Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 24

Một ngày nhàn rỗi cứ vậy qua đi, nháy mắt đoàn phim đã nghỉ ba tháng.


Sau khi giấc mộng ấp vườn xét duyệt xong, Diệp Chu rốt cuộc cũng nhận được cuộc gọi của Chúc Ninh.


Sau bao chờ đợi, liều mạng dành ra chút thời gian, cuối cùng Chúc Ninh cũng thành công tiến tổ vào đầu tháng tư.


Sau ba tháng, nhân viên ( một trò khôi hài ) cũng đến đủ, cũng coi như bắt đầu lại.


Dựa theo kinh nghiệm thường ngày, Diệp Chu vốn tưởng rằng vào ngày đầu tiên đi làm thì ai cũng không nhiệt tình, buổi sáng lo phải chờ điều chỉnh thiết bị này nọ, có khi không quay phim được, nên cậu tới có hơi muộn.


Nhưng ai ngờ, lúc Diệp Chu đến đoàn phim cũng đã tám giờ rưỡi, phát hiện nhân viên công tác cư nhiên đã đến đầy đủ, đồng thời cũng đã chuẩn bị thiết bị quay phim đâu vào đấy.


Ngay cả Chúc Ninh mới tiến tổ ngày đầu hiện tại cũng đang ngồi trên đẩu ghế nhỏ đọc kịch bản, thỉnh thoảng còn thảo luận với Tạ Cách Phi vài câu.


Lão diễn viên Lưu Thụy Hoa một tay cầm cái ly giữ nhiệt bên trong là hồng trà, tay phải cầm kịch bản ngồi đọc thuộc.


Tổ ánh sáng càng bận không ngừng tay được, không ngừng tiến hành điều chỉnh.


Sau khi Diệp Chu kinh ngạc, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần cảm khái, một đạo diễn có được một đoàn đội như này, thì khi quay phim đều là một sự hưởng thụ.


Một khi con người tập trung tinh thần, thời gian giống như bị ấn nút tăng tốc, sau mấy cảnh quay, trời đã gần trưa.


Diệp Chu nhìn thời gian, nói: "Quay đoạn này nữa, chúng ta liền nghỉ."


Nghe đạo diễn nói xong, đoàn phim liền truyền đến một trận hoan hô.


Dù lần nghỉ vừa rồi vẫn phát lương thì sướng đấy, chỉ là vui sướng chưa tới một tuần, bọn họ liền bắt đầu nhớ đồ ăn của đoàn phim.


Trước khi khởi động máy, Diệp Chu đã đáp ứng cơm nước đầy đủ, đương nhiên sẽ không nuốt lời, thế là cậu trực tiếp đi ôm đùi của Giang tổng.


Giang tổng rộng rãi cho cậu hai đầu bếp mang tới đoàn phim luôn, tay nghề làm cơm quả thực quá tuyệt! Diệp Chu cảm thấy tay nghề của họ không thua kém gì bếp trưởng nhà hàng Michelin.


Diệp Chu cũng hồi lâu sau này mới biết, số tiền mua nguyên liệu nấu ăn của đoàn phim gộp lại có khi còn hơn thành phẩm quay phim của ngày.


Ở tình huống như vậy, đừng nói nhân viên công tác đối với cơm của đoàn phim nhớ mãi không quên, ngay cả Diệp Chu cũng nhớ thương từ lâu.


Bởi sáng hôm nay quay phim thuận lợi, cho nên Diệp Chu không ngờ được, một cảnh quay không mấy phức tạp thế nhưng quay quay gần hai tiếng mà vẫn không xong.


Lúc làm việc Diệp Chu không còn giữ vẻ tốt tính như ngày thường, cậu cau mày nhìn chằm chằm camera, cuối cùng vẫn lắc đầu hô dừng.


Phú nhị đại Từ Phi phát hiện cha mình có một đứa con riêng ở bên ngoài tên Từ Trường, đồng thời còn chuẩn bị đem công ty giao cho Từ Trường thừa kế, thế là Từ Phi nghe theo hồ bằng cẩu hữu gây xích mích, quyết định bỏ ra một triệu thuê sát thủ giết Từ Trường.


Sau bao trằn trọc, Phương Duy vốn muốn giả chết tìm thấy một thứ.


Phương Duy vốn là vì tiền mấy nhận vụ này, sau khi về tới nhà trái lo phải nghĩ vẫn là cảm thấy quá nguy hiểm, đang tính đem tiền trả lại không nhận vụ này nữa, lại chợt nhớ tới cách đây không lâu bản thân nhặt được một tấm danh thiếp tại ven đường.


Ôm tâm lý thử may, Phương Duy ma xui quỷ khiến thật sự được số của sát thủ số ba.


Trước mắt đang quay cảnh này, đây là lần gặp mặt đầu tiên của sát thủ giả danh do Chúc Ninh thủ vai và sát thủ số ba thật sự do Tạ Cách Phi thủ vai.


Kỳ thực cảnh này cũng không có độ khó gì, vừa không có xung đột mâu thuẫn kịch liệt, cũng không phải động tác diễn có độ khó cao, chỉ là một cảnh quay hết sức bình thường.


Giữa trưa Tạ Cách Phi và Chúc Ninh biểu hiện cũng không tệ, chỉ có duy nhất cảnh này, quay nhiều lần như vậy, như trước vẫn không làm Diệp Chu hài lòng.


Thời gian không còn sớm, Diệp Chu hơi do dự một chút, vẫn là nói: "Buổi sáng liền tới đây đi, trước tiên đi ăn cơm, hai giờ rưỡi xế chiều bắt đầu quay."


Tuy Diệp Chu đã nói như vậy, thế nhưng bị NG liên tiếp vài lần, bất kể là nhân viên công tác hay là diễn viên, lúc này đều trong trạng thái căng thẳng.


Muốn nói nguyên nhân thì cũng rất đơn giản, từ lúc đoàn phim khởi động máy đến giờ, quay phim vẫn luôn thập phần thuận lợi, coi như tình cờ gặp một số cảnh khó, thường thường cũng có thể rất nhanh là đã giải quyết.


Như buổi trưa hôm nay bị NG liên tiếp mấy chục lần, quả thật chưa từng phát sinh qua.


Cảm giác được áp suất thấp của đoàn phim, thấy mọi vẫn đứng tại chỗ không đi ăn, Diệp Chu thở dài, chậm rãi nói: "Được rồi, tất cả đều đi ăn đi, nếu không thì làm sao có sức quay phim vào buổi chiều."


Nói xong, Diệp Chu rời khỏi trường quay.


Phó đạo diễn cũng nói: "Hảo hảo, mọi người cũng đừng đứng ở đây, đi ăn cơm đi ăn cơm, buổi chiều lát còn phải đi quay a!"


Diệp Chu cũng đã rời đi, thêm vào có phó đạo diễn hòa hoãn, cuối cùng cũng hòa hoãn được bầu không khí.


Hít vào một hơi thật sâu không khí bên ngoài, Diệp Chu bắt đầu phân tích lại cảnh đối diễn vừa rồi của Chúc Ninh và Tạ Cách Phi.


Các cảnh quay buổi sáng tua lại trong đầu cậu, làm Diệp Chu hiểu rõ thêm vài cái.


Ngay lúc này, bỗng truyền đến tiếng bước chân.


Diệp Chu vừa ngẩng đầu, phát hiện thế mà lại là Chúc Ninh, cậu ta cầm hai phần hộp cơm, một phần đưa cho Diệp Chu.


"Xin lỗi đạo diễn Diệp." Trên mặt Chúc Ninh hiện lên thần sắc có chút hổ thẹn, nói: "Là do tôi làm phiền đến mọi người, làm chậm tiến độ của đoàn phim."


Diễn viên biểu hiện như thế nào, diễn tốt hay không tốt, đạo diễn là người rõ nhất.


Trên thực tế từ lúc NG lần thứ hai, Diệp Chu liền biết vấn đề là phát sinh từ trên người Chúc Ninh.


Bất quá cân nhắc đến ngày đầu Chúc Ninh vừa tiến tổ, cho nên Diệp Chu không nói gì, chỉ cho cậu ta một lần lại một lần cơ hội.


Lúc này nghe Chúc Ninh xin lỗi, Diệp Chu lập tức lắc lắc đầu: "Không có gì, cậu vừa mới tiến vào tổ, quả thực cần có chút thời gian thiết ứng."


"Ngài không cần phải an ủi tôi." Chúc Ninh cười khổ, "Tài nghệ của tôi như nào, tôi còn không biết sao."


Diệp Chu nhìn hắn một hồi lâu, mới mở miệng: "Tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?"


Chúc Ninh nói nhanh: "Đương nhiên, ngài cứ hỏi."


"Bình quân giấc ngủ mỗi ngày của cậu có được năm tiếng không?" Diệp Chu hỏi.


Chúc Ninh bị Diệp Chu hỏi đến choáng váng.


Một lúc lâu, mới chậm rãi lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Không có."


Đáp án này Diệp Chu không một chút nào cảm thấy bất ngờ.


Trên thực tế, vào lần đầu khi nhìn thấy Chúc Ninh, cậu đã có vài phần suy đoán. Cứ việc thanh niên này dùng phấn trang điểm đậm đến mấy để che lấp, vẫn như cũ không che giấu được sự uể oải của cậu ta.


Lúc đó Diệp Chu chỉ cho là cậu ta gần nhất không nghỉ ngơi tốt, cho nên cũng không để chuyện này trong lòng.


Có thể thời gian đã qua hơn ba tháng, lần thứ hai nhìn thấy Chúc Ninh, phát hiện tình trạng của cậu ta không những không khôi phục lên, thậm chí so với ba tháng trước còn tiều tụy hơn.


Trong tiểu thuyết cũng không nói nhiều gì về Chúc Ninh, chỉ viết cậu ta đi ra từ một chương trình tuyển chọn ca sĩ, bắt được giải quán quân liền bạo hồng sau một đêm, trực tiếp đi ký với giải trí Điên Phong, sự nghiệp một đường thuận buồm xuôi gió, trở thành đỉnh cấp lưu lượng.


Sau đó, vào ban đêm cuối thu nào đó, năm Chúc Ninh mới hai mươi lăm tuổi lúc đó cũng đang quay một chương trình tạp kỹ, vì quá vất vả liền hôn mê trực tiếp được đưa tới bệnh viện.


Trải qua quá mấy ngày mấy đêm cấp cứu, cuối cùng vẫn không đoạt được người từ tay Tử thần.


Một sinh mệnh đang sống như vậy, một độ tuổi đang đẹp, cứ như vậy biến mất.


Nhớ lại nội dung trong tiểu thuyết, Chúc Ninh mặc dù là đỉnh cấp lưu lượng, nắm giữ vô số tài nguyên cùng fan hâm mộ đông đảo làm bao người ao ước, thế nhưng...


Ai có thể nghĩ tới dưới sự hào nhoáng xinh đẹp ấy, Chúc Ninh thế nhưng luôn bị công ty lợi dụng chèn ép, hận không thể vắt khô cậu ta đây.


Đợi đến khi Chúc Ninh chết rồi, fan và quần chúng mới kịp phản ứng, đi khiển trách giải trí Điên Phong, thes nhưng hết thảy mọi chuyện đều phải còn cứu vãn được nữa.


Chúc Ninh đã biến mất.


Thấy cậu ta không lên tiếng, Diệp Chu sớm đã mơ hồ có suy đoán.


Nếu như cậu không đoán sai, lúc giải trí Điên Phong chèn ép Chúc Ninh, hình như bây giờ cũng đã bắt đầu.


Trong lòng cậu chỉ cảm thấy thập phần chua xót, thanh niên trước mắt năm nay bất quá cũng chỉ vừa mới hai mươi tuổi, thế nhưng lại không có được năm tiếng để ngủ.


Diệp Chu do dự mãi, vẫn là mở miệng nói: "Nếu mỗi ngày khổ cực như vậy, tại sao cậu không cân nhắc đến chuyện... Đổi công ty?"

Bình Luận (0)
Comment