ý sẽ phát hiện hắn đang dựa vào bàn gỗ để chống đỡ cơ thể mềm nhũn của mình.
Lúc Tạ Thiên Lan đi vào, Sở Mộ Vân đột nhiên ngẩng đầu: "Lấy nó ra!"
Trong lòng Tạ Thiên Lan ngứa ngáy: "Ngươi đã ở cùng nó một ngày mà không đợi được một lát nữa sao? "
Sở Mộ Vân nhìn y đầy sát khí: "Tạ Thiên Lan, một ngày nào đó ta sẽ bắt ngươi trả giá!"
Dâm dục mỉm cười đến gần, ngón tay trắng nõn nhấc cằm hắn. Y rũ mắt đầy đa tình: "Ta yêu chết cái dáng vẻ này của ngươi." Vừa dứt lời y đã hôn xuống.
Sở Mộ Vân trốn không thoát, cơ thể hắn vô cùng khô nóng, lại không ngủ cả đêm, thứ yên tĩnh cả ngày lại bắt đầu quấy phá. Hiện giờ chân hắn nhũn đến không đứng vững, sao có thể chịu được nụ hôn này.
Càng đừng nói đến Tạ Thiên Lan đã vô cùng quen thuộc với việc trêu chọc hắn, trong lúc đầu lưỡi chạm nhau khoái cảm cũng vọt lên tận não, Sở Mộ Vân không nhịn được mà rên rỉ ra tiếng.
Mắt thấy sắp lau súng cướp cò......
Linh: "Thẩm Thủy Yên đã trở lại."
Sở Mộ Vân: :-d
Linh: "........" Ký chủ đại nhân thể hiện cảm xúc thật tệ, muốn ném cho hắn hai g....... Nhưng gần đây ký chủ thật quá thảm, tốt nhất đừng trêu chọc hắn........
Vì vậy Linh bảo bảo quyết định cổ vũ cho ký chủ: "Cố lên (^w^)! Nỗ lực (≧≦)! Cha dô ψ(`)ψ!”
Vẻ mặt Sở tổng đầy cảm xúc: Thằng nhóc này......
Thân là tôn giả Sở Mộ Vân đương nhiên có thể cảm nhận được Thẩm Thủy Yên đã quay lại, mà khí tức này giống như một thùng nước đá xối Sở Mộ Vân lạnh thấu tim.
Hắn đẩy mạnh Tạ Thiên Lan ra, chống bàn thở hổn hển.
Tạ Thiên Lan lại đến gần hắn.
Sở Mộ Vân khàn giọng mở miệng: "Đừng đến đây, Tiểu Yên quay lại!"
Tạ Thiên Lan đương nhiên có thể cảm nhận được, mục đích y kích hoạt thứ kia là để Sở Mộ Vân rời khỏi, nếu không nhịn được mà thất thố thì càng thú vị.
Đáng tiếc sức tự chủ của Sở Mộ Vân lại quá mạnh, như vậy cũng có thể nhịn được, thật sự là......ừm.....quá quyến rũ.
Trong mắt Tạ Thiên Lan đầy sung sướng: "Điều chỉnh lại trận pháp của ngươi là y sẽ không vào được."
Sở Mộ Vân thở mạnh: "Ta sẽ không ngăn y bên ngoài."
"Vậy sao?" Tạ Thiên Lan cười đầy ý vị: "Quả thật là phụ tử tình thâm!"
Sở Mộ Vân biết sở thích xấu xa của y nhưng hắn lại không muốn nhiều lời với y. Hắn nỗ lực áp chế dục vọng, đột nhiên bóp lấy cổ Tạ Thiên Lan.
Tạ Thiên Lan nhướng mày nhìn hắn.
Đôi mắt Sở Mộ Vân vì động tình mà đầy mê người, nhưng sâu trong đó lại tỏa ra sát khí: "Nếu ngươi để Thẩm Thủy Yên biết chuyện của chúng ta thì cho dù là phá hủy cả thế giới ta cũng kéo ngươi xuống địa ngục!"
Đây thực sự là tức giận.
Bị làm nhục, bị dạy dỗ thành kẻ chỉ có thể dựa vào phía sau mới có thể sung sướng, thế nhưng lý trí của hắn vẫn có điểm mấu chốt, cho dù thế nào cũng không muốn hủy hoại hết tất cả.
Nhưng lúc này lại vì thiếu niên kia có thể phát hiện mà hắn không tiếc trả giá mọi thứ, thậm chí là Nhân giới mà hắn vẫn luôn cố gắng bảo vệ.
Xem ra tình 'phụ tử' còn sâu sắc hơn y tưởng tượng.
Tạ Thiên Lan xưa nay đều cho người khác tình cảm, sau khi đối phương hãm sâu bên trong thì y lại không chút do dự mà vứt bỏ. Thế nhưng lúc này y lại có một suy nghĩ trái ngược......
Hủy diệt tình yêu của hắn, hủy diệt hắn, khiến vị 'thần' của Nhân tộc này thành một thứ đồ chơi thấp hèn.
Mỗi câu Sở Mộ Vân nói đều đã cân nhắc kỹ lưỡng, cho dù chỉ đang diễn thì hắn cũng đã thiết lập từng bước.
Cho nên....... Lời vừa rồi của hắn đầy ám chỉ, mà ám chỉ này Tạ Thiên Lan nhất định sẽ nắm chắc.
Như hắn mong đợi.
Tạ Thiên Lan không lại gần hắn nữa mà chỉ nở nụ cười: "Ta hứa với ngươi."
'Sở Mộ Vân' rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.
Tạ Thiên Lan còn nói thêm: "Nhưng nếu ngươi tự để lộ thì không thể trách ta."
Sở Mộ Vân ngẩng đầu nhìn y: "Ngươi..... "
Tạ Thiên Lan bổ sung trước khi hắn nổi giận: "Ta sẽ không làm gì, ta cũng sẽ lấy vật nhỏ kia ra giúp ngươi. Nếu ngươi không cầu xin ta, ta sẽ không thao ngươi. Nếu ngươi không muốn công khai quan hệ của chúng ta, ta sẽ phối hợp với ngươi, thế nào?"
Sở Mộ Vân đang chờ lời này của y, nhưng hắn lại không thể hiện ra mà nghi ngờ nhìn y, hiển nhiên là không tín nhiệm y.
Tạ Thiên Lan đang muốn nói thêm thì người bên ngoài đã đi đến khoảng cách nguy hiểm, nói thêm thì y sẽ nghe thấy.
Hai người yên lặng. Một lát sau Thẩm Thủy Yên gõ cửa: "Phụ thân?"
Sở Mộ Vân bình tĩnh lại, trả lời: "Có chuyện gì sao?"
Thẩm Thủy Yên dừng một chút mới nói: "Người đang nghỉ ngơi sao?"
Sau khi Sở Mộ Vân thở ra mới nói: "Không."
"Con có thể vào không?" Hỏi xong thì Thẩm Thủy Yên mím chặt môi, y đứng ngược sáng, ánh hoàng hôn chiếu vào thân hình của y vừa mềm mại vừa ấm áp, nhưng đáng tiếc lại không thể xuyên qua đôi mắt lạnh lẽo kia.
Trong phòng yên tĩnh một lát, sau đó Sở Mộ Vân nói: "Vào đi."
Lời này lại khiến Thẩm Thủy Yên ngơ ngẩn.
Nam nhân hồng y kia đi rồi? Hay phụ thân đã giấu hắn đi? Hay .......
Thẩm Thủy Yên cười lạnh một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Nhưng y chưa nghĩ đến trong phòng lại có hai người, phụ thân và nam nhân xa lạ kia đều ở trong phòng.
Tất cả cảnh tượng mà y nghĩ đều không có, hai người ngồi đối diện cách bàn, không có dáng vẻ thân mật nào.
Thẩm Thủy Yên làm ra vẻ kinh ngạc giống như không ngờ trong phòng lại có người khác: "Phụ thân, người này là?"
Trên mặt Sở Mộ Vân vẫn còn tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt dường như vô cùng mệt mỏi: "Tạ Thiên Lan, là y sư."
Thẩm Thủy Yên nheo mắt: "Y sư?"
Tạ Thiên Lan nhìn y, đứng dậy hành lễ: "Gặp qua thiếu cung chủ."
Thẩm Thủy Yên nhìn y chằm chằm: "Y thuật của phụ thân đứng đầu Nhân giới, không biết Tạ đại phu......."
Tạ Thiên Lan mỉm cười đáp: "Y giả không tự y*, có thể cống hiến sức lực cho tôn giả là vinh hạnh của Tạ mỗ."
*y giả không tự chữa bệnh cho mình
Lời của y quang minh chính trực nhưng ánh mắt Sở Mộ Vân lại hơi lóe, thật sự là... ...lời này có vấn đề.
Đương nhiên Thẩm Thủy Yên không phát hiện ái muội ở trong đó, y vừa định mở miệng......
Sở Mộ Vân lại đột nhiên rên một tiếng.
Âm thanh này khác với âm sắc bình thường của hắn, vừa nhẹ lại vừa mềm, giống như cánh chuồn chuồn chạm nước, khẽ run rẩy, giọt nước lay động rơi vào trong tim, giống như điện giật khiến toàn thân tê dại.

Bình Luận (0)
Comment