Nhặt Được Một Chàng A

Chương 14

Tên truyện: Nhặt được một chàng A

Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Editor: SacFructose

Chương 14:

Trên sân khấu của hội trường đa phương tiện, lúc này đang đứng ba người.

Một người đứng ở một góc màn hình lớn, cúi thấp đầu, không ai để ý đến hắn, ánh mắt hắn vô hồn, không biết đang nhìn về hướng nào.

Nếu Phùng Kiệt có cái đuôi, giờ phút này chắc chắn đã cụp xuống.

Hắn rất muốn rời đi, nhưng bảo vệ không cho.

Còn có một người, đứng bên cạnh sân khấu, một tay đút vào túi áo khoác, mặt mang nét cười, ánh mắt tán thưởng nhìn vào giữa sân khấu.

Mà ở trung tâm sân khấu, một mình Đường Trụ đứng dưới ánh sáng, cậu cầm microphone, lúc này đang lần lượt trả lời những câu hỏi sinh viên phía dưới đặt ra.

Cho dù hiện tại cậu chỉ mặc một cái áo hoodie màu xanh nhạt và quần jean màu đen, nhưng không ai dám phủ nhận, cậu chính là người ngầu nhất đẹp trai nhất khéo léo nhất ở đây.

Những phóng viên ngồi hàng đầu sắp ghi không kịp những câu hỏi tương tác giữa những người trên và dưới sân khấu, rất nhiều thuật ngữ xa lạ, những cuộc thảo luận chuyên môn.

Nhóm sinh viên dường như vô cùng thích thú.

Thời gian có hạn, MC giơ tay ra hiệu cho trợ lý bên dưới, mọi người có hơi mất mát mà nghe xong câu trả lời cuối cùng rồi trả lại microphone.

Không khó để nhận ra ánh mắt của mọi người lúc này đây có bao nhiêu ngưỡng mộ, có bao nhiêu luyến tiếc.

Tương ứng, bọn họ thích Đường Trụ bao nhiêu, thì cũng khinh thường Phùng Kiệt bấy nhiêu.

“Phát sóng trực tiếp chỉ còn 10 phút, xem ra nhiều bạn còn chưa đã thèm,” MC điều khiển hiện trường tiếp lời: “Không sao cả, sau này chúng ta vẫn còn có nhiều cơ hội, mọi người có thể gửi mail đặt câu hỏi qua hộp thư A-line, chờ khi thầy Đường Trụ có thời gian, nhất định sẽ trả lời toàn bộ câu hỏi của các bạn.”

MC nhìn lên sân khấu: “Vậy tiếp theo, chúng ta sẽ trả microphone cho Tạ tiên sinh.”

Tạ Thời Tân cười cười với mọi người, đi đến bên cạnh Đường Trụ, hai người dưới ánh mắt chăm chú của đám đông mà liếc nhìn nhau một cái, đồng thời cười lên.

Một tay Tạ Thời Tân đặt trong túi áo khoác, nhìn Đường Trụ, giọng điệu thờ ơ: “Tính làm sao để cảm ơn tôi đây?”

Đường Trụ cũng thoải mái: “Về nhà rồi nói.”

Tâm thái của những người đang theo dõi phát sóng trực tiếp lập tức thay đổi.

Vừa rồi là ôm thái độ nghiêm túc học tập và nghiêm túc thưởng thức, thì bây giờ, bọn họ dường như cảm nhận được một loại cảm xúc gì đó khang khác, trong lòng đột nhiên ngứa ngáy.

Phong cách bình luận cũng thay đổi.

“Chỉ có mỗi tôi sao cảm thấy như thế sao? Ừm, có chút ngọt?”

“Thì ra không phải chỉ có một mình tôi, tôi cũng cảm thấy ngọt.”

“Tôi cũng vậy… tôi còn tưởng mình có vấn đề nữa chứ.”

“Nhìn đến mọi người đều cảm thấy ngọt, tôi an tâm rồi.”



Tất nhiên, hai người trên sân khấu lúc này không thấy được bình luận, đối diện với nhau cũng kết thúc rất nhanh.

Tạ Thời Tân cầm lấy microphone, mở miệng nói: “Không cho thầy Đường của chúng ta một tràng pháo tay sao?”

Lời nói dịu dàng, trong mắt anh dường như chỉ có một mình Đường Trụ.

Phía dưới lập tức vỗ tay.

Đây không phải là một tràng pháo tay ngắn ngủi, mà là dài hơn một phút không gián đoạn.

Lúc này đây biểu cảm trên mặt Tạ Thời Tân vô cùng kiêu ngạo, giống như người được yêu thích, được khen ngợi chính là anh.

Tiếng vỗ tay không có ý dừng lại, chờ mọi người vỗ cho đã, Tạ Thời Tân mới thoáng giơ tay: “Đương nhiên, chúng ta cũng không thể bỏ quên thầy Phùng, dù sao cậu ta cũng là kỹ sư trộm cướp trẻ tuổi nhất.”

Dưới sân khấu cười ầm lên.

Cùng lúc đó, phần bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp:

“Chúa tể cà khịa Tạ Thời Tân.”

“Sống mà không khịa bất thành nhân.”

“Chúa tể cà khịa Tạ Thời Tân.”

“Sống mà không khịa bất thành nhân.” (*)



Tạ Thời Tân làm tư thế mời, nghiêm trang nói: “Đến, thầy Phùng, mời bước ra giữa sân khấu.”

Phùng Kiệt bên kia vô cùng không muốn, nhưng vẫn phải đi qua.

Chờ hắn đứng bên cạnh Đường Trụ rồi, màn ảnh chiếu đến, đối lập rõ ràng.

Một người hăng hái khí phách, một người mặt xám mày tro.

“Câu hỏi của các bạn Phùng Kiệt không trả lời được, nhưng câu hỏi của tôi chắc chắn Phùng Kiệt có thể trả lời được.” Tạ Thời Tân nói:

Anh vừa nói xong, màn hình lớn phối hợp phát những hình ảnh đã được sắp xếp rõ ràng lên.

Ánh mắt của mọi người bị màn ảnh thu hút, Đường Trụ cũng quay lại nhìn.

Nhìn đến nội dung cụ thể, Đường Trụ cũng hơi kinh ngạc, trên màn hình, một nửa là email cậu gửi cho hòm thư hốc cây đó, một nửa là những chứng cứ mới, có lẽ được Tạ Thời Tân soạn lại.

Đường Trụ lại liếc nhìn Tạ Thời Tân, dường như Tạ Thời Tân có thể cảm nhận được ánh mắt của Đường Trụ, anh cũng quay đầu nhìn cậu, sau đó anh cười một nụ cười an ủi.

Giờ phút này, Đường Trụ rất vui mừng, cũng vô cùng cảm kích.

Chỗ trống ở màn hình hớn, những câu hỏi chất vấn Phùng Kiệt cũng lần lượt hiện lên.

“Một, mời Phùng Kiệt trả lời, vì sao những thực nghiệm này là Đường Trụ ký tên, cuối cùng lại biến thành tên cậu?”

“Hai, mời Phùng Kiệt trả lời, cậu nói mấy ngày này năm ngoái cậu vẫn luôn ở đây nghiên cứu hạng mục này, như vậy những bằng chứng phiếu mua vé xe và khách sạn, là cậu đang đi du lịch sao?”

“Ba, mời Phùng Kiệt trả lời, vì sao cậu chỉ xử lý một số liệu cuối cùng, mà số liệu Đường Trụ xử lý lại chiếm nhiều đến 9 trang như vậy?”



Lần phát sóng trực tiếp này không chỉ gây chấn động toàn công ty, mà còn chấn động toàn bộ giới chuyên môn, hơn nữa quần chúng hít drama không ít, sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, lượng người xem hiển thị bên góc trái đã lên tới hơn 500 ngàn lượt xem.

Tôn Tuyết Dung xin lỗi mới không qua bao lâu, Tạ Thời Tân lại làm mọi người hít no drama lần nữa.

Lần trước là vở kịch vả mặt hào môn, ngay sau đó lại là vở kịch vả mặt văn phòng, cuộc sống muôn màu muôn vẻ.

Vốn dĩ giọng nói trầm ấm của Tạ Thời Tân đã đủ hấp dẫn người khác, anh còn âm dương quái khí như vậy, hơn nữa giọng điệu nhẹ nhàng bình tĩnh, tạo cho người nghe một sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ về thính giác cho khán giả.

Là cảm giác sảng khoái cao cấp, ban đầu nâng Phùng Kiệt lên trời, lại đẩy nhẹ cho hắn rớt xuống, cuối cùng đưa thần tượng Đường Trụ lên trung tâm sân khấu, cùng thần tượng vạch trần Phùng Kiệt.

Sướng quá đi ~

Mọi người đi xem lại đoạn Tạ Thời Tân khen ngợi Phùng Kiệt lúc đầu kia, nghe sao cũng ra cảm giác châm chọc.

Trước giờ Tạ Thời Tân rất khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trước mọi người, lần gần nhất, chính là buổi phát sóng trực tiếp này.

Cả người Tạ Thời Tân toát ra sức hấp dẫn của người đàn ông Alpha, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được khí tràng của anh, giơ tay nhấc chân, mỗi tiếng nói mỗi cử động, đều tản ra một nét quyến rũ đặc biệt.

Người đàn ông này quá A! (**)

Nhưng mà một vài người xem phát hiện, cách Tạ Thời Tân đối xử với cậu Omega bên cạnh này, hình như có gì đó rất khác biệt.

Không chỉ có người xem, mà các quản lý cấp cao của Thành Duệ đều đã nhìn ra.

Sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, Đường Trụ hoạt bát nói chuyện bên cạnh Tạ Thời Tân, mà Tạ Thời Tân không hề có vẻ gì là mất kiên nhẫn, ngược lại còn mỉm cười, thoạt nhìn rất thích nghe.

Đây chính là Tạ tổng, người ngay cả một câu vô nghĩa cũng không thèm nghe của chúng ta đây sao?

Lúc này ở hành lang tầng 28, hình ảnh kỳ lạ từ trước đến nay chưa từng thấy.

Rõ ràng buổi sáng đã thông báo, sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp, phải mở một cuộc hội nghị khẩn cấp.

Mà giờ đây nhóm quản lý cấp cao hai mặt nhìn nhau, không dám đi nhắc nhở.

Cho nên, hội nghị khẩn cấp chính là xem hai người nói chuyện à?

Còn không nghe được gì nữa chứ.

Tạ tổng nhìn có vẻ không chút gì gấp gáp, mọi người cũng không định mở miệng nhắc nhở.

Bọn họ chỉ có thể chậm rì rì đi theo, thậm chí còn nghĩ trong lòng, nếu có Tạ tổng dẫn đầu, có phải luật bất thành văn cấm chim chuột tại văn phòng kia sẽ được xóa bỏ rồi không?

Bằng không thì Tạ tổng cũng tiêu chuẩn kép quá đi.

Bạn nhìn hai người phía trước này này, trước mặt công chúng, chậc chậc chậc.

Hai người phía trước đang đối mặt, Đường Trụ đút tay vào hai bên túi áo hoodie, hai tay Tạ Thời Tân cũng đút trong túi áo khoác, bước đi theo Đường Trụ.

Từ lúc ra khỏi hội trường đa phương tiện, Đường Trụ vẫn đang hỏi Tạ Thời Tân chi tiết về chuyện Phùng Kiệt lần này. Hỏi Tạ Thời Tân có phải đã xem những email đó hay không, hỏi Tạ Thời Tân làm cách nào thu thập những chứng cứ đó.

Cho đến khi những vấn đề kia được Tạ Thời Tân trả lời rõ ràng rồi, đột nhiên Đường Trụ cười với Tạ Thời Tân một cái.

“Thật sự rất cảm ơn anh, nhưng mà sao anh không sớm nói cho tôi biết anh là ông chủ của tôi?” Đường Trụ gãi gãi tóc, “Bây giờ tôi vẫn còn đang hoảng loạn nè.”

Tạ Thời Tân ném vấn đề lại cho Đường Trụ: “Là do cậu vẫn luôn hiểu lầm tôi.”

Đường Trụ nghiêng đầu: “Thế sao?”

Sau đó cậu lại hỏi: “Vậy sao anh lại đến câu lạc bộ kia để làm thêm vậy?”

Tạ Thời Tân: “…”

Tạ Thời Tân có hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn rất kiên nhẫn: “Buổi tối hôm đó cậu đi nhầm phòng, tôi không phải là Alpha mà cậu mướn kia.”

Đường Trụ nghe xong lập tức đứng lại.

Đường Trụ nhíu mày: “Gì cơ?”

Vẻ mặt Tạ Thời Tân như dỗ con nít: “Có thể suy nghĩ cẩn thận lại được không?”

Mắt Đường Trụ đảo tới đảo lui, đột nhiên lòng đầy hoảng hốt, nuốt khan một cái.

“Thật xin lỗi.” Đường Trụ nói.

Tạ Thời Tân không quá để tâm: “Không có gì.”

Giống như trong nháy mắt, tất cả nghi vấn của Đường Trụ đều được giải đáp.

Tạ Thời Tân không cần tiền của cậu, Tạ Thời Tân là người bản địa, Tạ Thời Tân vừa nghe câu “nhân viên phục vụ tìиɦ ɖu͙ƈ” là lập tức phủ nhận, rồi tức giận.

Còn có, kỹ thuật của Tạ Thời Tân chẳng ra gì.

Đường Trụ cúi đầu, đột nhiên không biết phải làm sao, cũng đột nhiên phát hiện được rằng mình đã phạm vào một sai lầm rất lớn.

Nếu đây tất cả chỉ là hiểu lầm, Tạ Thời Tân không phải là Alpha cậu mướn kia, vậy, vậy…

Cậu đã làm gì Tạ Thời Tân vậy trời? Cɦịƈɦ hai lần một đồng cũng chưa cho.

Đường Trụ lại nuốt khan một cái.

Phải làm sao bây giờ đây?

“Tạ tổng.” Lúc này một người tiến lên từ phía sau Tạ Thời Tân, hắn nhỏ giọng nhắc nhở: “Nên đi họp rồi.”

Đột nhiên Đường Trụ không dám nhìn Tạ Thời Tân, cậu khách sáo cười một chút: “Anh đi họp trước đi, tôi không làm phiền nữa.”

Nói xong muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng Tạ Thời Tân ngăn cậu lại: “Khoan đã.”

Đường Trụ nhìn Tạ Thời Tân đang nắm lấy tay cậu: “Sao vậy?”

Tạ Thời Tân: “Đúng là phải họp, nhưng có một câu cậu cần phải nghe.””

Đường Trụ ngẩng đầu: “Nói gì cơ?”

Tạ Thời Tân nhìn thẳng vào mắt Đường Trụ: “Sau này sẽ không có ai ăn hiếp em nữa, những gì thuộc về em, tôi sẽ trả hết cho em.”

______________________

(*) Câu gốc:

“Âm dương quái khí Tạ Thời Tân.

Âm dương quái khí đệ nhất nhân.”

(**) A: Chỉ một người rất đẹp (thường nói về nam giới), manly các thứ, khiến người ta mlem mlem rớt liêm sỉ này nọ ấy.

Bình Luận (0)
Comment