Nhặt Được Một Nhân Ngư

Chương 7

Một tuần sau, Sở Mộc Tự đưa Nolan đến trụ sở tạp chí để chụp hình theo đúng lịch hẹn.

Là một trong năm nhà xuất bản tạp chí nội địa lớn nhất có ảnh hưởng mạnh mẽ đến chị em phụ nữ, những năm gần đây BLIZZER đều mời một vài người nổi tiếng hoặc người mẫu nam dẫn đầu xu hướng đến chụp trang bìa, đối với những người mẫu nam được mời, có thể góp mặt trên trang bìa tạp chí lớn thực sự là điều tốt, dễ dàng nâng cao sự nổi tiếng của bản thân. Sở Mộc Tự mất bao nhiêu công để Nolan được Chu Tuyết chú ý tới, tất cả chỉ vì mục đích này.

Bên trong trụ sở chính nhân viên công tác vội vàng đi qua đi lại, mỗi người đều có một chiếc đồng hồ đeo tay để canh chuẩn thời gian hoàn thành công việc với tần suất cao. Lần đầu tiên tự mình quay chụp tạp chí, Nolan không tránh khỏi lo lắng.

Nhân viên phụ trách đứng ở cửa phòng chụp ảnh nhiệt tình chào hỏi bọn họ.

"Mời đi bên này."

Quy mô phòng chụp ảnh không quá lớn, nhân viên đông đảo, lần chụp ảnh này không chỉ có Nolan, mà còn một người mẫu nữ nữa hợp tác với cậu.

"Chủ đề chụp ảnh lần này mang tên "Cứu rỗi", tham khảo cốt truyện "Bầy chim thiên nga" của Andersen." Nhân viên công tác lấy tài liệu được in ra từ truyện chính đưa cho Nolan, "Từ An đóng vai công chúa cứu anh trai – Eliza, Nolan đóng vai người anh trai bị biến thành hoàng tử thiên nga. Đương nhiên để phù hợp với sản phẩm mới của McQueen, chúng ta sẽ thay đổi nội dung một chút."

Sở Mộc Tự cầm tài liệu trong tay Nolan lật qua lật lại, lông mày hơi nhíu, hỏi nhân viên công tác, "Tác phẩm này thiên về Eliza, lỡ như chênh lệch tỉ lệ lên hình của hai người thì sao?"

Nhân viên công tác cười cười: "Anh yên tâm, chờ họ hóa trang xong sẽ biết."

Nolan bị kéo vào phòng hóa trang, trong kính trang điểm phản chiếu ảnh ngược của một khuôn mặt được phủ đầy lớp phấn màu khói, tóc vuốt ngược ra sau đầu, kết hợp đính vài sợi lông chim một cách rất tự nhiên, phần da ở cổ và trước ngực được phủ một lớp phấn nhạt làm cho đường nét ngũ quan càng thêm sắc xảo, thợ trang điểm cũng đã chuẩn bị sẵn một áo choàng dài được làm từ lông chim màu đen, tổng thể giống như một con thiên nga đen yếu ớt và đáng thương.

Nolan tạo hình xong, lúc cậu một lần nữa xuất hiện tại phòng chụp hình, mọi người đều ồ lên kinh ngạc, ngay cả Sở Mộc Tự cũng ngốc lăng tại chỗ.

Đôi mắt Nolan kẻ đường viền sắc nét nhưng lại rất tự nhiên, sắc mặt lộ ra vẻ ốm yếu, đôi môi tái nhợt như không còn giọt máu, làm cho cậu trở nên yếu đuối nhưng không kém phần cuồng dại, ngay cả ánh mắt vốn trong trẻo giờ đây cũng bị vài phần bóng tối bao vây.

Đây là dáng vẻ một con thiên nga đen đang dần dần bị vấy bẩn, từ một chàng hoàng tử bị biến thành thiên nga, phần con và phần người mâu thuẫn kịch liệt.

Nhiếp ảnh gia vô cùng hài lòng với tạo hình của Nolan, anh ta đi tới vỗ vai Nolan, nhắc cậu chờ một chút, khâu hóa trang của Từ An gặp rắc rối, vẫn chưa hoàn thành.

Sở Mộc Tự nhìn Nolan, không khỏi miệng đắng lưỡi khô, anh hít sâu một hơi, định đi ra ngoài rót cốc nước uống.

"Anh đi đâu vậy?" Ở nơi không quen thuộc còn đông đúc người lạ này, Nolan rất căng thẳng, vội vã gọi anh.

"Tôi ra ngoài uống nước." Sở Mộc Tự nói.

"Em cũng muốn đi." Nolan nhanh chóng đứng dậy đuổi theo.

Mang theo lớp hóa trang lộng lẫy, Nolan đi một vòng trên hành lang, Sở Mộc Tự uống cốc nước còn bị nhân viên khắp nơi dò hỏi. Nolan cũng không phải kiểu người kiêu ngạo, ai hỏi gì thì trả lời nấy, càng về sau cổ họng càng khô.

"Đi về thôi, đừng để đến lúc mọi người bắt đầu chụp hình cậu còn chưa có mặt." Sở Mộc Tự vứt cốc giấy dùng một lần hai người đã uống xong vào thùng rác, xoay người đi về.

Cả quá trình đều thuận lợi, lúc chuẩn bị bước vào phòng làm việc, Sở Mộc Tự và Nolan đụng phải một người không ngờ tới trên hành lang.

Sở Mộc Tự rất muốn coi như không nhìn thấy, nhưng khi ánh mắt chạm nhau lại không khỏi cứng người.

"Mộc Tự?" Thích Xuyên cũng nhìn thấy Sở Mộc Tự, rất tự nhiên đi tới, khóe miệng hơi cong lên, "Đã lâu không gặp."

"Đã lâu... không gặp." Sở Mộc Tự gượng gạo cười, đôi mắt rũ xuống không muốn nhìn đối phương. "Đây là người anh đưa đến sao? Trông được đó." Thích Xuyên nhìn Nolan đứng sau anh.

Nolan cảm thấy bầu không khí có chút kì dị, chủ động đưa tay chào hỏi Thích Xuyên, "Xin chào, tôi là Nolan, anh là...?"

"Cậu không biết tôi sao?" Thích Xuyên khó tin mở lớn hai mắt, sau đó không nhịn được cười ra tiếng, "Cũng đúng, tôi ra nước ngoài vài năm, cậu không biết cũng bình thường. Tôi là Thích Xuyên, trước đây cũng là người mẫu kí hợp đồng với Sở Mộc Tự."

Thích Xuyên? Đây chính là Thích Xuyên? Tiếng nói của Nolan bị nghẹn lại cổ họng, cậu đánh giá người trước mắt vừa đẹp còn có phần âm nhu, trong lòng buồn bã.

"Cậu về nước lúc nào vậy?" Sở Mộc Tự đột nhiên hỏi.

Thích Xuyên suy nghĩ một chút, trả lời: "Cũng được ba tháng rồi, thị trường quốc nội lớn như thế này, từ bỏ quá đáng tiếc."

Sở Mộc Tự không có tâm trạng hưởng ứng, ồ một tiếng. Thích Xuyên cười nói: "Tất cả mọi người đều biết em đã về, chỉ có anh là không quan tâm chút nào cả."

Tôi cần phải quan tâm đến cậu sao? Sở Mộc Tự buồn cười, trong lòng trào phúng, anh đã sớm không chú ý đến tất cả động thái của Thích Xuyên từ khi hai người chia tay.

Nolan không nhìn nổi dáng vẻ hồn bay phách lạc của Sở Mộc Tự, kéo tay Sở Mộc Tự, nói với Thích Xuyên, "Thích tiên sinh không phải đã chuyển công ty khác rồi sao, Mộc Tự cũng không có nghĩa vụ phải chú ý tới mọi hoạt động của anh nữa."

Thích Xuyên liếc mắt nhìn bàn tay Sở Mộc Tự bị nắm chặt, lần từ hai nhìn lên, bên trong lời nói xen lẫn vài phần khiêu khích, "Không nói đến quan hệ công việc, tôi và Mộc Tự còn có nhiều phần liên hệ khác, cậu mới tới chắc là chưa biết rồi."

Nolan giận dữ, lại không biết phản bác thế nào, hừ một tiếng, "Anh và anh ấy có quan hệ khác thì đã sao? Người không biết quý trọng là anh, không phải Mộc Tự."

Thích Xuyên vẫn giữ vẻ mặt cợt nhả, ngũ quan âm nhu dần dần tối tăm, không để ý đến Nolan nữa, hỏi Sở Mộc Tự: "Lát nữa công việc kết thúc có muốn đi uống chén rượu với em không? Em gọi mọi người đi cùng."

Vừa vặn lúc này thư kí trường quay ló đầu ra gọi Nolan, "Bắt đầu rồi, mau vào chuẩn bị đi."

Sở Mộc Tự phục hồi tinh thần, thu lại tâm tình không tốt, không lạnh không nhạt đáp Thích Xuyên: "Lần sau đi, gần đây rất bận." Anh kéo tay Nolan, không hề lưu luyến mà quay đầu đi về phòng chụp ảnh.

Lúc rời đi, Thích Xuyên lộ ra nụ cười nghiền ngâm, Nolan trùng hợp quay đầu lại nhìn thấy, tựa như con thú bảo hộ đồ ăn yêu thích, hung ác trừng mắt lại.

Nolan cùng Từ An đứng trước bối cảnh trang trí, nghe nhiếp ảnh gia hướng dẫn cách thể hiện cảm xúc, Sở Mộc Tự đứng sau ánh đèn, mắt nhìn vào khoảng không vô định.

Tất cả mọi người đang tập trung vào công việc, Sở Mộc Tự lại bị khúc nhạc dạo kia làm rối loạn tinh thần, tuy rằng anh chưa từng thực sự yêu Thích Xuyên, nhưng khi gặp lại khó tránh khỏi phức tạp trong lòng.

Đặc biệt là lúc chia tay, câu Thích Xuyên nói chỉ xem anh như ván nhảy kia, khiến anh đau lòng cả thời gian dài.

Sở Mộc Tự cảm thấy đầu óc trống rỗng, nhấc chân đi ra ngoài.

Quá trình quay chụp diễn ra rất thuận lợi.

Thần thái và khí chất của Nolan khiến thợ chụp ảnh bắt được không ít khoảnh khắc đẹp mắt.

Tẩy trang xong, Nolan tìm Sở Mộc Tự nửa ngày trong phòng chụp ảnh không thấy đâu, cuối cùng được một cô gái nhân viên gợi ý lên sân thượng mới gặp anh.

Sở Mộc Tự nhoài người trên tay vịn nhìn bầu trời, trên người toàn mùi thuốc lá, bên cạnh chân là một đống tàn thuốc.

Một cơn gió thổi đến khiến Nolan hơi lạnh, cậu vỗ vỗ vai Sở Mộc Tự hỏi: "Anh đã đứng đây bao lâu rồi, sao không ở trong phòng chụp ảnh?"

Lúc này Sở Mộc Tự mới chú ý đến người đứng cạnh, anh thờ ơ đáp: "Ngứa miệng, muốn hút thuốc nên ra ngoài đi dạo."

"Có phải... tâm trạng anh không tốt không?" Nolan cắn cắn môi dưới.

Sở Mộc Tự giúp Nolan vuốt lại những sợi tóc bị gió thổi bay, "Tâm trạng vô cùng tốt, đi thôi, chỗ này lạnh chết rồi."

Có lẽ do ban ngày ở trên sân thượng đón gió nhiễm lạnh, buổi tối vừa về đến nhà, người Sở Mộc Tự nóng hầm hập. Sắc mặt anh đỏ bừng ngã lên giường, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ khó chịu. Nolan dán tay lên trán anh, chỉ thấy nóng dọa người.

"Làm sao bây giờ? Em đưa anh đi bệnh viện nhé." Nolan gấp gáp chạy quanh, đỡ anh dậy, định mặc áo khoác để cõng anh tới bệnh viện.

"Không đi... Ông đây ghét nhất bệnh viện." Sở Mộc Tự giống như đứa trẻ không chịu nói đạo lý, giấu tay sau lưng không muốn Nolan mặc quần áo cho.

Không còn cách nào khác, Nolan chỉ có thể lên mạng tìm phương pháp đắp khăn ướt cho Sở Mộc Tự hạ nhiệt độ, tranh thủ xuống tầng mua thuốc hạ sốt. Sở Mộc Tự ít khi bị ốm, bây giờ uống thuốc cũng không đỡ chút nào, ngược lại còn nóng đến mức khiến anh nửa tỉnh nửa mê.

Nolan đau lòng người yêu, vội đi chuẩn bị túi nước chườm đá, vóc dáng cao lớn ngồi xổm xuống lay lay Sở Mộc Tự, viền mắt hồng lên, hận không thể dùng bản thân phát sốt thay anh.

Cậu đưa tay sờ sờ hai má nóng bỏng của Sở Mộc Tự, khoảng khắc da thịt tiếp xúc, Sở Mộc Tự phát ra tiếng than nhẹ thoải mái. Lúc này Nolan mới nhớ ra mình là sinh vật nhiệt độ thấp, ở điều kiện bình thường thân nhiệt đã lạnh hơn người thường không ít.

"Mát quá..." Sở Mộc Tự cọ cọ vào lòng bàn tay Nolan, như mèo con muốn được an ủi.

Mặc dù Nolan cảm thấy thân nhiệt cao của Sở Mộc Tự làm cậu khó chịu, nhưng xót xa trong lòng càng khiến cậu khó chịu hơn. Nolan quyết tâm cởi hết quần áo ra, chui vào chăn của Sở Mộc Tự ôm anh thật chặt, dùng hàn thể của mình hạ nhiệt độ cho anh.

Nhiệt độ nóng bỏng kia dần dần giảm bớt, thân thể anh dính sát lên người kia tựa như giữa sa mạc tìm được ốc đảo, giữa khô cằn tìm được sự mát mẻ vui sướng.

Sở Mộc Tự vùi mặt vào lồng ngực Nolan, da thịt khăng khịt, giữa sự ôm ấp vỗ về ngủ một giấc thật sâu. Trong giấc mơ, anh thấy mình chơi vơi giữa đại dương sâu thẳm, từng đợt ánh sáng lấp loáng trên biển rọi vào khuôn mặt anh, anh cảm thấy thân thể của mình giống như nặng ngàn cân, dần dần chìm xuống, lúc ấy có một lồng ngực ấm áp rộng lớn dán lên lưng anh, nâng anh nổi lên...

Từ miền sâu thẳm của kí ức, anh nhớ lại thời điểm năm năm trước, khi chìm xuống biển, cũng có một người ôm anh thật chặt như thế, trao cho anh một luồng không khí lúc anh sắp ngạt thở mà chết đi. 

Bình Luận (0)
Comment