Dư An An và Tiểu Phong ngồi ghế sau, xe chạy vào cổng rồi lái thẳng vào bên trong.
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng lại quay sang Tiểu Phong, lúc cô ngước mắt lên, vô tình nhìn qua gương chiếu hậu thì bắt gặp ánh mắt của Mạc Thần.
Dư An An ngại ngùng cong khóe môi khẽ mỉm cười nhẹ.
"Sinh tồn trong môi trường hoang dã không dễ dàng chút nào nhỉ?"
Cái gì cơ? Dư An An giật mình trước lời nói đột ngột của Mạc Thần, cô ho nhẹ rồi ngại ngùng đáp: "Để chú Mạc và anh Thần lo lắng rồi."
"Cái này không quan trọng, bình an là tốt rồi."
Mạc Thần luôn khiến cho câu chuyện đi vào ngõ cụt, Dư An An chỉ có thể ngượng ngùng gật đầu.
Xe đã tới dưới nhà họ Mạc, Mạc Thần đi đỗ xe, Dư An An đưa Tiểu Phong vào nhà.
Mẹ Dư liền nói: "Sao không gọi điện thoại gì thế hả?"
"Con gọi mà mẹ không nghe máy, đúng lúc gặp được anh Thần ạ."
Dư An An thay giày, thấy Mạc Ngọc Thành đi từ trên lầu xuống, cô bước tới chào hỏi: "Chú Mạc."
"An An tới rồi đó hả, những ngày qua cháu chịu khổ rồi. Ây da, gầy đi nhiều quá, ngày mai phải đến bệnh viện kiểm tra mới được."
Cô gật đầu, chú Mạc luôn quan tâm cô, cô rất biết ơn.
Mạc Ngọc Thành nhìn chàng trai cao lớn, cường tráng đứng bên cạnh Dư An An: "Đây là Tiểu Phong à."
Dư An An gật đầu: "Chú Mạc, chắc mẹ cháu kể hết mọi chuyện cho chú nghe rồi phải không ạ?"
"Ừm mẹ cháu kể rồi, mau vào nhà đi, đừng đứng ngoài cửa nữa. Sắp dọn cơm rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Trong phòng ăn có một chiếc bàn làm bằng gỗ đàn hương hình chữ nhật, Mạc Ngọc Thành ngồi đầu, mẹ Dư ngồi bên trái, Dư An An ngồi cạnh mẹ, bên cạnh là Tiểu Phong.
Mạc Thần ngồi đối diện cô, bên cạnh là em gái anh ấy tên Mạc Hân.
Từ lúc cô bước vào nhà tới giờ, Mạc Hân không hề nói hay chào cô một tiếng, lúc nào cũng giữ thái độ lạnh nhạt với cô.
Trong bữa ăn, điều được nhắc đến nhiều nhất là những chuyện gần đây và chuyện của Tiểu Phong.
Mạc Ngọc Thành nói ông ấy sẽ nghĩ cách lo chuyện của Tiểu Phong, nhưng việc giải quyết người mất tích lại còn mất trí nhớ thực sự rất khó khăn.
Cô vô cùng biết ơn, bởi vì có chú Mạc giúp đỡ có khi còn có hiệu quả hơn lực lượng cảnh sát đơn thuần nhiều. Mặc dù chú Mạc cũng nói sẽ cố gắng hết sức, nhưng không có nghĩa nhất định sẽ có kết quả.
Câu hỏi quan trọng cuối cùng là Tiểu Phong sống ở đâu.
"Mẹ, chú Mạc, đối với con Tiểu Phong chính là ân nhân cứu mạng, nếu không có anh ấy con nhất định không thể ra khỏi núi, con không muốn bỏ rơi anh ấy chỗ tạm trú."
Mẹ Dư hiểu suy nghĩ của An An: "Vậy thằng bé phải làm gì đây?"
Dư An An chớp mắt, muốn nói nhưng lại thôi.
Biết tính con gái, mẹ Dư lắc đầu: "Như thế bất tiện cho con lắm."
"Không phải chúng ta có một căn nhà trống cách chỗ An An không xa sao, để Tiểu Phong tới đó ở đi." Mạc Ngọc Thành thấy hai mẹ con bất đồng quan điểm liền đưa ra đề nghị.
"Vậy cũng được." Mẹ Dư nghĩ không còn cách nào tốt hơn cách này.
"Chú Mạc, cháu..."
Thấy cô ngại ngùng không chịu nhận, Mạc Ngọc Thành thở dài. Đứa nhỏ này vẫn vậy, nhiều năm thế rồi vẫn coi ông ấy như người ngoài: "Người một nhà cả, không cần khách sáo với chú đâu."
"Bố, không phải bố nói để căn nhà đó cho con ạ?" Đây là câu đầu tiên Mạc Hân mở miệng nói từ lúc ngồi vào bàn ăn tới giờ.
"Con vội vàng muốn kết hôn hay là vội vàng muốn dọn ra ngoài hả?" Mạc Ngọc Thành đè thấp giọng, người hiểu ông ấy có thể nghe ra được giọng điệu không mấy vui vẻ bên trong đó.
"Con không muốn người ngoài sống ở đó."
Mẹ Dư vội vàng nói: "Vậy, hay là thuê cho Tiểu Phong một căn đi, ở gần chỗ An An ấy, để hai đứa tiện chăm sóc cho nhau luôn."
"Dì San, chỗ cháu vẫn còn một phòng trống ạ." Mạc Thần mở miệng nói.
Dù sao không phải con ruột, mà tính cách Mạc Thần cũng không thích người lạ, còn chưa kịp từ chối ý tốt của anh ấy thì Mạc Ngọc Thành đã quyết định: "Để Tiểu Phong ở tạm Lâm Viên đi."
Mặc dù Dư An An cũng muốn từ chối, nhưng cuối cùng cô chỉ nói một câu cảm ơn.
Ăn cơm xong, Mạc Thần nói để anh ấy lái xe đưa hai người về. Đầu tiên đưa Tiểu Phong tới Lâm Viên trước, Dư An An thu dọn một chút rồi nói với Tiểu Phong, ngày mai cô sẽ tới thăm anh.
Sau đó Mạc Thần đưa cô về nhà.
Trên xe, Dư An An ngồi ở hàng ghế sau: "Anh Thần, vừa nãy cảm ơn anh nhé. Anh và chú Mạc đều giúp đỡ chuyện của Tiểu Phong, em thật sự rất biết ơn."
"Cậu ấy sống chỗ em không thích hợp lắm, sống ở Lâm Viên cũng tiện chăm sóc."
Dư An An gật đầu không nói gì nữa.
Xe dừng dưới tầng nhà cô, Mạc Thần nói: "Về nhà nhớ nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi làm vội. Em tìm một công việc khác ổn định hơn đi."
Dư An An im lặng một lúc, quen nhau lâu như vậy, đây là câu anh ấy nói nhiều nhất hôm nay: "Cảm ơn anh Thần, em lên nhà đây."
Dư An An chạy một mạch lên tầng bốn, vừa vào cửa liền cởi áo khoác ra, sau đó nằm phịch xuống giường, giường cô thật thoải mái, thật ấm áp, thật hạnh phúc.
Ngưu Ngưu ngồi bên cạnh giường lắc lư cái mông, lẩm bẩm làm nũng với cô.
Đôi chân ở mép giường cử động, Ngưu Ngưu tiến tới, đứng thẳng lên làm nũng.
Dư An An chợt nhớ tới bộ dáng làm nũng lúc cô chà lưng cho Tiểu Phong, cô liền bật cười.
Không biết Tiểu Phong sống ở đó thế nào, mặc dù bây giờ anh hiểu được một chút về cuộc sống thường ngày, nhưng cô vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Cô trở mình, nhìn chiếc đèn dệt hình vuông màu trắng trên trần nhà: “Tiêu Phong Phong, Tiểu Bạch Bạch, Tiểu Chiến Chiến.”
Cô thở dài nặng nề, lấy điện thoại rồi mở bộ sưu tập ra. Trong đó có vài bức ảnh của Tiểu Phong, đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm, quần áo thì rách rưới, trông rất hoang dã.
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc...
Dư An An giật mình, nghe thấy tiếng gõ cửa cô vội vàng xuống giường chạy ra cửa, sau đó nhìn qua mắt mèo.
Cô vô cùng bất ngờ, vội vàng mở cửa ra, chỉ thấy Tiểu Phong đang trước cửa mím môi, đôi mắt đỏ hoe.
"Sao anh tìm được tới đây thế?" Dư An An kéo anh vào nhà.
Tiểu Phong thở hổn hển, đôi mắt càng ngày càng đỏ, đột nhiên anh giơ tay nắm chặt cánh tay cô: "Dư An An."
Dư An An sửng sốt: "Đừng nói là anh chạy theo xe tới đây nhé?"
Tiểu Phong nặng nề gật đầu.
"Trời ơi, không sao không sao, bọn họ không đồng ý cho tôi với anh ở chung là vì anh là đàn ông, tôi là phụ nữ, cô nam quả nữ anh hiểu chứ hả?"
Tiểu Phong lắc đầu, anh không hiểu, anh chỉ muốn ở bên cạnh cô thôi.
Dư An An nắm lấy tay anh.
Lòng bàn tay anh rất dày, ấm áp, vô cùng chắc chắn. Rõ ràng có thể cảm nhận được anh rất muốn nắm chặt tay cô, nhưng sợ làm cô đau, anh lại không dám dùng sức.
Dư An An thấy anh cẩn thận từng li từng tí, trông dáng vẻ vừa hiu quạnh vừa lo lắng bất an...
"Đừng bỏ rơi tôi." Giọng anh rất hồn nhiên, vừa lo lắng vừa do dự, giọng nói hơi run rẩy, cảm giác rất bất lực.
Cô cố gắng nhịn, nhưng nước mắt đã rơi xuống.
"Xin lỗi, tôi không nên để anh ở lại đó."
Tiểu Phong lắc đầu, đưa tay lau nước mắt cho cô.
Tiểu Phong không biết gì về thế giới bên ngoài, hoàn toàn ỷ lại vào cô, vừa mới bước ra khỏi ngọn núi quen thuộc, anh đã bị ném vào một thành phố xa lạ.
Cô không phải là người có lòng nhân ái, nhưng lúc này trái tim của cô mềm nhũn như bùn trên bãi biển.
Cô quyết định giữ anh lại.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa, cô bảo Tiểu Phong đẩy bàn cà phê trước ghế sofa vào một góc, lấy chiếc chăn bông thừa dưới gầm giường ra trải xuống sàn, sau đó để chiếc chăn mỏng lên trên: “Tôi không có nhiều chăn, anh cứ đắp tạm cái này đi. Ngày mai tôi sẽ mua cho anh một cái chăn bông dày hơn."
Ngưu Ngưu ở bên cạnh sủa "gâu gâu", Dư An An liền trừng mắt nhìn nó: "Im miệng."
Ngưu Ngưu không còn dáng vẻ kiêu ngạo, cứ nhắm thẳng về phía Tiểu Phong mà sủa.
Tâm trạng Tiểu Phong rất tốt nên không để ý đến tiếng sủa của Ngưu Ngưu.
Trò chuyện được một lúc thì trời cũng đã khuya. Sau nhiều ngày trằn trọc, cuối cùng Dư An An cũng được trở về nhà, cô mệt mỏi quay về phòng ngủ.
Tiểu Phong nằm dưới đất, anh trằn trọc không ngủ nổi, Ngưu Ngưu cũng không ngủ, cứ mở đôi mắt to nhìn chằm chằm anh.
Tiểu Phong ngồi dậy khoanh chân lại, Ngưu Ngưu bắt đầu nhìn anh sủa.
Đột nhiên anh giơ tay ra khiến Ngưu Ngưu giật nảy mình, nó vội vàng lùi về phía sau rồi sủa to.
Tiểu Phong bĩu môi, cảm thấy Ngưu Ngưu rất nhàm chán, nhưng làm thế nào anh cũng không ngủ nổi.
Tiểu Phong đứng dậy, lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ ra, Dư An An gác chân lên chăn ngủ ngon lành, quần dài đến đầu gối, bắp chân vừa nhỏ vừa trắng.
Đến khi Dư An An tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi. Ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm mỏng, đêm nay cô ngủ rất thoải mái.
Cô xoay người nằm bên mép giường, hai mắt đảo qua đảo lại vài vòng, cảm nhận được ánh sáng chói lóa mới từ từ mở mắt ra.
"Tiểu Phong..." Dư An An hét toáng lên.
Lúc này Tiểu Phong đang nằm dưới đất bên cạnh giường, người vẫn đang cuốn chăn, vừa nhìn liền nhận ra đó là tấm thảm trải sàn bên cạnh giường.
Tiểu Phong nghe thấy tiếng hét của Dư An An liền mở đôi mắt trong veo ra.
"Sao anh lại ở đây? Không phải tôi bảo anh ngủ bên ngoài à?"
Tiểu Phong bị quát lập tức ngồi dậy, thân hình cao lớn bọc trong chiếc chăn nhìn cô với vẻ mặt tủi thân.
"Tối qua anh ngủ ở đây à?" Dư An An chỉ dưới đất.
Tiểu Phong gật đầu.
"Tại sao? Không phải tôi đã nói anh không được ngủ cùng tôi cơ mà?"
Tiểu Phong cụp mắt, một lúc sau mới nói được vài từ: "Không có cô, không ngủ được."
Dư An An vơ lấy chiếc gối ném anh: "Ngủ cái đầu anh ấy, ra ngoài."
Tiểu Phong ôm chăn miễn cưỡng đi ra ngoài.
***
Dư An An tức giận đi ra khỏi phòng ngủ với đầu tóc rối bù, ánh mắt không chút thiện cảm, vừa nhìn thấy Tiểu Phong cô liền nghiến răng nghiến lợi. Đôi mắt Tiểu Phong đang ngước lên trong nháy mắt tối sầm lại, rầu rĩ ngồi trên sô pha.
Ngưu Ngưu thấy cô đi ra thì ngáp dài chạy tới, nó lắc đầu lắc mông, Dư An An tức giận đá đít nó. Ngưu Ngưu kêu một tiếng, cảm thấy có gì đó không ổn liền chạy về ổ.
Tiểu Phong và Ngưu Ngưu trừng mắt nhìn nhau, Ngưu Ngưu thì rên ư ử cố gắng chui vào tổ, bởi vì nó phát hiện người trong nhà này không dễ chọc vào.
Dư An An vừa đánh răng vừa bước ra ngoài, Tiểu Phong nhìn qua sau đó lại cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ đáng thương đã làm sai điều gì đó.
Lòng cô dịu xuống, cô bước tới đá vào chân anh, miệng đầy bọt nói: “Qua đây đánh răng."
Đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi xuống lầu. Điểm dừng đầu tiên là bệnh viện thành phố.
Đăng ký rồi xếp hàng, đến lúc tới lượt hai người thì cũng trôi qua một tiếng đồng hồ rồi.
Dư An An chỉ nói là sinh tồn nơi hoang dã, sau đó quay về làm kiểm tra sức khỏe thôi.
Bác sĩ nói hai người bọn họ sống trong sung sướng thì không chịu, nhất quyết phải ra ngoài tìm phiền phức, vừa trách mắng vừa viết chữ như gà bới.
Buổi chiều nhận được kết quả xét nghiệm, sức khỏe của cô không có vấn đề gì, chỉ có điều bị thiếu chất dinh dưỡng và vitamin thôi.
Còn về phần Tiểu Phong, bác sĩ nói máu anh không có gì bất thường, thấy anh có nhiều vết thương nên kê đơn thuốc tẩy giun sán và kháng sinh.
Còn chứng mất trí nhớ của Tiểu Phong, kết quả chụp CT cho thấy có cục máu đông trong não ức chế dây thần kinh trí nhớ. Nếu không thực sự cần thiết thì không nên phẫu thuật, nguy hiểm cao, mà chưa chắc đã hồi phục được.
Tốt nhất nên k.ích thích anh thông qua các yếu tố bên ngoài, để anh hồi phục từng chút một.
Như vậy cũng tốt, nếu không cô cũng không có tiền để trả chi phí phẫu thuật đâu.
Còn hai kết quả phải đợi một tuần nữa mới có, hai người rời khỏi bệnh viện.
Hôm qua cô có tìm hiểu trên mạng một trung tâm tư vấn tâm lý, không được nổi tiếng lắm, nhưng có còn hơn không.
Cô không đủ tiền mời bác sĩ tâm lý nổi tiếng, bây giờ cô vẫn đang dùng tiền mẹ cho. Sau khi khám sức khỏe xong cũng không còn được bao nhiêu, chỉ đủ nuôi sống bản thân trong một khoảng thời gian thôi.
Sau khi quan sát và đặt câu hỏi, bác sĩ tâm lý đã đưa ra kết luận đó là chứng trầm cảm.
Do yếu tố bên ngoài khiến cho tâm lý chán nản tích tụ, chối bỏ và kháng cự trong giao tiếp nên phần ngôn ngữ trong não anh đã tự đóng lại.
Nó cần sự tiếp xúc không ngừng từ thế giới bên ngoài và rèn luyện từ từ. Cũng có thể tự phục hồi, hiện tại anh có thể nói nhưng anh lại không muốn nói.
Nghe vậy thì cô cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Vừa ra ngoài Dư An An liền nói: "Anh nghe thấy chưa, phải nói chuyện nhiều lên, nếu không không ai giúp nổi anh đâu."
Tiểu Phong gật đầu, Dư An An lạnh lùng liếc mắt nhìn, anh không cam lòng bĩu môi: "Biết rồi."
"Vậy mới đúng chứ. Nhất định phải nói nhiều lên, nếu không tôi không thích anh nữa đâu."
Tiểu Phong nghe vậy hai lông mày lập tức nhướng lên, đôi mắt phát sáng. Anh "Ừ" một tiếng, sau đó gật đầu lia lịa.
Dư An An thấy Tiểu Phong cười ngây ngốc: "Cứ phải để tôi quát mới được hả."
Bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay cô rồi lắc nhẹ, lại bắt đầu lấy lòng, làm nũng.
Dư An An cạn lời, cô lấy điện thoại mở camera ra: "Nào, tiếp tục đi."
Tiểu Phong tiếp tục lắc lắc cánh tay cô, vẻ mặt ngoan ngoãn làm nũng. Dư An An quay một đoạn video: "Cái này lưu lại làm quà kỉ niệm cho anh."
Sau này, khi Giang Ly nhìn thấy vô số video thế này, anh liền điên cuồng chối bỏ. Con mẹ nó ai đây? Sao ông đây có thể trông ngu xuẩn thế này được.