Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 19

Dư An An xoay người, bên chân hình như va phải thứ gì đó. Cô hé mắt nhìn, từ khe hở nhỏ hẹp cô nhìn thấy một người cao lớn ngồi đó như bức tường thịt.
Đập vào mắt cô là vị trí phòng khách, cô biết bản thân đang ngủ ở đâu rồi.
Cô đặt tay lên trán, che đôi mắt lại, chán nản nói: “Tiểu Phong.”
Tiểu Phong nghe thấy tiếng cô thì mở to mắt nhìn: “Tỉnh rồi à?”
Dư An An giơ cánh tay lên vỗ nhẹ vào đầu của Tiểu Phong một cái: “Ngồi gần tôi như vậy làm gì.”
Tiểu Phong bị đánh có chút tủi thân, khoảng cách giữa hai người không gần mà còn rất xa. Cô ngủ trên đệm của anh, anh phải ngủ trên sàn nhà.
Anh ngồi xếp bằng bên cạnh cô, cứ nhìn cô như thế.
Dư An An xoay người rồi nhấc chân lên đá: “Không được nhìn tôi như thế.”
Tiểu Phong bị đá một cái, dáng ngồi vẫn không lung lay, có thể nhìn ra sức của cú đá đó cũng không lớn. Anh bĩu môi, không thể đến gần, cũng không cho nhìn.
Không nhìn thì không nhìn. Anh xoay đầu qua một bên, đuôi mắt vẫn liếc nhìn về phía bên này, muốn nhìn xem cô sẽ phản ứng như thế nào.
Dư An An đá tung chăn lên, ngồi dựa vào sô pha: “Tối qua sao tôi lại ngủ ở đây chứ.”
Tiểu Phong lén quay đầu nhìn cô, khi thấy cô nhìn thấy bản thân đang nhìn lén, anh vội xoay đầu đi. Động tác rất cẩn thận khiến Dư An An muốn bật cười.
“Được rồi, không trách anh.”
Tiểu Phong vừa nghe vậy thì vội quay qua, nở nụ cười ngây ngô nhìn cô.
Rửa mặt, dọn dẹp nhà cửa. Hôm nay là thứ sáu, còn có thể nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa mới phải trở về đi làm. Khó khăn lắm cô mới tìm được công việc, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được. Vì một kẻ cặn bã thì không đáng. 
Dư An An dạy Tiểu Phong nấu bữa sáng: “Anh nhìn này, đầu tiên là vo sạch gạo, sau khi vo sạch rồi thì cho vào nồi cơm điện, cắm điện. Sau đó thì ấn cái nút này, rồi nút này nữa, vậy là có thể tự động nấu cơm.”
“Nấu cơm khô khác với nấu cháo, tỉ lệ nước không giống nhau, đến lúc đó tôi sẽ dạy anh sau.”
Tiểu Phong gật đầu, rất nghiêm túc học tập.
“Thứ hai tôi phải đi làm, anh ở nhà có thể đọc sách, xem TV, có thể dùng máy tính để tìm phim xem. Anh cũng quen thuộc với máy tính nên chắc sẽ nhớ rõ. Nhớ uống thuốc, còn điều quan trọng nhất chính là, nhất định phải nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh sinh hoạt trên thành phố, hơn nữa phải mở miệng nói chuyện.”
“Biết rồi.” Tiểu Phong lại chỉ nói hai chữ.
Dư An An cũng hết cách, việc người ta không thích nói chuyện như này vẫn phải dạy lại một chút.
“Tôi dạy anh chiên trứng gà, cái này chắc anh có biết. Lúc ở trong núi, khi anh nhặt được trứng gà, đó là trứng gà rừng. Ở chỗ chúng tôi mọi người đều mua thịt và trứng gà, nhưng khi ăn lên thì cũng không có gì khác nhau.”
“Sau khi rửa sạch thì cho chảo lên bếp làm nóng, cho dầu vào, sau khi dầu nóng thì gõ một cái lên vỏ trứng rồi thả ruột vào trong chảo dầu nóng.” Dư An An vừa làm vừa mở miệng dạy học.
Dư An An kêu Tiểu Phong làm thử, Tiểu Phong rất đơn giản làm đúng mọi chuyện.
“Máy nướng bánh mì thì ở đây, nếu anh muốn ăn thì tự thả bánh mì vào, ấn nút xuống là được.”
Tiểu Phong rất thông minh, dạy một lần là biết, thường thức cơ bản về sinh hoạt anh cũng không có vấn đề gì. Dư An An cũng yên tâm để anh ở nhà.
Ăn xong bữa sáng, Tiểu Phong chủ động rửa bát đũa lần nữa, hiện tại công việc rửa bát đũa trong nhà đều được Tiểu Phong nhận làm. Cô cảm thấy như vậy cũng khá tốt, thêm người làm việc.
Thu dọn xong, Dư An An chỉ vào Ngưu Ngưu: “Chúng ta phải dẫn Ngưu Ngưu xuống tầng để đi dạo.”
Đeo xích chó vào, Dư An An kêu Tiểu Phong dẫn Ngưu Ngưu đi, hai người một chó vui vẻ xuống tầng.
Dư An An chỉ vào bên đường: “Trong siêu thị đều là đồ dùng sinh hoạt cần thiết, thiếu cái gì thì có thể vào đó mua. Rẽ trái và đi thẳng cách đó không xa là sẽ đến chỗ chợ bán đồ ăn, có đủ thứ đồ ăn, trứng gà, gạo vân vân, đồ chỗ đó vừa tươi vừa rẻ.”
Dư An An lấy một tờ tiền một trăm tệ màu đỏ ra: “Đây là bao nhiêu tiền?”
Tiểu Phong cầm trong tay nhìn thử: “Một trăm tệ.”
Dư An An gật đầu, lại rút một tờ nữa ra: “Tờ này thì sao?”
Tiểu Phong nhìn một lúc rồi lắc đầu.
“Ngốc quá, đây là một tệ. Tuy rằng một tệ hiện tại không mua được thứ gì vì giá cả tăng cao từng ngày, tiền cũng càng ngày càng mất giá. Nhưng một tệ cũng có thể làm khó một người, vì dụ như anh.”
“Vì sao?”
“Nếu bây giờ anh chỉ có một tệ, đến siêu thị, anh muốn mua một chai nước cũng đã mất hai tệ rồi. Bởi vì anh chỉ có một tệ nên người ta sẽ không bán cho anh. Hơn nữa hiện tại trên thị trường, nước uống đóng chai trên cơ bản đều là hai tệ trở lên.”
Tiểu Phong đã hiểu, thiếu nước sẽ chết người.
Dư An An cầm hết tiền mình có ra: “Đây là năm mươi tệ, mười tệ, còn cả năm tệ. Hiện tại tôi cho anh một trăm tệ, anh đến siêu thị phía đối diện mua một chai nước hai tệ sau đó cầm tiền thừa mang về đây.”
Tiểu Phong mím môi, anh biết cô đang quan tâm đến anh, nhưng: “An An, tôi không ngốc.”
“Anh không ngốc mà cả một tệ cũng không biết, mau đi đi, cầm nhầm tiền về thì buổi tối không được ăn cơm.”
Tiểu Phong nắm chặt một trăm tệ tiền mặt trong tay đi về phía siêu thị nhỏ phía đối diện. Khi đi đến cửa, anh quay đầu nhìn về phía Dư An An, Dư An An hất cằm về phía anh, ý kêu anh đi vào trong.
Dư An An đứng tại chỗ chơi với Ngưu Ngưu. Có lẽ lâu rồi Ngưu Ngưu mới được ra ngoài chơi, vừa được ra ngoài một chút để vui vẻ chạy quanh, cô nắm chặt dây xích trong tay lại bị Ngưu Ngưu kéo mạnh chạy thẳng về phía trước.
Một lúc sau, Tiểu Phong từ trong siêu thị đi ra, cô nhìn qua thì thấy chai nước khoáng anh cầm trong tay chính là chai nước mà cô đã nói cho anh nghe ngày hôm qua lúc ở trong siêu thị, cô thấy rất hài lòng.
Tiểu Phong nhanh chóng đi về phía cô, cười cười nhét tờ một trăm vào lại tay cô.
“Anh mua không tốn tiền?”
Tiểu Phong đưa tiền cho cô, rồi đưa nước cho cô.
Dư An An giơ tay gạt chai nước anh đưa cho qua: “Sao lại thế này, mau nói, Tiểu Phong, không thể lấy đồ mà không trả tiền được có biết không? Vào siêu thị mua đồ là phải trả tiền.”
Tiểu Phong vội lắc đầu: “Không phải, không phải.”
Dư An An nhét xích chó vào trong tay Tiểu Phong rồi cầm chai nước chạy về phía siêu thị.
Nhân viên thu ngân trong siêu thị là một chàng trai trẻ, cô đặt chai nước vào chỗ quầy thu ngân: “Ngại quá, lúc nãy có một người bạn của tôi vào đây lấy nước nhưng lại quên chưa đưa tiền.”
Chàng trai trẻ đó không hiểu lắm, sau đó lại nhìn thấy người phía sau cô, anh ấy mở miệng nói: “Tôi kêu anh ấy trả bằng tiền lẻ hoặc trả bằng điện thoại nhưng anh ấy đều lắc đầu. Cứ nhất định phải trả bằng tờ một trăm, sau đó có một chị gái đã giúp anh ấy trả tiền nước.”
“…”
Rời khỏi siêu thị, Dư An An mắt lạnh liếc nhìn Tiểu Phong: “Được đấy, mới vừa ra khỏi núi đã có một chị gái giúp anh trả tiền rồi.”
Tiểu Phong cười ngây ngô: “Cho cô uống.”
“Tiền của chị gái cũng không thể lấy, tuy chỉ có hai tệ nhưng nếu sau này xảy ra chuyện gì, lỡ anh bị người ta lừa thì làm sao bây giờ?”
Dư An An càng nghĩ càng tức giận, cô duỗi tay đánh lên người Tiểu Phong, Tiểu Phong bị đánh cũng không né tránh, cứ mặc cho cô đánh.
Đánh vài cái, cô giận dỗi quay đầu bỏ đi. Tiểu Phong nắm chặt xích chó trong tay, vội đuổi theo Dư An An, Ngưu Ngưu bị xích chó kéo đi, bốn chân ngắn lại nhỏ sắp không đủ dùng được nữa, nó rầm rì rồi lại kêu gâu gâu, vừa lăn vừa bò mới miễn cưỡng không bị siết chết.
Tiểu Phong đuổi theo phía sau Dư An An, anh nắm lấy cánh tay của cô: “Đừng tức giận.”
“Tiểu Phong, anh không thể tùy tiện dùng tiền của người khác.”
“Lần sau sẽ không.” Nhận ra Dư An An thật sự tức giận, hơn nữa còn có vẻ thất vọng. Tiểu Phong rất nghiêm túc nhận sai.
Thấy anh thành thật nhận sai như vậy, Dư An An lúc này mới thở dài một hơi, cô cảm thấy bản thân vừa rồi có hơi quá đáng: “Tuy rằng chỉ là một chai nước nhưng nếu lỡ sau này còn như vậy, tôi sợ anh sẽ bị người không có ý tốt lừa gạt. Tiểu Phong, xin lỗi, vừa rồi là tôi không đúng, không nên đánh anh.”
Tiểu Phong lắc đầu, nhìn cô cười: “An An là tốt nhất.”
Dư An An không biết phải làm sao, cô giơ tay xoa xoa chỗ mình vừa đánh anh mấy cái: “Có đau không?”
Tiểu Phong lắc đầu: “Không đau.”
Về điểm này cô chẳng có chút sức lực nào, một chút cũng không đau. Chỉ cần cô không tức giận, cho dù có đau thật thì anh cũng không hề cảm thấy đau.
“Anh đấy, thật là hết cách với anh.”
“Cô nói cái gì, tôi đều nghe cô.”
Đây là câu dài nhất mà Tiểu Phong nói được từ trước đến nay, dài tám chữ.
Dư An An cảm thấy, cuộc sống nơi thành thị thì nên giao tiếp nhiều một chút, như vậy mới giúp ích được nhiều cho anh.
“Phía trước là công viên, tôi dẫn anh qua đó. Để Ngưu Ngưu chơi một lúc sau đó rồi về nhà sau.”
Vừa đi, Dư An An vừa nói cho Tiểu Phong nghe hết mọi thứ trong thành phố, xe cộ, nhà ở, con người, tâm, thiện, ác.
Cô nói về cuộc sống của mình, về quá khứ của mình. Khi cô còn nhỏ, điều kiện gia đình vẫn rất xuất sắc, đến năm cô mười ba tuổi, bố cô ngoại tình, tiểu tam tìm đến tận cửa chèn ép. Bố và mẹ cô ly hôn, mẹ cô chỉ lấy chút tiền rồi dẫn theo cô bỏ đi.
Người phụ nữ kia dẫn theo đứa con chỉ nhỏ hơn cô có hai tuổi. lúc ấy đứa bé đó đứng ở trong phòng nhìn trông rất ngoan ngoãn, mà cô nhìn cực kỳ ương bướng, bố nói cô không hiểu chuyện.
Vãi, cô không hiểu chuyện?
Cô và mẹ sống nương tựa vào nhau. Nhiều năm sau, mẹ cô mới gặp được chú Mạc, có một gia đình khác.
Cô lên cấp ba thì ở trọ trong trường cho nên có thói quen sống một mình. Cô cũng rất bao dung, để người khác làm ghê tởm cuộc sống của mình chính là trừng phạt bản thân, loại chuyện ngu ngốc như thế cô sẽ không làm.
Vào mùa đông, người dạo trên công viên cũng không nhiều lắm, từng chiếc lá rơi rụng rải rác trên con đường nhỏ. Trên mặt cỏ khô vàng, Ngưu Ngưu và một con chó Phốc Sóc lông trắng cùng nhau chơi đùa.
Khi Dư An An nói những chuyện này với anh, rõ ràng chuyện ấy đau buồn như thế nhưng anh lại hoàn toàn không cảm nhận được sự đau buồn nào. Anh bỗng nhớ đến khi mình còn trong núi, cho dù hoàn cảnh có khó khăn như thế nào thì cô vẫn luôn duy trì tâm trạng vui vẻ.
Anh rất đau lòng cho An An nhưng không biết nên an ủi cô như thế nào.
Dư An An đi về phía trước, hai tay cũng nhẹ đong đưa theo từng bước chân.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Tiểu Phong cũng đong đưa cánh tay, vào mỗi lúc nhất định, bóng của hai cánh tay sẽ giao vào nhau, anh thò tay qua, anh rất thích cái cảm giác này, mỗi lần lại vô tình giao nhau.
Trong lúc vô tình, Dư An An nhìn thấy động tác giao nhau của cái bóng, cô liếc mắt nhìn về phía Tiểu Phong, nhìn thấy toàn bộ động tác nhỏ của anh thu vào đáy mắt. Cô tiếp tục giả vờ đi về phía trước, sau đó đột nhiên xoay người lại: “Làm gì vậy?”
Tiểu Phong bị tiếng gọi bất ngờ của cô làm cho giật mình, sau đó anh như đứa trẻ làm sai bị bắt tại trận, chân tay có hơi bối rối đứng tại chỗ, mắt đảo liên tục.
Dư An An liếc mắt nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn nở nụ cười: “Ngốc quá.”
Tiểu Phong cũng cười, anh cười lộ ra hàm răng trắng tinh thẳng tắp, nhìn trông rất thoải mái trẻ trung.
Nhưng do màu da hiện tại vẫn còn đang màu đồng, có lẽ đợi thêm một thời gian nữa, Tiểu Phong chắc chắn sẽ trở nên rất trắng. Cô phát hiện, đùi của anh có những chỗ không bị phơi nắng thật sự rất trắng, còn trắng hơn cả cô. Cô nhìn mấy lần cũng cảm thấy ngại với bản thân, sao cô lại không trắng bằng một tên đàn ông cơ chứ.
Di động trong túi áo rung lên, Dư An An lấy ra xem, là Nhị Sa.
Gần đây Nhị Sa phải đi nơi khác để công tác, đi cùng với ông chủ Hoàng Thế Nhân đi tham quan triển lãm truyện tranh, nếu không cô đã sớm tìm đến ôm chặt cô ấy khóc lóc rồi.
Cô bắt máy, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng cười to bên phía Nhị Sa: “An An, thù lớn tất báo, đúng là Thiên Đạo luân hồi, người xấu sẽ bị ông trời trừng phạt, ra cửa sẽ bị sét đánh.”
“Nói chuyện chính.” Dư An An lạnh nhạt phun ra ba chữ.
“Điện thoại và máy tính của Từ Nham cùng với toàn bộ thiết bị dùng internet của anh ta đều bị virus hết rồi, hơn nữa rất nhiều người ở công ty các cậu cũng bị vạ lây. Hiện tại công ty các cậu đều bị tê liệt hết cả, máy tính không mở được, giấy tờ, bản thảo gì cũng không còn. Tìm mấy chục dân máy tính chuyên nghiệp mà chẳng không giải quyết được.”
Dư An An nghe vậy thì cắn răng mắng: “Mẹ nó, cho mấy người bắt nạt bà đây, cho mấy người kết phường bắt nạt người khác này. Đáng đời. Mạnh Lâm cái đồ quỷ mắt mù, cô ta dám xuống tay với bạn trai tôi này, để công ty nhà cô ta bị tê liệt, để Từ Nham đi tìm chết đi.”
“Công ty của cậu đã sắp phát điên rồi, đám bạn bè trong vòng bạn bè đều đang rải ảnh xin giúp đỡ.”
Dư An An líu lưỡi nói: “Chuyện này là nhắm vào ai vậy?”
“Tớ nghe Hoàng Thế Nhân nói, hình như là nhắm vào Từ Nham, công ty của cậu với các đồng nghiệp khác đều bị vạ lây. Hình như anh ta bị hack, virus có lẽ có liên quan đến các khách hàng mà công ty của cậu đã có liên kết mạng trong những ngày gần đây. Nghe nói là siêu cấp hacker, là một đại thần thần bí siêu trâu bò.”
“Từ Nham bị hack? Cậu có chắc chắn không? Từ Nham hình như không có đối thủ mà, với lại cũng không cần thiết phải làm ra động tác lớn như thế.”
“Hình như tớ nghe nói, virus kia là virus vừa siêu trâu bò vừa bựa tên là ‘Không thấy’.”
“Không thấy?” Dư An An nuốt một ngụm nước bọt suýt chút nữa đã làm mình nghẹn, virus khiến nhiều người bó tay không có cách tiêu diệt tên là Không thấy.
Nhưng hình như cũng có vẻ hợp lý, nó có vẻ chơi vui hơn cả ong độc, tảo đen gì đó. Hơn nữa, sau khi bị hack xong đúng là hoàn toàn không lấy lại được, đúng là không thấy.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Thật sự không có biện pháp gì à? Cũng may hơn một tháng qua tớ chưa có liên lạc qua mạng với công ty chứ nếu không chắc cũng bị hack rồi.”
“Hiện tại vẫn chưa có cách, cậu nghĩ thử nhá, tận mấy chục dân công nghệ chuyên nghiệp cũng đều bó tay không có cách gì, tớ thấy việc này ấy, hết thuốc chữa rồi.”
“Thứ hai tớ về công ty đưa tin, tình hình hiện tại dù có như thế nào cũng không hề liên quan với tớ. Không phải tớ vui sướng khi người gặp họa nhưng việc này đúng là báo ứng, ai kêu Mạnh Lâm chọn quả trứng thúi Từ Nham cơ chứ, đáng đời.”
“Thù lớn đã báo được rồi, tớ vừa biết tin đã báo cho cậu trước tiên, để cậu vui vẻ một chút.”
“Khi nào thì cậu trở về?”
“Không biết, Hoàng Thế Nhân nói còn phải mở cuộc họp. Cục cưng An An à, tớ sắp nhớ cậu đến chết rồi, ngày nhớ đêm mong, khóc suýt chút nữa muốn đứt cả hơi. Lúc ấy tớ nghĩ sao không khóc chết luôn đi, khi ấy tớ có thể trực tiếp đi tìm cậu.”
“Hừ, cậu còn lâu mới chết thẳng cẳng ý.”
“Tớ đã mua đồ ăn ngon cho cậu, đúng rồi, người đàn ông hoang dã cậu mang về kia, mau chụp ảnh cho tớ xem đi, để tớ xem cái mặt của anh ta nào.”
“Hoang dã em gái cậu, anh ấy tên là Tiểu Phong.”
“Đợi tớ trở về sẽ đến thăm cậu, ngoan nhé, hôn một cái.”
“Không hôn.”
Hai người nói thêm mấy câu rồi mới cúp máy. Tiểu Phong ở bên cạnh dắt xích chó cho Ngưu Ngưu chơi, Ngưu Ngưu chạy ở phía trước vài bước, Tiểu Phong lập tức kéo nó về lại, sau đó dây xích bị lỏng, Ngưu Ngưu bỏ chạy, Tiểu Phong vẫn đứng đơ ra…
Dư An An đi qua ngồi xổm bên cạnh Tiểu Phong: “Tôi cảm thấy, anh với Ngưu Ngưu có thể trở thành bạn tốt, nhưng Ngưu Ngưu hình như không thích anh lắm.”
Tiểu Phong quay đầu nhìn cô: “Vì sao?”
“Có một câu như thế này, trẻ con bảy tám tuổi khiến chó ghét*.”
(*七八岁的孩子讨狗嫌: Trẻ con bảy tám tuổi khiến chó ghét: nghĩa là trẻ con khoảng bảy tám tuổi là khoảng thời gian chúng bắt đầu làm nhiều việc khiến người khác khó chịu, ngay cả động vật như chó mèo cũng không thích trẻ con ở độ tuổi này, nhìn thấy là chạy.)
Tiểu Phong: “…”

Bình Luận (0)
Comment