Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 40

Internet xé mãi mà vẫn chưa ngừng, chiến đoàn không ngừng được mở rộng, rõ ràng là đã đêm khuya rồi, mà vẫn cứ có người qua đường và mấy quần chúng ăn dưa gia nhập vào.


Trận xé bức này kéo dài tới hừng đông bốn giờ sáng, không những không kết thúc mà nhiệt độ ngược lại không ngừng tăng.


Thậm chí còn lên hot search, xếp hạng theo chiến đoàn mở rộng mà không ngừng lên cao.


Mãi mới chờ được mấy người không ngừng tạo sóng gió không chịu được mà đi ngủ, còn những người mới tỉnh ngủ còn không hiểu chuyện gì cũng đã có người phổ cập cho đầu đuôi câu chuyện, tinh thần sáng láng mà nhận gậy tiếp sức.


Sáng sớm người dậy càng nhiều, quy mô xé bức lại một lần nữa được mở rộng, xếp hạng hot search ban đầu xếp cuối cũng nhảy lên vị trí thứ mười.


Cứ tiếp tục phát triển theo khuynh hướng này, lên đầu bảng hot search chỉ là chuyện sớm muộn.


Phó đạo diễn hừng đông hơn ba giờ đã bị đánh thức, vẫn luôn chú ý bình luận trên Weibo, ông gọi cả đống cuộc cho Diệp Chu, ý đồ đánh thức Diệp Chu để thương lượng cần phải quan hệ xã hội như thế nào.


Nhưng Diệp Chu đã quen cứ tới mười một giờ đêm liền đi ngủ, tự động tiến vào hình thức không được quấy rầy, sáng sớm sáu giờ mới liên lạc được với cậu.


Phó đạo diễn không gọi người được sắp phát điên tới nơi rồi, ông căn bản cả đêm không kịp chợp mắt, cơ hồ cứ hai phút lại xoát mới Weibo, nhìn xem tiến triển tới mức nào rồi, suy nghĩ ngày mai nên nói như thế nào với Diệp Chu.


Chuyện này đến cùng phải làm thế nào, mới có thể làm cho liên lụy tới tác phẩm của bọn họ tới mức thấp nhất. Phải biết, phim của bọn họ cũng chưa chiếu chính thức đâu a!


Nếu như trước khi chiếu bộ phim bị hắc tới mức thương tích đày mình, vậy nếu sau này chiếu phim, phó đạo diễn cơ hồ có thể tưởng tượng trước được cái cảnh phòng bán vé ảm đạm tới cỡ nào.


Phó đạo diễn cùng đồng sự phụ trách mở rộng tuyên truyền thương lượng một chút, một bên nhìn chằm chằm ngôn luận trên internet, mới đầu đã liên hệ công ty làm blogger và đội trưởng nhóm thủy quân quen biết.


Thậm chí đã làm tốt công tác Diệp Chu một khi tỉnh ngủ, liền lập tức bắt đầu rút lui hot search đã chuẩn bị.


Sáng sớm sáu giờ.


Cuối cùng cũng gọi được cho Diệp Chu, phó đạo diễn cảm động suýt rớt nước mắt, sau khi kết nối cuộc gọi, nhanh chóng tường thuật lại mọi chuyện xảy ra vào tối hôm qua.


Diệp Chu vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mơ màng, nghe phó đạo diễn kể đầu đuôi câu chuyện xong, khi phó đạo diễn hỏi bây giờ nên làm gì, Diệp Chu mới mở miềg, trong thanh âm có chút buồn bực.


"Chuyện này, đối với chúng ta mà nói hẳn là chuyện tốt đi?"


Phó đạo diễn một đêm không ngủ bận tới sứt đầu mẻ trán, lúc này nghe Diệp Chu nói nhẹ như mây gió đây là chuyện tốt, hận không thể tới thẳng nhà Diệp Chu, dùng sức mà lắc lắc cậu, ghé vào lỗ tai cậu mà rống lớn: "Cậu tỉnh táo lại đi a!!"


Che ngợp bầu trời đều là chuyện tiêu cực, lửa sắp cháy đến nơi rồi, đã thế đạo diễn còn nói đây là chuyện tốt, phó đạo diễn tức tới muốn khóc.


Diệp Chu đem mái tóc có chút ngổn ngang vuốt sau lỗ tai, nói: "Lão Mạnh, ông trước tiên bình tĩnh một chút, nghe tôi đã có được không?"


Phó đạo diễn nhịn nước mắt sắp rơi xuống, lớn tiếng đáp một tiếng.


Thấy tâm tình của ông rốt cuộc cũng ổn định lại, Diệp Chu mới phân tích từng cái: "Ông vừa mới nói, chuyện này là do hai bình luận phim đại V nói phim này của chúng ta là phim hay, nhưng vẫn là vì nó rác nên mới đi lên, đúng không."


Phó đạo diễn: "Đúng!"


"Nói cách khác, trước mắt cư dân mạng cũng không phải nghiêng hẳn về một phía, mà là chia ra thành tốt và tệ, hai bên phân hóa khá nghiêm trọng, không sai đi?"


Phó đạo diễn: "Không sai."


Thấy ông không có phủ nhận, Diệp Chu nói tiếp: "Một bộ tác phẩm tốt không chỉ có một âm thanh, mà tác phẩm tệ cũng sẽ có, so với sợ sệt thanh âm khác nhau, điều chúng ta cần phải sợ bây giờ chính là, bộ phim không một ai nhắc tới không phải sao?"


Nghe vậy, phó đạo diễn thật lâu không nói gì, hiển nhiên là đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ những lời vừa rồi của Diệp Chu.


Sau một lúc lâu, ông thở dài một cái: "Có lẽ, cậu nói đúng."


Thấy ông thật sự lắng nghe mình nói, Diệp Chu khẽ cười, ngữ điệu cũng không còn nghiêm túc như vừa rồi, nói: "Tôi vừa mới lên Weibo nhìn, lão Mạnh, chuyện này chỉ cần dẫn đi đúng hướng, đối với chúng ta sẽ có lợi."


"Chuyện này nói thì dễ?" Phó đạo diễn lấy tay lau lau mặt, trong thanh âm tràn đầy trầm trọng, "Hiện tại bộ phim của chúng ta còn chưa chiếu, trước mắt nhiều tin tức trái chiều như vậy cũng không biết sẽ gây tổn thất gì tới bộ phim."


"Đạo diễn Diệp cậu đừng có mà mù quáng lạc quan qua mức."


Lời này lẽ ra không nên nói từ phó đạo diễn là ông, dù sao đi nữa, Diệp Chu vẫn là đạo diễn chính của bộ phim.


Bây giờ ông ở đây nghi vấn Diệp Chu, nếu như tính khí Diệp Chu kém một chút, hoặc là tâm nhãn nhỏ hơn một chút, hai người nhất định sẽ kết thù tại đây.


Nhưng hợp tác với nhau lâu như vậy, phó đạo diễn sớm đã hiểu rõ tính khí Diệp Chu, cũng thật tâm thưởng thức tài hoa hơn người này của cậu, đem cậu trở thành bằng hữu mình, cho nên lúc này mới dám nói những lời xuất phát từ tâm can.


Diệp Chu nghe ông nói như vậy, quả thật cũng không hề tức giận.


Ngược lại, Diệp Chu cũng hiểu được nỗi lo lắng phần nào của phó đạo diễn, một bộ phim chưa chiếu mà đã có nhiều scandal như vậy, xác thực phi thường ảnh hưởng tới doanh thu phòng vé và danh tiếng.


Nghiêm trọng hơn sẽ ảnh hưởng tới cái nhìn của người qua đường, cùng với việc sắp xếp rạp phim để chiếu phim.


Nếu như có thể, Diệp Chu cũng không muốn dùng phương thức như vậy xuất hiện trước tầm mắt của công chúng.


Nhưng chuyện thì nó cũng đã xảy ra rồi, không có khả năng vù một câu không muốn của Diệp Chu, mà làm cho mọi chuyện chưa từng phát sinh.


Nếu đã không thể ngăn cản, vậy điều Diệp Chu có thể làm, chính là tìm cách giải quyết trong sóng gió này.


Như phó đạo diễn nói thuê thủy quân để khống chế bình luận, sau đó rút hot search cũng là một biện pháp tốt.


Nhưng cư dan mạng cũng không phải là bí đao hay củ cải gì, bọn có tư tưởng suy nghĩ của bản thân, không phân tốt xấu mà trực tiếp rút hot search, không những không dẹp được chuyện này, ngược lại còn gợi lên tâm lý phản nghịch của cư dân mạng.


Mấy minh tinh làm như vậy mà bị lật xe thì cũng chẳng còn gì lạ trong cái vòng này, muốn làm vậy thì phải tiêu một số tiền lớn, thanh danh không những không cứu được, ngược lại còn bị cư dân mạng phun cho triệt để thúi luôn.


Quả thực là giết địch một ngàn, tự tổn hại bản thân hai ngàn.


Trừ phi bây giờ không còn biện pháp, bằng không Diệp Chu sẽ không dùng biện pháp này để giải quyết. Huống chi bây giờ cũng chưa hỏng bét đến mức đó.


Ít nhất trước mắt bộ phim chưa chiếu, vàu khán giả buổi đầu chiếu phim chỉ là số ít, nên đa số cư dân mạng cũng chả biết gì về bộ phim.


Chỉ cần có thể đem sự nhiệt tình xé bức của cư dân mạng chuyển sang sự hiếu kỳ đối với bộ phim, đối với đoàn phim mà nói, đây cũng coi như là một cách tuyên truyền.


Diệp Chu trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: "Lão Mạnh, chúng ta bây giờ giống như đang đi trên dây, chỉ cần bất cẩn một chút là tan xương nát thịt, cho nên, tôi hi vọng ông lắng nghe nghiêm túc những điều tôi sắp nói."


Phó đạo diễn nghe vậy, rốt cục kiên cường chống đỡ tinh thần, kéo luôn cái máy tính bên cạnh gần hơn chút, chuẩn bị ghi lại những yêu cầu của Diệp Chu.


"Đầu tiên, dùng hết khả năng có được phương thức liên lạc của hai blogger Vân Ngoại Vũ và Bay Lượn Dưa, vô luận dùng cách gì, muốn dùng tiền đập cũng được, cứ làm cho bọn họ tiếp tục kiên trì ý nghĩ của mình, sau đó lại đăng bài phân biệt tiếp nữa."


"Tôi hi vọng trận battle này vẫn duy trì được nhiệt độ, làm hết khả năng làm cho nó hot hơn hiện tại."


Phó đạo diễn nghe đến đó, quả thực không thể tin vào tai của mình.


Tình huống bây giờ đã đủ loạn rồi, thế mà còn muốn đổ thêm dầu vào lửa nữa, còn muốn cho tạo nhiệt hơn, đạo diễn của bọn họ không phải là ngốc luôn đi.


Giống như đoán được suy nghĩ trong đầu phó đạo diễn bây giờ, Diệp Chu mở miệng trước ông nói: "Tôi biết ông có ý kiến, nhưng hãy nghe tôi nói đã, tôi nói gì thì ghi lại cái đó, chờ tôi nói xong, hai chúng ta lại thảo luận tiếp."


Phó đạo diễn bị nghẹn một chút, cuối cùng vẫn là đem lời nói nuốt trở vào, đàng hoàng mở ra văn bảm, đem những điều Diệp Chu vừa nói ghi lại.


"Thứ hai, ông dùng cách liên lạc với nhiều blogger bình luận phim hơn, trước khi kết thúc khoảng thời gian chiếu phim này, mời bọn họ đến A thị, tham gia sáu ngày chiếu phim sau đó.


"Nhớ kỹ, nhất định phải nói rõ cho bọn họ, muốn tham gia buổi chiếu phim nhất định phải viết một đăng bài ít nhất năm trăm chữ, mặc kệ tốt hay xấu, chúng ta đều không can thiệp vào bản đánh giá phim của bọn họ."


Phó đạo diễn bị Diệp Chu vô cùng bạo tay sợ hết hồn, hai người đã xé thành như vậy rồi, ông căn bản không dám tưởng tượng nếu làm theo cách của Diệp Chu, trực tiếp mời cả đám bình luận phim, còn không can thiệp vào đánh giá của họ, này thì có khác gì tự tìm đường chết.


"Nếu có người không muốn đến thì sao?"
Phó đạo diễn giọng ồm ồm hỏi.


Diệp Chu cười, nói: "Chúng ta bây giờ tuy rằng đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng cũng tạo cho chúng ta không ít nhiệt, chỉ cần bọn họ cọ nhiệt, bất kể là phê bình hay khích lệ, đối với bọn họ đều là chuyện tốt."


Cậu cũng không nói rõ ràng, nhưng phó đạo diễn vẫn hiểu ý của cậu.


Đúng, bất luận bộ phim của bọn họ tốt hay xấu, nhưng nó vẫn có nhiệt, bọn họ không can thiệp vào chuyện đánh giá phim, chuyện này chỉ có lợi chứ không có hại đối với bọn họ.


Bọn họ vừa có thể tàn nhẫn mắng chửi, cũng có thể chứng minh bộ phim hay, vô luận như thế nào, cũng có thể dựa vào chuyện này mà hút fan.


Phó đạo diễn thở dài, nếu như không phải lúc này đang căng thẳng, ông thật sự cảm thấy Diệp Chu đúng là một nhân tài, cậu hiểu rõ những người khác cần cái gì mà lợi dụng.


"Vậy thứ ba là gì?"


Diệp Chu tiếp tục trật tự rõ ràng nói: "Thứ ba, liên lạc với đoàn đội của Chúc Ninh, hỏi bọn có nguyện ý đứng ra công khai hai bài hát hay không."


"Đương nhiên, chuyện này nhất định phải trải qua sự đồng ý của Chúc Ninh, nếu như cậu ấy không muốn, vậy thì bỏ qua chuyện này."


Nghe Diệp Chu nói vậy, phó đạo diễn trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm phản ứng gì.


Ngươi xem, nếu nói cậu tâm mềm, nhưng khi đứng trên đầu sóng ngọn gió vẫn có thể giữ được tỉnh táo, còn phân tích rõ lợi và hại, từ đầu tới cuối vẫn giữ được lý trí, hoàn toàn không bị chuyện khác quấy nhiễu, vì để đạt được mục đích mà không tiếc hi sinh một phần thanh danh, nếu như tâm lý không mẽ cũng không thể làm được đến mức này.


Nếu ngươi nói cậu ấy vô tình, nhưng lúc những người khác bước vào cái vòng tròn cậu bày ra, cậu liền nhẹ dạ đến đáng sợ, bất kể là lần Tạ Cách Phi gặp phải sự cố dây cáp treo, không để ý dư luận liền trực tiếp báo cảnh sát, hay là chuyện của Chúc Ninh lần này, cậu đều nhẹ dạ đến đáng sợ.


Vì lợi ích chung, thậm chí có hể hi sinh lợi ích cá nhân của mình.


"Còn gì nữa không?" Phó đạo diễn tâm lý hơi buồn phiền đến hoảng loạn, ông che giấu bằng cách giục Diệp Chu nói tiếp.


"Thứ tư, tôi cần ông đi tới mấy nhà đài nổi nhất trong nước đưa họ mấy cái video ngắn, sau đó tìm vài blogger để họ up video lên, còn những người thân cận, nghĩ tất cả biện pháp, cũng phải để cho bọn họ tham gia vào chuyện này."


"Tại sao phải làm vậy, một cái Weibo còn không đủ ư, vấn đề của chúng ta trước mắt chỉ tập trung trên Weibo, tại sao lại muốn..."


Diệp Chu uống một hớp nước, giải thích nghi hoặc cho ông: "Vì trước mắt nó chỉ đang tạo nhiệt trên Weibo, nhiêu đây vẫn chưa đủ, điều chúng ta cần làm bây giờ chính là, cố gắng làm cuộc chiến này này toàn dân hóa, bao trùm tất cả độ tuổi."


"Những người này, bọn họ không nhất định phải đi vào rạp phim xem, tôi chỉ muốn mỗi khi bọn họ nhắc tới bộ phim của chúng ta, chỉ cần nói ra một hay hai tình tiết là đủ rồi."


Phó đạo diễn cứ việc trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn nhớ những gì Diệp Chu nói, nên không mở miệng nói gì.


"Thứ năm, khoảng thời gian trước chúng ta có chuẩn bị mấy video trailer, bây giờ lục tục thả ra, đồng thời soát đánh giá của khán giả trong sáu ngày chiếu phim, tốt nhất có thể trực tiếp phỏng vấn bon họ tại rạp phim, sau đó cắt nối biên tập với video trailer rồi đăng lên, nếu muốn được nhiều người chú ý, thì làm hết khả năng giảm bớt mấy cái nhìn như kịch bản.


"Thứ sáu, cũng là điều cuối cùng và quan trọng nhất, cần phải nói cho nhân viên của chúng ta, trước khi bộ phim được chiếu, ngoại trừ tuyên truyền bên ngoài, không cần đâp lại hay giải thích gì trên mạng."


Diệp Chu nói xong điều cuối cùng cũng không nói gì nữa, chờ phó đạo diễn lên tiếng phản đối sau điề cậu nêu ra.


Có thể là do đợi quá lâu, bên trong điện thoại vô cùng yên tĩnh, nếu không phải còn nghe được tiếng hít thở, Diệp Chu sớm đã cho là phó đạo diễn cúp điện thoại rồi.


"Lão Mạnh? Ông muốn hỏi cái gì, hiên tại liền hỏi." Diệp Chu nhắc nhở.


Trầm mặc ngắn ngủi, trong điện thoại lần thứ hai vang lên âm thanh của phó đạo diễn.


"Không có gì muốn hỏi, tôi nghĩ... Tôi đã hiểu rõ ý của cậu rồi." Phó đạo diễn nhìn tờ giấy tràn đầy chữ, những vãn được ghi chép trật tự rõ ràng, âm thanh khô khốc nói.


Này ngược lại làm cho Diệp Chu có chút ngoài ý muốn, bất quá rất nhanh cậu liền cười rộ lên: "Như vậy, cứ dựa theo phương án này mà tiến hành đi."


"Được." Phó đạo diễn đáp lại.


Trước khi cúp máy, phó đạo diễn giật giật miệng, có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đem nghi hoặc hỏi ra: "Đạo diễn Diệp..."


Diệp Chu đang muốn kết thúc trò chuyện, nghe vậy động tác ngừng lại, "Ông nói."


Phó đạo diễn hầu kết lăn lăn, cắn răng, kiên trì hỏi nghi hoặc từ đáy lòng.


"Cậu làm như vậy, có từng nghĩ tới hậu quả chưa, một khi chất lượng của bộ phim không được khán giả và nhà phê bình khẳng định, vậy thì cân bằng nửa chê nửa khen sẽ bị phá vỡ."


"Vậy nên, bây giờ cậu làm này đó, trong tương lai không xa sẽ trở thành con dao hai lưỡi, một đao đó sẽ cắt lên người chúng ta."


"Cậu tự tin như vậy, bộ phim của chúng ta có thể gắn bó với sự cân bằng chất lượng bộ phim ư, nếu như không gánh nổi áp lực này đó, một khi cân bằng thật sự bị phá vỡ, tiểu nhân vật như chúng tôi cũng không ảnh hưởng gì lớn, nhưng cậu là đạo diễn thì..."


"Thanh danh và tiền đồ nửa đời sau, thật sự sẽ bị phá hủy hoàn toàn."


Âm thanh phó đạo diễn có chút khàn khàn, nếu lúc này có người bên cạnh ông, thì sẽ thấy lúc ông nói ra những lời này, hai mắt ông hồng lên, bên trong ẩn ẩn nước mắt.


"Chúng ta thật sự, tất yếu phải trả giá lớn như vậy đánh đổi, để đánh cược chuyện này ư?"


"Tất nhiên."

Bình Luận (0)
Comment