Dư An An càng khóc to, cô ôm lấy đầu Tiểu Phong đặt vào lòng, vừa lay vừa khóc dữ dội: "Tiểu Phong, Tiểu Phong, anh tỉnh lại đi, không được chết, không được chết."
Tiểu Phong bị lay đến mức đầu óc đang choáng váng lại càng choáng váng hơn, dường như bị gì đó chặn lại, hô hấp không thông, đột nhiên anh giật mình tỉnh giấc.
Khi ý thức trở lại, anh nghe thấy Dư An An đang khóc gọi anh, còn nói linh tinh gì đó.
Anh miễn cưỡng mở mắt ra. Cánh tay anh nặng trĩu nhưng vẫn giơ lên và vỗ nhẹ vào Dư An An.
Dư An An giật mình, vội vàng đẩy anh ra một chút, sau đó cúi đầu nhìn Tiểu Phong.
Tiểu Phong mở mắt nhìn thấy Dư An An mặt đầy nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng, gương mặt đầy bụi đất. Bình thường cô rất thích sạch sẽ, nhưng lúc này trông cô vừa bẩn vừa bừa bộn i hệt anh.
Anh cố gắng mở miệng, giọng khàn khàn nói ra một câu: "Không chết đâu."
Dư An An thấy anh tỉnh lại thì nín khóc rồi mỉm cười, sao đó lại bật khóc rất to.
***
Dư An An khóc một lúc, Tiểu Phong vẫn dựa vào lòng cô, yếu ớt không chút sức lực. Thấy cô khóc lớn không có ý định dừng lại, anh đành phải gọi cô: "Dư An An."
Giọng nói trầm khàn, vô cùng yếu ớt lẫn trong tiếng khóc.
Nghe thấy âm thanh, cô nức nở nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ: "Tiểu Phong, anh phải cố gắng lên, không được chết, nhất định chúng ta sẽ thoát được khỏi đây, tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện, tìm người nhà giúp anh, giúp anh khôi phục trí nhớ, anh nhất định phải kiên trì lên."
Cô nói xong vội vàng cầm hộp cơm lên đặt kế bên đôi môi khô nứt nẻ của anh: "Làm ẩm cổ họng trước rồi mau uống thuốc đi."
Chỉ còn lại duy nhất hai viên thuốc giảm đau nhưng không thể chữa được bệnh truyền nhiễm, may mà anh đã tỉnh lại, vậy chứng tỏ tác dụng của thuốc này cũng khá rộng.
Uống thuốc xong, Dư An An đỡ anh nằm xuống, sau đó chỉnh lại túi ngủ: "Tôi đi nhóm lửa đun nước rồi nướng thịt cho anh ăn."
Cô bò ra khỏi lều, mau chóng đi nhóm lửa, rất nhanh ngọn lửa đã bùng lên. Cô dùng dao hung hăng xẻ thịt dê, cắt thịt sống thành những những miếng lớn, đôi tay nhỏ bé cầm cành cây xuyên qua những tảng thịt, sau đó đặt lên kệ nướng.
Sinh tồn, tất cả chỉ vì sinh tồn.
Da cô sẫm màu, mái tóc ngắn khô và bộ quần áo duy nhất cô có thể mặc là áo ghi lê và áo khoác. Ngay cả khi "dì cả" đến, cô cũng tiết kiệm dùng băng vệ sinh, cũng chưa tắm lần nào. Cô đã bỏ thói quen cảm thấy khó chịu khi một ngày không tắm từ lâu rồi.
Trên tay toàn là máu thịt, nước mắt trên mặt còn chưa khô. Cô giơ tay xoa xoa, liếc nhìn phía sau Tiêu Phong đang ngồi ở cửa lều đang chăm chú nhìn cô.
Chỉ cần anh tỉnh lại, trái tim cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Cô thực sự rất sợ hãi, sợ anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, sợ anh sẽ bỏ cô một mình, cảm giác phụ thuộc này khiến hai người gắn bó với nhau rất chặt chẽ.
Anh sống, cô mới có một tia hy vọng. Anh chết, cô cũng không còn cơ hội sống sót.
Đôi mắt Dư An An khóc vẫn còn đỏ hoe, thấy anh nhìn về phía mình thì đôi mắt ngấn lệ cong cong cười với anh: "Đói rồi phải không, thịt sắp chín rồi đây."
Tiểu Phong thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
"Tôi đi lấy nước." Cô cầm hộp cơm đứng dậy, nhanh chóng chạy ra bờ hồ múc đầy một hộp nước rồi quay lại đặt lên kệ.
Mùi thơm của thịt nhanh chóng tỏa ra, cô quay đầu nhìn Tiểu Phong.
"Anh nằm nghỉ ngơi đi, cơ thể còn yếu đừng ra ngoài."
Tiểu Phong không nhúc nhích, vẫn ngồi bên mép lều nhìn cô.
Dư An An nướng thịt một cách thuần thục, cô xoay cành cây sau đó khứa thịt dê.
Cô khịt mũi, thản nhiên hỏi anh: “Anh ngủ lâu như vậy có nhớ được tí gì về chuyện quá khứ không?"
Tiểu Phong không nói gì, mãi một lúc sau mới lắc đầu.
Cô nâng tông giọng, cố gắng khiến cả hai cảm thấy thoải mái: "Không sao đâu, chúng ta sẽ sớm ra khỏi đây, sau đó tôi sẽ tìm lại người nhà giúp anh, lúc đó anh sẽ biết mình tên là gì. Tôi sẽ đưa anh tới bệnh viện, bệnh viện là một nơi rất thần kỳ, có thể khiến người ta sống lại."
Tiểu Phong yên lặng ngồi đó, bên tai là giọng nữ dễ chịu mang theo hy vọng, khiến tâm trạng chán nản sa sút của anh tràn ngập khả năng vô hạn.
Tiểu Phong ăn thịt rồi uống nước nóng. Dư An An đẩy anh vào trong túi ngủ, phủ áo lên cho anh. Rất nhanh trán anh bắt đầu toát mồ hôi, cô lau mồ hôi giúp anh. Tiểu Phong nóng tới nỗi cảm thấy khó chịu, giãy dụa muốn thoát ra, nhưng sau đó liền khiếp sợ trước ánh mắt lạnh băng của cô.
Anh không sợ thú dữ, chỉ sợ cô vừa trừng mắt, mỗi lần như thế là anh không còn dáng vẻ kiêu ngạo nữa.
Dư An An thấy Tiểu Phong ngoan ngoãn không đòi dậy nữa mới thôi, bình thường anh cao lớn, dũng mãnh, không sợ gấu, không sợ sói, nhưng bị cô mắng cho mấy câu liền lộ ra vẻ mặt tủi thân.
Đổ mồ hôi có thể loại bỏ độc tố khỏi cơ thể. Vừa đổ mồ hôi, vừa bổ sung nước từ từ, điều này khiến cô nhìn thấy tia sáng trong bóng tối mờ mịt vô tận này.
Tâm trạng đã chạm tới đáy vực được cải thiện đôi chút, khi chạm tới ánh mắt của Tiểu Phong, cô không nhịn được bật cười.
"Ngoan ngoãn nghe lời là được rồi, không cần bày ra cái vẻ mặt đáng thương như thế, tôi có dữ vậy đâu."
Tiểu Phong không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn cô với ánh mắt hoài nghi, cái quỷ gì thế.
Dư An An trợn mắt nhìn anh, siết chặt nắm đấm uy hiếp: "Mau khỏe lại đi, nếu không tôi sẽ đánh anh đó."
Tiểu Phong ngây người, cuối cùng thân hình cao lớn cường tráng của anh cũng rụt vào trong túi ngủ.
Dư An An hếch cằm lên, khịt mũi: "Sợ rồi chứ gì."
Tiểu Phong không nói gì, nhưng cô rõ rõ ràng cảm nhận được khóe miệng anh giật giật. Cô vỗ nhẹ vào đầu anh, sau đó xoay người bò ra khỏi lều.
Cô luộc chín hai quả trứng còn lại, bóc vỏ rồi đưa cho anh.
Tiểu Phong ăn một quả, quả còn lại đưa tới miệng cô.
Cô tách lòng trắng trứng ra, đưa lòng đỏ giàu dinh dưỡng nhất cho anh: "Lòng đỏ trứng rất giàu chất dinh dưỡng, bây giờ anh cần bồi bổ sức lực, ngoan ngoãn ăn đi."
Đôi mắt đen láy của Tiểu Phong nhìn cô, mặc dù muốn đưa cô ăn, nhưng cuối cùng anh vẫn ngoan ngoãn ăn nốt nửa quả trứng còn lại, uống thêm chút nước rồi mới ngủ.
Cô đi nhặt thêm cành cây để nhóm lửa, cái lạnh trên núi càng lúc càng dữ dội, cô đã rơi vào ngọn núi vô danh này gần hai mươi ngày, thời tiết càng trở nên khắc nghiệt hơn.
Hôm nay Tiểu Phong đã hạ sốt hơn nhiều, vết thương được sát trùng, cô dùng nước sôi để khử trùng băng gạc sau đó hong khô, rồi băng bó lại cho anh. Thuốc chống viêm đã dùng hết nên chỉ có thể uống thuốc giảm đau để duy trì.
Đến tối, cô kêu Tiểu Phong ngủ để lấy lại sức.
Còn cô đã canh gác anh suốt ba đêm.
Sau khi Tiểu Phong hồi phục được một chút, cô bị cảm giác mệt mỏi đánh úp, sau đó nằm xuống một bên và ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nửa đêm Tiểu Phong tỉnh dậy, bởi vì đã quen với ánh sáng của bóng tối nên anh cảm giác được có người ở bên cạnh. Anh khẽ quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Dư An An.
Anh cứ nhìn cô như vậy rất lâu, dáng vẻ cô khóc, dáng vẻ cô cười, cách cô trở nên hung dữ đều hiện lên trong đầu anh.
Mặc dù trông dữ dằn nhưng lại rất đẹp.
Thấy cô mặc đồ mỏng, trên người mình còn phủ áo của cô, anh nhẹ nhàng rút áo ra khỏi túi ngủ đắp lên người cô.
Dư An An cảm nhận được động tác khe khẽ bên cạnh, nhưng cô cảm thấy rất buồn ngủ. Cảm nhận được cái ấm bao quanh, cô tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ có mẹ, có Nhị Sa, có Ngưu Ngưu, còn có cả Từ Nham. Lúc cô mơ thấy Từ Nham thì bụng đói cồn cào, cô liền há miệng cắn vào cánh tay Từ Nham, chỉ hận không thể cắn đứt được một miếng thịt. Sau đó là Tiểu Phong xuất hiện với sức mạnh to lớn, anh xách Từ Nham bằng một tay rồi ném ra ngoài, động tác giống y hệt như lần anh ném con rắn ngày hôm đó. Từ Nham ngã xuống đất, mặt lấm lem bụi bẩn khiến cô được trận cười thả ga.
Mẹ nó, cô ta cũng có ngày hôm nay.
Tiểu Phong giỏi quá, thưởng cho anh miếng thịt.
Mấy ngày nay Tiểu Phong ngủ rất nhiều nên giờ anh không hề buồn ngủ chút nào. Đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng cười nhẹ, quay người lại thấy Dư An An vẫn đang ngủ, nhưng miệng thì lại nở nụ cười.
Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô, khóe môi anh bất giác nhếch lên.
Khi Dư An An tỉnh dậy thì thấy áo khoác đang đắp trên người mình, cô ngồi dậy nhìn xung quanh, không ngờ cô lại ngủ quên mất.
Quay đầu nhìn Tiểu Phong, anh đã dậy từ sớm, đôi mắt đen láy đang chăm chú nhìn cô.
Dù bị hoàn cảnh ép buộc nhưng đây là lần đầu tiên cô ngủ với một người đàn ông.
Cô ho nhẹ rồi nhìn sang chỗ khác. Bên ngoài trời đã sáng, chim hót líu lo, hơi thở lạnh lẽo của núi rừng phả vào khiến làn da lộ ra ngoài nổi da gà. Cô xoa xoa cánh tay vài cái, sau đó mặc áo khoác vào: "Anh dậy lâu chưa, cảm thấy thế nào rồi?"
Tiểu Phong cũng ngồi dậy, Dư An An mặc xong áo liền giơ tay sờ trán anh, mặc dù nhiệt độ không thấp, nhưng cũng không phải sốt cao.
"Không còn nóng nữa, chứng tỏ hệ miễn dịch của anh đã tăng cường trở lại. Anh đó, nếu cứ tiếp tục như này thì độc tố cũng không xâm nhập được."
Khăn choàng anh đắp trên người đã ướt đẫm mồ hôi, rất ẩm ướt: "Anh nằm xuống đi, tôi hong khô khăn choàng xong rồi anh hãy ra."
Cô bước ra ngoài, đột nhiên Tiểu Phong ở phía sau mở miệng nói hai từ: "Cảm ơn."
Giọng nói đột ngột, lời cảm ơn đột ngột, Dư An An hơi khựng lại, sau đó quay lại mỉm cười với anh: “Chúng ta là bạn đời, cả đời nương tựa vào nhau.”
Bạn đời, Tiểu Phong suy nghĩ hai từ này.
Dư An An nhóm lửa, đặt khăn choàng ở một bên để hong khô, sau đó cô đi múc nước đun. Thịt không còn tươi nữa, nhưng bây giờ có đồ ăn là tốt lắm rồi, chỉ cần không trúng độc thì cái gì cũng ăn tất.
Cơ thể Tiểu Phong hồi phục rất nhanh, hai người ở lại thêm một ngày rồi tiếp tục lên đường.
Không biết bao lâu mới có thể rời khỏi được khu rừng này, trước mắt toàn là cỏ dại trải rộng. Sự hoang tàn của mùa thu phù hợp một cách khó hiểu với tâm trạng của cô. Nhưng bệnh tình của Tiểu Phong dường như đã ổn, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Hai người tiếp tục tiến về phía trước, Tiểu Phong vẫn phụ trách kiếm ăn và săn bắn, Dư An An phụ trách nhóm lửa và nướng thịt.
Hai người chung sức hợp tác, đồng hành đi trong núi sâu. Cơ thể Tiểu Phong vẫn chưa bình phục hẳn, nhưng anh vẫn nhất quyết muốn đi cùng cô.
Vào ngày thứ hai mươi hai sau khi rơi vào núi sâu, tầm mắt cô xuyên qua những cành lá giao nhau nhìn về ngọn núi phía xa, có thể mơ hồ nhìn thấy những ngôi nhà gỗ.
Dư An An phấn khích nhảy dựng lên tại chỗ: "Nhìn kìa Tiểu Phong, hình như đó là một căn nhà gỗ đơn giản. Chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi."
Tiểu Phong nhìn theo hướng cô chỉ. Trên lưng chừng núi có một ngôi nhà gỗ màu xám đen được bao quanh bởi cây cối màu vàng xanh đan xen.
"Dấu vết chứng tỏ có người sống ở đây. Có lẽ chúng ta cách lối ra không xa nữa đâu. Tiểu Phong, chúng ta phải cố gắng tìm được đường đi lên." Dư An An kéo Tiểu Phong chạy về phía trước, mặc dù hai chân đã mệt rã rời, nhưng lúc này cô lại có thể chạy như bay.
Tiểu Phong chạy vài bước bắt đầu thở hổn hển. Dư An An cảm nhận được sự uể oải của anh thì vội vã dừng lại: "Xin lỗi, tôi vui quá nên quên mất anh vẫn còn đang bị bệnh."
Tiểu Phong lắc đầu, hít một hơi thật sâu rồi chạy về phía mục tiêu.
Tưởng chừng như ở ngay trước mặt, nhưng sau khi đi bộ gần một giờ đồng hồ mới đến được chân vách núi dốc đứng cách mặt đất khoảng sáu mươi bảy mươi mét.
Sau nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được một con đường có thể leo lên.
Hai người bám vào cành cây và những tảng đá lồi ra để leo lên trên. Tiểu Phong đi trước, dẫm lên một hòn đá, khi gặp chỗ khó trèo anh liền quay người lại giơ tay về phía cô.
Dư An An nắm lấy tay anh. Các đốt ngón tay của anh dài và khỏe, lòng bàn tay dày và chai sạn nhưng lại vô cùng ấm áp.
Những bước đi của anh rất đều đặn, anh cân nhắc vị trí và khả năng chịu trọng lực của mình trong mỗi bước đi. Dư An An phải công nhận là anh có kỹ năng sinh tồn hoang dã mạnh mẽ, chắc hẳn anh là một chuyên gia leo núi.
Lúc đầu vẫn còn chút lo lắng, nhưng bây giờ Dư An An cảm thấy rất may mắn khi gặp được anh trong tình thế nguy hiểm, nếu không thì một mình cô đã không kiên trì được mà làm mồi cho bầy sói rồi.
Cuối cùng lên được lưng chừng núi đã mất hơn một giờ đồng hồ, hai người nghỉ ngơi một lát. Dư An An lần theo lộ trình trong trí nhớ, cuối cùng cũng tìm được căn nhà gỗ trong rừng kia.