Nhặt Được Một Chàng A

Chương 16

Tên truyện: Nhặt được một chàng A

Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu

Editor: SacFructose

Chương 16:

Sau khi Đường Trụ về nhà được 5 phút, Tạ Thời Tân cũng trở về.

Đường Trụ ngồi cuộn tròn trên sô pha, cầm di động trong tay, nghe được tiếng động từ bên cửa, lập tức gửi tin nhắn cho người bên kia, lon ton chạy ra cửa đón người.

“Về rồi à?” Đường Trụ nói.

Tạ Thời Tân ừ một tiếng.

Tạ Thời Tân đang đổi giày, Đường Trụ ở bên cạnh nhìn.

Trải qua hôm nay, Đường Trụ sinh ra hai loại cảm xúc với Tạ Thời Tân, một loại là xin lỗi, một loại là biết ơn.

Cho nên đợi khi Tạ Thời Tân thay dép lê xong rồi, Đường Trụ nghiêm trang đứng thẳng, nói: “Tạ tổng, tôi muốn nói lời xin lỗi với ngài, tôi thật sự không biết tối đó đã nhận sai người, tôi biết đây không phải là cái cớ để chối bỏ, nhưng mà, thật sự xin lỗi.”

Tạ Thời Tân bắt lấy từ quan trọng trong đoạn lời nói này: “Tạ tổng?”

Sau đó Tạ Thời Tân không nói nữa.

Đường Trụ ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Tân, khó hiểu: “Sao vậy ạ?”

Tạ Thời Tân không thích Đường Trụ gọi mình như vậy, nhưng không nói được tại sao lại không thích.

“Không có gì, đều qua rồi.” Tạ Thời Tân vẫn mang thái độ không thèm để ý như lúc sáng, sau đó anh nói: “Di động của em vẫn luôn sáng lên.”

Đường Trụ cúi đầu xem, là Hà Nhạc Nguyên gửi tin nhắn cho cậu.

Cậu vội nhìn thoáng qua tin nhắn mới nhất, cười cười, sau đó bỏ di động vào túi, trước không để ý đến anh ấy đã.

“Bạn bè sao?” Tạ Thời Tân hỏi.

Đường Trụ hỏi lại: “Bạn bè gì cơ?”

Tay Tạ Thời Tân lung lay túi áo của Đường Trụ một chút: “Di động.”

Đường Trụ gật đầu: “Ừ, là bạn mạng lần trước có nhắc với anh rồi đó.”

Tạ Thời Tân: “Ừm.”

Quay lại đề tài lúc nãy, Đường Trụ tiếp tục: “Còn nữa, muốn nói cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp tôi lấy lại đồ của mình.”

Tạ Thời Tân: “Đừng khách sáo với tôi như thế.”

Nói không cần khách sáo, nhưng giây tiếp theo Tạ Thời Tân lại bảo: “Tôi giúp em một việc lớn như vậy, em lại muốn dùng một câu cảm ơn để cho qua thôi sao?”

Đường Trụ lắc đầu, lại gật đầu một chút: “Đương nhiên không phải, anh có yêu cầu gì, tôi đều thỏa mãn anh.”

Tạ Thời Tân nghe được lời này, không nhịn được mà nhìn môi Đường Trụ.

Có lẽ vừa uống rượu xong, đôi môi bình thường màu hồng nhạt của Đường Trụ, lúc này lại có màu càng đậm một chút, không biết do ánh đèn hay nguyên nhân gì khác, mặt hình như cũng trắng hơn.

Trong màu trắng điểm xuyết màu hồng, giống chai nước vị đào Đường Trụ thích uống trong tủ lạnh, tươi mơn mởn.

“Anh có yêu cầu gì, tôi đều thỏa mãn anh.”

Trong đầu Tạ Thời Tân có một giọng nói y đúc Đường Trụ, lặp đi lặp lại những lời này.

Chính anh cũng không cảm giác được, hầu kết của mình trượt lên xuống.

Đường Trụ vẫn đang nhìn Tạ Thời Tân, giống như đợi anh trả lời.

Tạ Thời Tân hắng giọng: “Thiếu trước đi.”

Đường Trụ gật đầu: “Dạ.”

Tạ Thời Tân lại nói: “Nhưng mà có món đồ này.”

Đường Trụ: “Cái gì?”

Tạ Thời Tân không nhìn Đường Trụ, không được tự nhiên mà đưa tay vào túi, lấy một thứ từ bên trong ra.

Là vật trang trí nhỏ trên xe lúc nãy, trước khi xuống xe, Tiểu Bình đề nghị anh đưa cho Đường Trụ.

“Cho em.”

Lần đầu tiên Tạ Thời Tân tặng quà, tư thế đưa tay có hơi vụng về.

Nhưng mà Đường Trụ không có phát hiện, ánh mắt của cậu đều bị vật trang trí nhỏ ấy thu hút, vẻ mặt nghiêm túc lúc nãy cũng trở nên vui vẻ hơn.

“Sao anh lại có cái này?” Đường Trụ lấy món đồ từ tay Tạ Thời Tân: “Đây là phiên bản giới hạn số lượng, tôi còn không đặt được.”

Khóe môi Tạ Thời Tân cong lên: “Thích không?”

Đường Trụ dùng sức gật đầu mấy cái: “Thích.”

Ý cười của Tạ Thời Tân càng thêm sâu.

Đây mới là Đường Trụ bình thường của anh chứ, vừa nãy nghiêm túc, rồi xin lỗi, rồi nói lời cảm ơn, cái gì đâu không.

Đường Trụ hỏi: “Từ đâu anh có vậy?”

“Nhặt được ven đường,” Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ, lại củng cố lời nói dối của mình một chút: “Cảm thấy có hơi quen mắt, giống trong phim hoạt hình em hay xem, nên nhặt về.”

Đường Trụ không nghĩ loại người như Tạ Thời Tân nhặt đồ ven đường có bao nhiêu thái quá, một lòng chú ý lên món đồ trang trí, còn nhíu mày nói: “Làm sao có thể ném nó được vậy?”

Sau đó cậu vui vẻ lắc lư trước mặt Tạ Thời Tân.

Tạ Thời Tân thấy Đường Trụ sắp nhào đến người mình, thoáng giang tay ra.

Đường Trụ lại quay vòng trở về.

Tạ Thời Tân yên lặng thả tay xuống.

Di động có tin nhắn mới, Tạ Thời Tân cúi đầu xem.

Bạch Phong: Tạ tổng, tôi sẽ tìm vài vị trợ lý khác, ngài xem thử đi.

Tạ Thời Tân: Không cần nữa.

Bạch Phong một chuyến tay không: Vâng.

“Cảm ơn.” Đường Trụ lại lần nữa nói lời cảm tạ.

Tạ Thời Tân: “Không cần.”

Trong lòng Đường Trụ, chuyện Phùng Kiệt rất lớn, nhưng biểu hiện của Tạ Thời Tân vẫn rất thờ ơ.

Đường Trụ cảm thấy, có lẽ Tạ Thời Tân hay xử lý mấy chuyện kiểu này, việc này trong mắt Tạ Thời Tân, có lẽ chỉ là một chuyện bình thường không đáng nhắc đến.

Thoạt nhìn Tạ Thời Tân là một người không thích làm ra vẻ, Đường Trụ nghĩ nghĩ, cứ nói lời cảm ơn mãi cũng không được, đừng chọc phiền Tạ Thời Tân, sau này cậu tìm cơ hội để tặng cho Tạ Thời Tân một món quà, hoặc làm chuyện gì đó khác.

Buổi tối hôm nay, Đường Trụ có mùi Nam Mộc Tơ Vàng của Tạ Thời Tân bầu bạn, ngủ vô cùng thỏa mãn.

Cậu còn mơ thấy Phùng Kiệt, hai người cãi nhau to, Đường Trụ ỷ có Tạ Thời Tân đứng sau mình, hung hăng đá Phùng Kiệt một cước, đá hắn bay dính lên tường.

Hôm sau tỉnh lại, Đường Trụ chân thật cảm nhận được cảm giác sảng khoái mà Trình Minh hay nhắc đến.

Mà Đường Trụ không ngờ rằng, giấc mơ của cậu, thiếu chút nữa đã thực hiện được trong hiện thực.

Buổi sáng cậu vừa đến văn phòng, đã được thông báo, bên ngoài có người chờ cậu lên tầng 28.

Trước mặt bao người, Đường Trụ rời đi cùng trợ lý mới Tiểu Bình của Tạ Thời Tân.

Tới văn phòng Tạ Thời Tân, Đường Trụ nhìn đến Phùng Kiệt đứng chính giữa.

Không chỉ có một mình Phùng Kiệt, đứng bên kia còn mấy đồng nghiệp khác, nếu Đường Trụ không nhầm, cái mông Phùng Kiệt trộm nghiên cứu của cậu, là bọn họ giúp đỡ lau cho.

Bên đây có lẽ đã xảy ra chút chuyện, những đồng nghiệp đó đều cúi đầu, có mấy người đôi mắt đỏ lên, cơ thể run run.

Đường Trụ lại nhìn qua bên kia, dáng vẻ Tạ Thời Tân thư thái, ngồi sau bàn làm việc xem tài liệu.

“Tạ tổng, Đường Trụ đến rồi.”

Tiểu Bình đưa Đường Trụ qua đó.

Nhìn thấy Đường Trụ đến đây, vẻ mặt không vui vẻ gì của Tạ Thời Tân từ sáng đến giờ, cuối cùng cũng có hơi thả lỏng.

“Tạ tổng.”

Đường Trụ cũng gọi.

Sau đó Tạ tổng lại nhíu mày.

Đường Trụ: “Tìm tôi có…”

Đường Trụ còn chưa nói dứt lời, Phùng Kiệt đang đứng bên cạnh, đột nhiên bộp một tiếng quỳ gối trước mặt cậu.

Đường Trụ theo bản năng lùi về sau mấy bước.

Tạ Thời Tân từ bàn làm việc đi ra: “Hắn có chuyện muốn nói với em.”

Phùng Kiệt dùng đầu gối làm chân, lết vài bước về phía Đường Trụ, hắn đưa tay muốn nắm quần áo Đường Trụ, nhưng bị Đường Trụ né đi.



Có chuyện gì thì nói, đừng có chạm vào tôi.” Đường Trụ nói.

Phùng Kiệt cúi đầu: “Đường Trụ, xin lỗi cậu, tha thứ cho tôi được không?”

Đường Trụ nhìn Phùng Kiệt: “Dựa vào cái gì?”

Phùng Kiệt lại lết đến gần Đường Trụ hơn chút nữa, xin tha: “Đường Trụ, tôi quen biết cậu hơn một năm, tôi biết cậu là một người rất tốt, một năm qua cũng thường giúp đỡ tôi, giúp đỡ mọi người, lần này tôi phạm sai lầm, những gì cần bồi thường tôi sẽ bồi thường cho cậu hết, xin cậu đừng so đo với tôi.”

Đường Trụ lạnh lùng nhìn Phùng Kiệt.

Buổi sáng lúc cậu vừa đến, Trình Minh liền nói cho cậu biết, hành vi ăn cắp lần này của Phùng Kiệt vi phạm nghiêm trọng đạo đức pháp quy, nếu nghiêm túc xử lý, chỉ e không chỉ đơn giản như vậy.

Nhưng mà trước khi mở miệng, Đường Trụ vẫn quay đầu nhìn Tạ Thời Tân một cái.

Hình như Tạ Thời Tân có thể hiểu được ý tứ trong mắt cậu, không đợi Đường Trụ nói ra, Tạ Thời Tân đã mở miệng trước: “Tôi nghe theo em.”

Đường Trụ hơi mỉm cười: “Cảm ơn.”

“Phùng Kiệt.” Đường Trụ bước về phía Phùng Kiệt một bước, khí tràng lạnh đến dọa người: “Lúc mày trộm đồ của tao, có nghĩ đến một ngày mày phải quỳ gối trước mặt tao thế này không?”

Đường Trụ cắn răng nói hai chữ “quỳ gối” vô cùng nặng, bả vai Phùng Kiệt run lên, giống như chịu đựng gì đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn hèn mọn xin tha: “Đúng vậy, là tôi không đúng, tôi khốn nạn, Đường Trụ, cậu là người thiện lương, tôi biết cậu chắc chắn sẽ tha thứ cho tôi.”

Đường Trụ cười một chút: “Mày hiểu lầm tao rồi, trước giờ tao không phải người tốt gì cả.”

Phùng Kiệt lắc đầu: “Không phải, cậu không phải như thế.”

“Mày nghĩ nhiều rồi,” Đường Trụ cúi người nhìn Phùng Kiệt: “Tao nhớ trước đây mày nói với tao, đồ của mày, chính là của mày, bây giờ tao nói cho mày biết nhé, đồ không phải của mày, vĩnh viễn không bao giờ thuộc về mày.”

Đường Trụ nhìn Phùng Kiệt ứa nước mắt, không có lấy một chút thương hại: “Đồ của tao, tao sẽ lấy về, không chỉ như vậy, tao cũng nên bảo vệ quyền lợi của mình, sẽ không bỏ quyền lợi đó đi, làm theo trình tự đi Phùng Kiệt, mày nên học được làm người như thế nào.”

Phùng Kiệt há miệng, không nói nên lời một lúc lâu, mà những đồng nghiệp phía sau Phùng Kiệt, cũng bị Đường Trụ hù đến không dám nhúc nhích.

Khi Đường Trụ nói những lời đó, Tạ Thời Tân luôn ở bên cạnh cậu.

Chờ Đường Trụ nói xong, Tạ Thời Tân mới tiến lên một bước: “Em cứ yên tâm làm việc, tiếp theo tôi sẽ…”

Tạ Thời Tân còn chưa nói xong, Phùng Kiệt vốn đang quỳ trước mặt Đường Trụ đột nhiên đứng lên, khuôn mặt hắn hung ác, nắm chặt nắm tay đấm về phía Đường Trụ.

Mắt thấy nắm tay này sắp đấm lên mặt Đường Trụ, Đường Trụ không kịp phản ứng, chỉ có thể đưa tay lên đỡ.

Giây tiếp theo, trước mặt cậu xuất hiện một bóng người.

Tạ Thời Tân dùng tay bao nắm tay Phùng Kiệt, bẻ về bên phải, đồng thời nhấc chân đá vào bụng Phùng Kiệt.

Một tiếng hét thảm vang lên.

Phùng Kiệt bị Tạ Thời Tân đá một cước văng lên bàn trà, sau đó âm thanh loảng xoảng do thủy tinh bể nát rơi xuống đất.

Tạ Thời Tân thoáng quay đầu: “Không sao chứ?”

Đường Trụ: “Không sao.”

Tạ Thời Tân kêu người: “Tiểu Bình.”

Tiểu Bình lập tức đáp lại, đi qua ấn Phùng Kiệt xuống đất.



Sau khi cảnh sát đưa người đi, văn phòng chỉ còn lại hai người Tạ Thời Tân và Đường Trụ.

Tiểu Bình đóng cửa lại, Đường Trụ lập tức cảm thấy muốn co rúm lại.

Rõ ràng thời gian hai người ở chung một nhà nhiều không đếm xuể, lúc này đứng như vậy, đột nhiên Đường Trụ cảm thấy không được tự nhiên.

“Cảm ơn.” Đường Trụ nói với Tạ Thời Tân.

Tạ Thời Tân vẫn giữa thái độ chỉ là chuyện nhỏ kia: “Đừng khách sáo.”

Yên lặng.

Một lát sau, Đường Trụ: “Đồng nghiệp gọi tôi về làm thực nghiệm, nếu Tạ tổng không còn việc gì nữa, tôi đi xuống trước nhé?”

Tạ Thời Tân lập tức nhíu mày: “Có thể đừng gọi Tạ tổng không?”

Đường Trụ nghi hoặc: “Vậy gọi ngài là gì?”

Tạ Thời Tân: “Cũng đừng gọi ngài.”

Đường Trụ hết nói nổi: “Vậy?”

Tạ Thời Tân nhìn ánh mắt chờ mong của Đường Trụ, đột nhiên, không biết tìm từ gì để nói.

Tạ Thời Tân: “Muốn làm thực nghiệm gì?”

Đường Trụ: “Một thực nghiệm trong hạng mục mới.”

Tạ Thời Tân: “Quan trọng lắm sao?”

Đường Trụ nghẹn lời: “Tạ tổng, là mệnh lệnh nhiệm vụ của ngài phát đó, trong một tháng phải cho ra kết quả.”

Tạ Thời Tân sững một lúc đây, mới nhả ra: “Vậy em xuống dưới đi.”

Đường Trụ gật đầu: “Vâng.”

Đường Trụ chân trước vừa rời đi, Tiểu Bình liền đi vào, thuận tiện đưa hai phần hợp đồng đặt trước mặt Tạ Thời Tân.

Tiểu Bình vừa muốn mở miệng, Tạ Thời Tân giành trước một bước nói: “Có việc làm nào mà chỉ cần ngồi trên sô pha, không cần làm gì hết?”

Tiểu Bình nghĩ nghĩ: “Không nghe nói qua.”

Tạ Thời Tân ừ một tiếng, cúi đầu ký tên.

Rồi lập tức sau đó, Tạ Thời Tân lại nói: "Có công việc nào chỉ cần ngồi trên sô pha không cần đi đâu cả?”

Tiểu Bình đột nhiên nhanh trí: “Có công việc chuyên môn pha trà rót nước cho người ta.”

Tạ Thời Tân ngẩng đầu nhìn Tiểu Bình.

Tiểu Bình lại nói: “Nhưng mà Đường Trụ là nhân viên nghiên cứu, không thích hợp lắm đâu, giống như gϊếŧ gà bằng dao mổ trâu vậy.”

Tạ Thời Tân nhăn mày: “Tôi có nói là Đường Trụ à?” Tạ Thời Tân nghĩ nghĩ, lại thêm một câu: “Tôi muốn em ấy đến làm việc này à?”

Tiểu Bình lập tức cuối đầu: “Dạ xin lỗi, tôi lắm miệng.”

Tạ Thời Tân không nói chuyện nữa, cúi đầu ký tên.

Lại một lát sau, Tiểu Bình không nhịn được nói: “Tạ tổng, Hà Nhạc Nguyên đến công ty rồi.”

Tạ Thời Tân nghi hoặc một tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Không phải hẹn 10 giờ sao?”

Tiểu Bình gật đầu: “Đúng vậy, anh ta tự mình tới, đi thẳng đến tầng 16.”

Ánh mắt Tạ Thời Tân lập tức trở nên nguy hiểm, đầu cũng ngẩng lên: “Anh ta đến tầng 16 làm gì?”

Tiểu Bình nuốt nước bọt: “Năm phút trước, anh ta ở quầy lễ tân hỏi, phòng ban của Đường Trụ ở tầng mấy.”

Tạ Thời Tân lập tức đứng phắc dậy: “Cái gì?”

Không đợi Tiểu Bình đáp, Tạ Thời Tân tùy tiện ném bút trong tay đi, nhanh chóng rời khỏi.

Mà cửa thang máy tầng 16, Đường Trụ mới ra khỏi thang máy, đang tám với Triệu Miểu, nói Alpha nhặt được trong nhà vậy mà lại là cấp trên của cậu.

Đường Trụ: Hai bọn tớ còn hiểu lầm nhau nữa, xấu hổ chết được.

Đường Trụ: Lúc trước trong nhà anh ấy có chuyện, mới đến ở nhà tớ tránh vài ngày.

Đường Trụ: Cậu nói xem bây giờ anh ấy còn không có ý rời đi, có phải còn chuyện khác quan trọng chưa xử lý không? Cho nên chưa thể về nhà?

Đường Trụ: Như vậy cũng tốt, anh ấy ở lâu một ngày, tớ được thêm một bữa ngủ ngon.

Đường Trụ: Anh ấy giúp tớ nhiều lắm, cậu ra ý kiến giúp với, làm sao để tự nhiên mà cảm tạ anh ấy?

Đường Trụ: Tớ muốn mua một món quà, mà tớ chưa từng tặng quà cho ai, không biết mua cái gì bây giờ, cậu giúp tớ đi.

“Đường Trụ.”

Cách đó không xa có người hô một tiếng, Đường Trụ ngẩng đầu, buông điện thoại ra.

Một khuôn mặt xa lạ, Đường Trụ cười lịch sự với anh ta: “Xin chào, anh là?”

Người nọ cười cười, vô cùng bất đắc dĩ đến trước mặt Đường Trụ: “Thật sự không biết tôi là ai?”

Đường Trụ theo bản năng lùi về sau một bước: “Ngại quá.”

Người trước mặt: “Vậy tôi phải ngẫm lại làm sao để phạt cậu đây, không nhận ra mặt tôi cũng thôi đi, giọng nói cũng không nghe ra?”

Đường Trụ nhíu mày nghĩ nghĩ, vài giây sau lập tức cười ra tiếng: “Hà Nhạc Nguyên!” Đường Trụ rất hưng phấn: “Là anh sao? Sao anh lại đến đây?”

“Là tôi,” Hà Nhạc Nguyên vươn tay phải: “Lần đầu gặp mặt.”

Đường Trụ: “Xin giúp đỡ nhiều hơn.”

Cả hai cùng cười rộ lên.

Bọn họ không chỉ bắt tay đơn giản như thế, sau khi nắm lấy, Hà Nhạc Nguyên không buông tay Đường Trụ ra, mà túm chặt kéo một cái, để Đường Trụ nhào vào lòng mình.

Hai người giống như nhân vật trong trò chơi, cho nhau một cái ôm thật to.

Bình Luận (0)
Comment