Nhặt Được Một Chú Chó Lưu Lạc

Chương 25

Sau khi biến thân Dư Bổn đè lên người Dư Ninh, vẻ mặt đưa đám, đáng thương hề hề hỏi, “Chủ nhân muốn nuôi cẩu cẩu khác sao?”

Lực chú ý của Dư Ninh đều đặt trên □□ Dư Bổn, thất thần trả lời, “Cẩu khác?”(□□ là trong raw, mọi người tự tưởng tượng vậy)

“Còn muốn cắt rớt nơi này của em, phải không?” Dư Bổn cầm đống đồ nặng trĩu của mình, “Có phải rất đau không?” Cậu còn ước lượng.

Hình ảnh này quá mức kích thích, Dư Ninh thiếu chút nữa không khống chế được.

Dư Bổn thu tay ôm lấy Dư Ninh, vùi đầu trước ngực hắn, “Vì cái gì? Không phải rất thoải mái sao?” Dư Bổn nói mấy lời □□ không phù hợp với hình tượng bổn bổn của mình lắm, một bên hôn môi hôn ngực Dư Ninh, hành động giống như lấy lòng. Dư Ninh thả lỏng nằm yên, tự mình động thử vươn tay câu lấy cổ cậu, chủ động đáp lại.

Dư Bổn năng lực học tập phi phàm, mới chưa bao lâu đã biến từ xử nam ngây ngô thành tráng nam kỹ xảo cao siêu, tinh lực dư thừa. Cậu không cần chạm vào thân thể Dư Ninh, chỉ cần dùng miệng ngậm □□ liếm mút đã đủ khiến cả người hắn không còn sức lực, mềm như bông nằm trên giường.

Đêm nay Dư Bổn vô cùng nhiệt tình, đương nhiên với việc này cậu lúc nào cũng nhiệt tình, nhưng Dư Ninh cảm thấy đêm này hoàn toàn khác biệt. Dư Bổn giống như, nói thế nào nhỉ, giống như thay đổi thành một người khác. Trước kia cậu như đứa trẻ vừa được nếm ngon ngọt, đối với tính sự không hiểu thường ôm lòng hiếu kỳ, tò mò không ngừng thăm dò, Dư Ninh luôn một bên hưởng thụ một bên dạy dỗ cậu phải làm như thế nào. Nhưng lần này từ lúc bắt đầu Dư Bổn đã không cho hắn cơ hội phát biểu ý kiến, hoàn toàn dành quyền chiếm hữu khống chế, lật Dư Ninh lật tới lật lui, làm cho hắn chỉ có thể nhễ nhại mồ hôi thở dốc kêu to, mặt khác cái gì cũng không làm được.

Dư Ninh chưa bao giờ cảm thấy sa vào khoái cảm đáng sợ đến thế, Dư Bổn chỉ nhẹ nhàng hôn sống lưng cũng đủ làm hắn run rẩy thiếu chút nữa bắn ra. Môi cậu nóng rẫy, đôi tay chạm vào cũng như lửa phỏng, nơi nào bị sờ qua đều chảy mồ hôi. Dư Ninh khó kiểm soát nổi, chỉ muốn Dư Bổn nhanh nhanh đi vào nơi đang muốn mệnh hắn kia, mạnh mẽ quấy loạn. Dư Bổn mọi ngày vẫn luôn hấp tấp bộp chộp, một khi □□ còn không muốn tiền diễn chỉ muốn nhanh chóng tiến vào cư nhiên lại bắt đầu kiên nhẫn khuếch trương. Dư Bổn lúc này không hề thuần lương mà quả thực giống như ma quỷ. Cậu mở rộng từng chút từng chút, một ngón tay, hai ngón, ba ngón, bôi trơn lạnh lẽo bị ma sát đến hòa tan, nóng tựa dung nham không ngừng ra vào hậu huyệt Dư Ninh.

Nước mắt Dư Ninh đều bị bức ra, hắn vặn vẹo thân thể đòi hỏi nhưng Dư Bổn vẫn bất động. □□ Dư Ninh cương cứng, nghẹn đến mức sắp nổ tung, hắn run rẩy vươn tay lại bị thanh niên đẩy ra. Dục vọng tra tấn khiến hai mắt hắn đều ậng nước, tức muốn hộc máu, vừa ngẩng đầu lại hoảng sợ thấy hai mắt Dư Bổn đỏ lên. Dư Bổn lúc này cùng lúc tiến vào, dùng □□ nộ trướng thọc thẳng vào hậu huyệt Dư Ninh. Cảm giác ướt át nóng bỏng lập tức khiến hắn run lên như điện giật, eo hông mềm oặt, ngã về lại giường. Dư Bổn áp người đến, quá trình tiến vào vừa thong thả vừa dày vò, Dư Ninh mơ hồ có thể cảm nhận được hình dáng và cả nhiệt độ của vật kia.

Chưa từng bao giờ có cảm giác Dư Bổn ở trong thân thể hắn chân thật đến vậy.

Tay chân Dư Ninh run lẩy bẩy, trái tim đều nhảy bình bịch, hắn cảm thấy có chút thiếu oxy, toàn thân nóng đến lợi hại, mạch máu cũng chảy rần rật.

Gương mặt Dư Bổn anh tuấn, nghiêm túc khiến lòng người sợ hãi.

Cậu cúi đầu, hôn lấy Dư Ninh.

Toàn bộ lỗ chân lông hắn đều nổ tung.

Dư Bổn hóa thân thành cao thủ, Dư Ninh hết bị hôn lại sờ, sướng không nói được lời hoàn chỉnh. Đến tận đêm khuya nhiệt tình của Dư Bổn cũng chưa qua đi, Dư Ninh đã muốn ngất rồi. Cơm chiều còn chưa kịp ăn đã bị Dư Bổn tấn công, hắn vừa đói vừa mệt đến hoảng, lại còn bị nghịch không có cách nào đành phải xin thanh niên dừng tay. Dư Bổn gì cũng không nghe, một cây chọc tới chọc lui, làm hắn rất nhanh không nói gì được nữa.

Vài lần □□, Dư Ninh sức cùng lực kiệt, hàng để bắn cũng không còn. Dư Bổn giống kẻ điên tiếp tục cày cấy. Dư Ninh ôm đầu cậu la lên, “Dừng dừng dừng.” Mấy cái “Dừng” chưa kịp nói xong đã bị hôn mê bất tỉnh giữa khoái cảm mãnh liệt.

Hôm sau tỉnh lại, xương cốt toàn thân Dư Ninh giống như bị xe tải cán qua, kêu kẽo cà kẽo kẹt. Hắn giật giật eo, lưng như thể bị chặt đứt, nơi phía sau nóng rát, khả năng bị chảy máu. Hắn còn chưa từng thảm như thế bao giờ, bị làm đến mức không xuống được giường, bắn không ra nổi, tinh lực như bị hút cạn, toàn thân tím tím xanh xanh giống vừa đánh nhau với ai.

Dư Ninh hấp hấp mũi, một mùi tanh nồng xộc vào. Hắn lại nằm trong ổ chăn bẩn như vậy ngủ một đêm, tắm cũng chưa tắm! Dư Ninh phẫn nộ đến thái dương nổi đầy gân xanh, xoay người hô to, “Bổn cẩu! Mi —”

Lời chưa kịp nói ra nghẹn ở cổ họng.

Dư Ninh dán sát người vào kẻ nằm bên cạnh mình kia, hai mắt đỏ bừng, một đầu tóc vàng rối bời trên gối, là nhân loại.

Biến thân của bổn cẩu lại dị thường.

Dư Ninh tạm thời quên đi sự tình không có tiết chế đêm qua, bắt lấy Dư Bổn truy vấn cậu có cảm thấy trong người kỳ lạ không, tối qua có làm chuyện gì đặc biệt không. Dư Ninh sốt ruột thật sự, nhưng Dư Bổn lại chỉ bày ra vẻ mặt không sao cả, cũng không trả lời hắn. Cậu yên lặng ủ rũ dựa vào ngực Dư Ninh, chậm rì rì thở dài.

Dư Ninh run lập cập hỏi, “Cậu sao lại thế này?”

Dư Bổn trốn trong lòng Dư Ninh, cánh môi ấm áp chạm vào ngực, “Em rất phiền phức sao?”

“Cái gì?” Dư Ninh đẩy đầu thanh niên ra, ngực hắn bị hôn liền giật nảy như có bệnh tim.

Thanh niên bị đẩy ra vẻ mặt đả kích, sốt ruột bắt lấy tay Dư Ninh liên tục kêu, “Em rất phiền phức sao? Chủ nhân ghét bỏ em sao?”

Dư Ninh không biết mới sáng ra cậu lại muốn diễn cái gì.

Thanh niên ngậm ngón tay Dư Ninh vào miệng, độ ấm nhanh chóng truyền đến trái tim Dư Ninh, hắn giật thót muốn rút tay về nhưng người nọ không cho.

“Được rồi.” Dư Bổn đè thấp giọng nói, “Nếu em phiền như vậy, chủ nhân cứ nghe lời bác sĩ, cắt chỗ kia của em đi.”

“……”

“Em không sợ đau, em có thể chịu được. Em còn chỗ nào không tốt chủ nhân ngài nói cho em đi, em nhất định sẽ sửa, em phải làm một chú chó thật tốt. Nhưng mà —” Dư Bổn ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Dư Ninh bằng ánh mắt lo âu, “Đừng không cần em, cũng đừng nuôi cẩu khác… Tuy rằng cẩu cẩu khác cũng đáng thương, cũng muốn có chủ nhân, nhưng mà, nhưng mà… Chủ nhân đã là của em rồi! Tụi nó đi tìm người khác đi!”

“……”

Thiếu khuyết cảm giác an toàn của thanh niên không phải mới biểu hiện ra ngoài lần đầu, cậu luôn muốn học thêm một vài điều mới, làm thêm cái gì đó để biến mình thành một thú cưng hữu dụng, để được chủ nhân yêu thích. Theo như lời cậu nói, tất cả những chuyện như vậy, đều là làm vì Dư Ninh.

Hắn chưa từng bao giờ cảm thấy mình là người quan trọng đến thế.

Dư Bổn vẫn đang chờ hắn trả lời.

Dư Ninh ôm đầu cậu sửng sốt nửa ngày, cuối cùng mới dùng chút sức búng cái trán trơn bóng của thanh niên, “…… Lại nói ngốc cái gì thế, nuôi mình cậu đã đủ phiền rồi, còn muốn nuôi thêm một con nữa để làm gì?!”
Bình Luận (0)
Comment