Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 37

Kể từ khi tới giấc mộng ấp vườn Kinh Chập với Giang đại boss không lâu, sau khi Diệp Chu thả lỏng bản thân trong thời gian ngắn, lại vùi đầu vào công việc mới.


Sau khi ( một hồi trò khôi hài ) hơ khô thẻ tre, cắt nối biên tập cùng chế tác hậu kỳ xong đều phải đăng lên Weibo. Có vài đoàn phim tương đối thổ hào thì sẽ tuyên truyền tạo nhiệt một hồi.


Tuy Diệp Chu tài chính sung túc, nhưng lại không làm như vậy, bởi vì cậu biết rõ phân lượng bộ phim của họ bao nhiêu, tuy trong đoàn phim bọn họ có Chúc Ninh là nhất tuyến lưu lượng, nhưng cậu cũng không muốn đẩy Chúc Ninh lên chế tạo đề tài.


Cho dù việc lợi dụng diễn viên có thể giúp đoàn phim hâm nóng đề tài để tạo nhiệt, trong giới đã hình thành thông lệ này, thái độ các đạo diễn đều ngầm thừa nhận chuyện này, vài đạo diễn còn chủ động yêu cầu diễn viên tạo nhiệt.


Nhưng Diệp Chu không thích làm như vậy, từ đời trước cậu đã rất chán ghét phương thức này.


Cậu có thể vì lôi kéo đầu tư mà ăn nói nịnh nọt khép nép, nhưng sẽ không vì tuyên truyền bộ phim mà để cho diễn viên của mình dính phải scandal.


Cho nên khi phó đạo diễn đề xuất với cậu để Chúc Ninh hỗ trợ tuyên truyền phim, Diệp Chu cơ hồ không cần nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt.


Trải qua một năm hợp tác, phó đạo diễn sớm đã hiểu tính khí của Diệp Chu, thấy cậu không muốn, cũng không nhắc lại chuyện này, ngược lại muốn đem đề tài dẫn dắt đến bộ phim.


Do tài chính trong tay đời trước có hạn, mỗi một phút đều phải dùng tới tiền, Diệp Chu liền dưỡng thành thói quen chuyện gì cũng tự mình động thủ giải quyết, có thể không dùng tới tiền liền không dùng.


Ngoài ra, hiệu quả của một bộ phim như thế nào, không thể không nói tới người cắt nối biên tập, một người cắt nối biên tập giỏi có thể đem một bộ phim từ ba điểm nâng thành sáu điểm.


Đồng dạng, nếu như bất hạnh gặp phải người có nghiệp vụ không giỏi, liền đem một bộ phim tốt biến thành phim rác cũng không phải là số ít.


Có thể tâm ý tương thông với đạo diễn, hiểu rõ đạo diễn muốn biểu đạt như thế nào cùng nội dung trong phim, chỉ có thể cầu không thể gặp.


Diệp Chu không yên lòng giao bộ phim của mình cho người khác cắt nối thành phim rác, muốn mời người giỏi nhưng tài chính không cho phép, Diệp Chu bất đắc dĩ chỉ có thể tự học cắt nối biên tập, tự mình xuất thủ.


Mặc dù xuyên qua đây cậu cũng không thiếu chút tiền này, nhưng cũng không thay đổi được thói quen này, từ đầu tới cuối đều là Diệp Chu tự cắt nối biên tập.


Lúc phó đạo diễn nghe nói chuyện này liền kinh hồn bạt vía một phen, sợ Diệp Chu bất cẩn, nên lén lén lút lút liên hệ với mấy người quen cắt nối biên tập, để có thể chuẩn bị bất cứ tình huống nào.


Nhưng phó đạo diễn không ngờ được, hai tháng sau khi ông thấy thành quả của Diệp Chu, nhất thời cảm thấy bản thân mình làm chuyện vô ích, sau cùng vẫn không liên lạc lại với mấy người kia.


Bộ phận hậu kỳ giao cho đoàn đội chuyên nghiệp Kinh Chập phụ trách, không những hậu suất cao, chất lượng cũng vô cùng tốt.


Vốn Diệp Chu cũng tính để cho Kinh Chập viết hai bài hát lúc đầu và cuối, nhưng sau khi Chúc Ninh biết, cư nhiên trong trăm công ngàn việc mà viết ra bài hát, đông thời cũng nguyện ý chính mình phụ trách biểu diễn lúc cuối.


Bài hát cũng không được coi là đặc sắc, thế nhưng khi ghép vào phim vừa vặn lại phù hợp, có thể thấy được sự dụng tâm khi nghe bài hát.


Diệp Chu sau khi nghe qua cơ hồ không do dự liền chọn.


Dựa theo ý tứ của Chúc Ninh là tặng miễn phí hai bài hát này cho đoàn phim, nhưng Diệp Chu sợ cậu ta bị công ty làm khó dễ, vẫn là đưa cho cậu ta một khoản tiền, nói là mua bản quyền.


Chờ tới khi bộ phim thuận lợi thông qua thẩm tra, đã là đầu tháng chín.


Dựa theo quy trình của các đoàn phim thì bây giờ thường đang bắt tay tuyên truyền, nhưng Diệp Chu quay bộ phim này vốn chỉ để luyện tập, cậu cũng không thiếu tiền, nên cũng không mấy hi vọng bộ phim này có thể kiếm được doanh thu phòng vé.


Cho nên, ( một hồi trò khôi hài ) tuyên truyền thập phần qua loa, chỉ thông báo ngày bộ phim được chiếu.


Qua mấy tháng phong ba, ( một hồi trò khôi hài ) nhân họa đắc phúc mà có được hơn mười vạn người theo dõi, nhưng hiệu quả tuyên truyền thập phần có hạn.


Trước một ngày chiếu phim, Điện ảnh điểm chiếu trước một ngày, vì biểu hiện bày tỏ cảm tạ với Giang đại boss, Diệp Chu cố ý để lại một vé xem phim cho Giang đại boss, bất quá không khéo chính là, Giang đại boss gần nhất đang công tác ở nước ngoài, dù chạy về cũng không kịp.


Dù là như vậy nhưng vì để biểu hiện thành ý, Diệp Tiểu Chu như trước vẫn để lại chỗ ngồi cho Giang đại boss.Không sai, cậu chính là đáng yêu như vậy, thành ý tràn đầy như vậy a!


Buổi tối ngày chiếu phim, Diệp Chu từ sớm đã tới rạp phim, cùng nhân viên đoàn phim đối chiếu quy trình đêm nay.


Trước mười phút chuẩn bị chiếu phim, Diệp Chu đang nói chuyện trên trời dưới đất với Tạ Cách Phi, điện thoại trong túi áo chợt rung rung.


Diệp Chu vừa lấy ra nhìn, phát hiện thế mà là Giang đại boss gửi tin nhắn.


"Đến cửa của rạp phim."


Lúc nhìn thấy hàng chữ này, mi tâm Diệp Chu bỗng nhảy một cái, trong lòng mơ hồ coa một ý nghĩ, nhưng ngẫm nghĩ lại thì không có khả năng lắm.


Tạ Cách Phi nhìn thấy sắc mặt Diệp Chu không đúng lắm, thân thiết hỏi: "Đạo diễn Diệp, cậu không sao chứ?"


"Không có chuyện gì." Diệp Chu lấy lại tinh thần lắc lắc đầu, lắc lắc điện thoại, "Tôi có chút chuyện, tôi đi ra ngoài một chút."


Tạ Cách Phi sửng sốt một chút: "Nhưng bộ phim sắp chiếu rồi."


"Tôi rất nhanh sẽ quay lại!" Diệp Chu vừa nói, một bên bước nhanh hơn, nhanh chân hướng phía cửa chạy đi.


Cậu một đường chạy chậm ra đại sảnh rạp phim, vừa đẩy cửa thủy tinh ra, liền thấy một bóng người quen thuộc.


Người kia thân mặc một áo gió màu xám quá đầu gối, vóc người cao gầy đứng thẳng tắp, không khác gì cây tuyết tùng ngạo nghễ đứng trong gió tuyết.


Khuôn mặt đẹp trai xuất sắc làm không ít người qua đường bị hấp dẫn ngoái đầu nhìn, hắn cứ như vậy đứng ở dưới bậc thang, rõ ràng không làm gì, nhưng lại chói mắt khiến người ta căn bản không dời mắt nổi.


Lúc Diệp Chu nhìn thấy hắn, người kia cũng nhìn thấy Diệp Chu.


Đáy mắt hắn ẩn ẩn chút tơ máu, khuôn mặt tuấn lãng mang theo chút uể oải, lúc khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị này nhìn Diệp Chu, trong khoảnh khắc tim đập nhanh hơn mấy phần.


Giang Đình Viễn đưa tay ra phía Diệp Chu, nhẹ giọng nói: "Lại đây."


Một loại kích động khó giải thích được làm Diệp Chu đánh mất lý trí, phi thường nghe lời chạy về phía Giang Đình Viễn, nhào vài lồng ngực Giang tổng.


Bộ dáng lãnh đạm thường ngày của Giang Đình Viễn với lúc ôm cậu bây giờ hình thành sự đối lập rõ ràng, thật ấm áp, ấm đến nỗi Diệp Chu không nỡ lòng nhấc đầu từ lồng ngực của hắn.


Giữa hai người tựa hồ chưa bao giờ có khoảng cách gần như vậy, gần đến nỗi Diệp Chu có thể nghe rõ nhịp tim cùng với tiếng thở của Giang Đình Viễn.


Diệp Chu dùng sức nhéo chính mình một cái, đau đớn làm cậu trong nháy mắt tỉnh lại, cơ hồ lúc tỉnh táo lại, Diệp Chu lập tức kéo dãn khoảng cách giữa hai người.


Đồng thời ở trong lòng lặp lại câu "Ta không động lòng ta không động lòng" mấy chục lần, cuối cùng lý trí cũng chiếm thượng phong, Diệp Chu nỗ lực làm giọng mình thập phần khoa trương kinh hỉ nói: Giang ca, không phải ngày mốt anh mới về sau!"


Giang Đình Viễn có chút buồn cười nhìn biểu cảm trên mặt Diệp Chu đổi tới đổi lui, không cần nghĩ cũng biết hiện tại cậu đang não bổ chuyện gì đó trong đầu.


"Không muốn bỏ lỡ ngày đầu bộ phim chiếu, nên trở về sớm."


Âm thanh Giang Đình Viễn nghe vào nhẹ như mây gió, lại không nói thật cho Diệp Chu biết, vì có thể đuổi kịp thời gian chiếu phim để bồi Diệp Chu, tận khả năng áp súc thời gian, gần nhất mấy ngày nay cũng chả chợp mắt được bao nhiêu.


Liều mạng làm việc như vậy, quay đầu lại thế nhưng ngay cả cái ôm cũng bị vội vã đẩy ra.


Đúng là... Tiểu tử không có lương tâm.

Bình Luận (0)
Comment