Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 44

Đầu óc Dư An An ong ong. Trước giờ Tiểu Phong chưa bao giờ bày tỏ thái độ lạnh nhạt, thờ ơ như vậy, giọng điệu xa lạ khiến cô cảm thấy bối rối vô cùng.
Giang Ly nhìn người trước mặt, đang mơ mơ màng màng thì bên tai có giọng nói không ngừng khiến anh cảm thấy rất phiền. Muốn ngủ một giấc thoải mái thôi mà khó vậy sao.
Dư An An bình tĩnh lại, bổ nhào về phía trước: "Tiểu Phong, Tiểu Phong, anh sao vậy, em là An An đây mà."
Cô vội vàng nhấn chuông trên đầu giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Phong: "Không phải bị đụng đầu nên ngốc rồi đấy chứ, bị sốt nên hồ đồ luôn rồi hả?"
Cô hoảng sợ tiến về phía trước, hai tay cố gắng chạm vào anh. Mặc dù Giang Ly bị thương vừa tỉnh lại, nhưng sức lực của anh vẫn rất mạnh, anh giơ cánh tay rắn chắc thẳng thừng chặn bàn tay đang đưa ra của cô: "Này, cô là ai vậy?"
Cái gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Dư An An sửng sốt, hai tay run rẩy: "Tiểu Phong, em là An An, em là An An đây, nhất định là anh bị đập đầu nên ngốc luôn rồi đúng không, chết rồi, chết rồi, bị ngốc thật rồi." Cô quay người chạy thẳng ra ngoài hét lớn: "Bác sĩ, bác sĩ..."
Thầy bác sĩ chạy về phía mình, giọng của Dư An An run run: "Anh ấy tỉnh rồi, có phải anh ấy bị ngốc không, anh ấy không nhận ra tôi."
Mấy bác sĩ xông vào phòng bệnh, Giang Ly ngồi trên giường bệnh, nhìn vết thương khắp người, tuy mệt mỏi nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Tại sao anh lại không có ấn tượng gì cả?
Bác sĩ kiểm tra mắt và vết thương cho anh.
Dư An An lo lắng đứng bên cạnh, nhưng cô cũng không biết phải làm gì hơn.
Trong lúc bác sĩ khám bệnh, Giang Ly nằm trên giường bệnh, mặc dù cơ thể đau nhức nhưng đầu óc không ngừng chuyển động, tình huống gì đây? Sao bản thân lại bị thương, người phụ nữ đứng bên cạnh là ai?
"Có thấy đau đầu không?" Bác sĩ hỏi anh.
Giang Ly ngước mắt lên đáp: "Một chút."
"Có biết bản thân bị thương thế nào không?"
"Không biết."
Lúc này Nam Tự đi từ bên ngoài vào, nhìn thấy phòng bệnh có rất nhiều bác sĩ, cô ấy vội vàng tiến tới hỏi: "Sao thế?"
Giang Ly nhìn cô ấy: "Nam Tự, sao cô lại ở đây?"
Dư An An hít một hơi khí lạnh, tim Nam Tự cũng trở nên loạn nhịp, sau đó lập tức hiểu ra: "Giang Ly, anh biết bản thân bị thương như thế nào không?"
"Không nhớ gì hết?"
"Có nhớ núi Lĩnh An không?"
Giang Ly ngẫm nghĩ một lúc, sau đó khẽ lắc đầu, vừa cử động đầu anh liền cảm thấy đau nhức, khiến anh cau mày: "Núi Lĩnh An, tôi từng tới núi Lĩnh An sao?"
Nam Tự nhìn về phía Dư An An, Dư An An cũng đang nhìn cô.
"Giang Ly, anh khôi phục trí nhớ rồi."
Giang Ly cảm thấy mơ hồ, không hiểu đang xảy ra chuyện gì hết, nhưng toàn thân thì đau nhức. Anh cắn răng nói: "Cái gì cơ?"
Nam Tự nhìn bác sĩ: "Chuyện này là thế nào vậy?"
Bác sĩ đáp: "Việc khôi phục lại trí nhớ trước đó đã xóa đi ký ức về khoảng thời gian bị mất trí nhớ.”
Dư An An đẩy bác sĩ ra, lao tới bên giường: "Em là An An, em là An An đây Tiểu Phong."
Giang Ly nhìn người phụ nữ trước mặt, thấy được sự vội vàng của cô, anh nhìn thấy những dấu vết trên mặt cô, nhưng anh lại không có bất kỳ ấn tượng gì: "Xin lỗi, tôi không nhớ."
Một câu "Tôi không nhớ", Dư An An loạng choạng suýt ngã. Nam Tự vội vàng đỡ lấy cô: "An An, cô đừng lo lắng vội."
Nam Tự hỏi bác sĩ: "Giang Ly khôi phục trí nhớ lúc trước nhưng lại quên mất đoạn ký ức sau này, nhưng cũng quên luôn một số chuyện của lúc trước, như vậy là thế nào?"
Bác sĩ lắc đầu: "Chúng tôi cần phải tiến hành hội chẩn."
Nam Tự gật đầu tiễn bác sĩ ra ngoài.
Dư An An nghẹn họng, nhìn chằm chằm Tiểu Phong.
Giang Ly đỡ trán, anh mất trí nhớ, sau đó khôi phục trí nhớ rồi. Vậy tại sao anh lại bị mất trí nhớ, tại sao anh không nhớ gì hết vậy?
Còn nữa, cô gái đứng bên cạnh này là ai? Tại sao cô cứ gọi anh là Tiểu Phong, trông vẻ mặt còn rất đau thương nữa.
Giang Ly quay đầu nhìn Dư An An, Dư An An khịt mũi nói: "Được rồi, anh khôi phục trí nhớ rồi, chúc mừng anh."
"Ồ, anh có ý gì đây, em mất cả em, em là ai mà anh cũng không nhận ra à."
Giang Ly không nói gì, căn bản không muốn để ý tới cô gái ồn ào bên cạnh này.
Anh chưa bao giờ nghĩ chuyện mất trí nhớ sẽ xảy ra với mình. Anh nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, chấp nhận hiện thực này. Nhưng tại sao anh lại mất trí nhớ, mất trí nhớ như thế nào, tại sao lại không thể nhớ được.
Núi Lĩnh An, bên trong núi sâu thuộc quản lý của quân đội, vậy là trong quá trình anh thực hiện nhiệm vụ không may trượt chân ngã xuống, hay là?
"Tôi mất trí nhớ bao lâu rồi?"
Dư An An cảm thấy như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, cô lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng anh cũng tỉnh dậy nhưng lại quên mất cô. 
Anh tỉnh rồi, cô rất vui, nhưng anh đã hoàn toàn quên mất cô, giọng điệu lạnh nhạt và ánh mắt xa lạ nhìn cô. Cô nói từng câu từng chữ một, nhưng anh không hề có bất cứ phản ứng nào, lạnh lùng thờ ơ đến mức như biến thành một người khác.
Đột nhiên nghe thấy anh nói chuyện, cô mở to mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy năm rồi."
Giang Ly cau mày: "Cô chắc chắn chứ?"
"Từ khi em gặp anh ở núi Lĩnh An đến nay đã được hai năm rồi, ai mà biết được anh rơi xuống đó từ lúc nào, người không ra người quỷ không ra quỷ." Cô tức giận nên mới nói như vậy, ai bảo anh quên mất cô chứ.
Giang Ly mím môi, mắt liếc nhìn cô gái nói mấy lời không hay kia. Anh cảm thấy lời nói của cô có độ tin cậy rất thấp.
Lúc này đột nhiên có người bước vào, bổ nhào về phía Giang Ly: "Tiểu Ly, Tiểu Ly, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi."
Dư An An ngẩn người, người nhà của Tiểu Phong tới rồi.
Cô mím môi đứng lùi qua một bên. Cô rất buồn vì đồ vô lại này quên mất cô, cô muốn đánh chết anh, nhất định phải đánh chết anh.
Giang Ly vốn đang ngồi, đột nhiên bị mẹ bổ nhào tới, anh ngã thẳng xuống giường: "Aida, mẹ, mẹ nhẹ nhàng chút được không, người con có bị thương."
"Tiểu Ly, Tiểu Ly, sao con lại bị thương nghiêm trọng thế, chuyện này là sao, con đi đâu lâu như vậy hả."
Phía sau còn có hai người, một người đàn ông, một cô bé.
Cô bé kia cũng lao tới: "Anh ơi, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi."
Giang Ly giơ tay vỗ nhẹ mu bàn tay của cô bé: "Tiểu Nguyên, anh giống như đang mơ vậy, anh cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa."
Tiếng khóc của phụ nữ vang vọng trong phòng bệnh, người đàn ông đứng im lặng ở cuối giường nhìn thấy cảnh tượng này, dù người đàn ông có mạnh mẽ tới đâu thì đôi mắt cũng dần đỏ hoe.
Hai mẹ con khóc rất lâu, Giang Ly bị ấn mạnh đến nỗi vết thương đau trở lại, nhưng anh vẫn chịu đựng không nói một lời.
Cuối cùng Giang Kiến Văn cũng mở miệng nói: "Tìm được là tốt rồi, cơ thể Giang Ly có vết thương, Minh Thư, Tiểu Nguyên, hai người đừng đè lên người thằng bé."
Hai mẹ con nghe vậy vội vàng lùi ra. Trâu Minh Thư không khỏi đánh giá con trai mình: "Tiểu Ly, bọn họ nói con bị mất trí nhớ hả? Con có nhớ khoảng thời gian vừa rồi con sống như thế nào không?"
Giang Ly lắc đầu: "Mẹ, có thể là con bị mất trí nhớ, nhưng giờ con nhớ lại được rồi."
"Đúng vậy, nhớ lại được rồi, nếu không làm sao mà nhận ra được gia đình chúng ta chứ."
Giang Tiểu Nguyên bật khóc: "Anh ơi, từ lúc anh gặp chuyện, ngày nào mẹ cũng khóc hết, em cũng khóc. Anh xem đi, mắt em sưng lên rồi này."
Giang Ly khẽ cười: "Là lỗi của anh, để bố mẹ và Tiểu Nguyên lo lắng rồi."
"Con mất tích bao lâu rồi bố?" Vừa hỏi cô gái kia, nhưng cô không nói thật, anh đành phải hỏi bố.
"Nửa năm rồi, quân đội sử dụng máy bay tìm kiếm nhưng vẫn không tìm được con. Không biết khoảng thời gian này con sống thế nào, haizz."
Nửa năm, Giang Ly đưa mắt nhìn cô gái bên cạnh không còn nói chuyện nữa. Quả nhiên độ tin cậy trong lời nói của cô quá thấp.
"Con gặp tai nạn ở núi Lĩnh An ạ? Nam Tự mới nói cho con biết."
Giang Kiến Văn gật đầu: "Là Nam Tự thông báo lên lãnh đạo cấp trên, con bé tra được một số thông tin, sau đó vội vàng tới Tân Ninh, quả nhiên tìm được con thật."
"Đây là Tân Ninh? Sao con lại ở Tân Ninh?"
Lúc này Nam Tự vừa bước vào cửa liền nhìn thấy mấy người: "Chú, dì, Tiểu Nguyên, mọi người tới rồi hả."
Nam Tự không thân với người nhà của Giang Ly lắm, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện, bọn họ mới mới liên lạc với nhau nhiều hơn, cũng vì muốn tìm ra tung tích của Giang Ly.
"Nam Tự, cũng may cháu đã tìm được Tiểu Ly, dì cảm ơn cháu rất nhiều."
Nam Tự vội vàng nói: "Dì à, để cháu giới thiệu với mọi người một chút."
Cô ấy đứng bên cạnh Dư An An nói: "Đây là Dư An An, cô ấy gặp Giang Ly ở núi Lĩnh An, cũng chính cô ấy là người cứu Giang Ly ạ."
Mọi người nghe vậy đều đổ dồn ánh mắt về phía Dư An An.
Dư An An vẫn đang đắm chìm trong nỗi buồn và tức giận vì chuyện Tiểu Phong mất trí nhớ, à không phải, là hồi phục trí nhớ nhưng lại quên mất cô mới đúng.
Nam Tự dứt lời, thấy mọi người đang nhìn mình, cô mím môi, chỉ gật đầu mà không nói một lời.
Cô nhìn về phía Tiểu Phong, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Giang Ly bị nhìn với ánh mắt khó hiểu, nhưng anh cũng biết cô là người cứu anh, nhưng anh lại quên mất cô.
Mẹ Giang tiến lên, nước mắt vẫn còn vương trên mặt: "Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu đã cứu mạng Tiểu Ly."
Giang Kiến Văn cũng lên tiếng, giọng điệu chân thành, mang theo lòng biết ơn sâu sắc của người làm cha mẹ: "Cảm ơn cô gái, cảm ơn cháu nhiều lắm."
Bố mẹ như này, lời cảm ơn như này khiến cô có chút cảm động. Cô lắc đầu nói: "Cháu và Tiểu Phong cùng giúp đỡ, nương tựa vào nhau, cùng nhau rời khỏi núi Lĩnh An, nói là cháu cứu anh ấy, anh ấy cũng đã cứu cháu."
Bố Giang nói với cô bé bên cạnh: "Tiểu Nguyên, mau qua đây cảm ơn chị đi."
Giang Tiểu Nguyên lau nước mắt, bước tới cúi người thật sâu với Dư An An: "Em cảm ơn chị, cảm ơn chị đã cứu anh trai em."
Dư An An vội vàng giữ lấy vai cô bé, lễ phép như vậy cô chịu không nổi.
"Anh ấy bình an vô sự là tốt rồi, lần này Tiểu Phong bị thương cũng là vì cứu cháu. Chắc mọi người cũng có nhiều lời muốn nói với anh ấy nhỉ, cháu không làm phiền mọi người nữa ạ."
Dư An An nói rồi quay người bước ra ngoài, để lại mọi người tròn mắt nhìn nhau: "Cô bé này sao vậy?"
Nam Tự đứng thẳng người đột nhiên bật cười: "Hỏi Giang Ly ấy ạ, anh ấy quên mất người ta rồi."
"Cái gì, quên rồi á?" Bố Giang nói.
Giang Ly cũng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Quên mất cô ấy là lỗi của con sao?"
Nam Tự nói: "Đúng là lỗi của anh còn gì, cô ấy là ân nhân cứu mạng của anh, anh lại quên mất người ta. Anh không nhớ cảnh tượng tôi gặp anh đâu, An An rơi xuống vách núi, anh liều chết nắm chặt tay cô ấy, có nói thế nào cũng không chịu buông. Cô ấy khóc bảo anh buông tay ra, sợ anh gặp nguy hiểm tới tính mạng. Hai người bình an vô sự rồi, kết quả anh lại quên mất ngươi ta."
Giang Ly mơ hồ hỏi: "Tình huống gì vậy?"
Bố Giang nói: "Giang Ly, đây là ân nhân cứu mạng con, không được quên."
Giang Ly đau đầu, anh không nhớ người tên Dư An An thì có thể làm được gì? Anh còn quên rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc tại sao lại xảy ra tai nạn, tại sao lại ở núi Lĩnh An, là ai khiến anh người không ra người quỷ không ra quỷ.
"Chú và dì ạ, anh ấy không chỉ quên hết sạch chuyện xảy ra sau đó, thậm chí còn không nhớ vì sao bản thân tới Lĩnh An, ai tấn công anh ấy nữa cơ."
"Không phải thằng bé thực hiện nhiệm vụ sao?"
"Đúng là thực hiện nhiệm vụ, nhưng chúng cháu cũng điều tra được một số thông tin thêm, chuyện không hẳn chỉ có thế đâu ạ."
Giang Kiến Văn cũng rất kinh ngạc: "Không phải những người đó." Ông nhìn Giang Ly đang nhắm chặt mắt nằm trên giường bệnh: "Không nhớ ai là người tấn công con à?"
"Thâm chí con còn không nhớ vì sao xảy ra chuyện kìa, mọi người để con nghỉ ngơi đi ạ."
Giang Tiểu Nguyên bĩu môi, nửa năm nay gia đình không có ngày nào được yên lòng, vậy mà bây giờ anh lại muốn yên tĩnh: "Anh trai, chờ tới ngày anh quay về nhà đi, tới lúc đó ngày nào em cũng giày vò chết anh."
Nam Tự nhìn mọi người: "Chú và dì ạ, bác sĩ bảo Giang Ly cần phải được nghỉ ngơi, chúng ta ra ngoài trước, cho anh ấy chút không gian, dù sao anh ấy cũng khó chấp nhận được chuyện lớn như vậy."
Mẹ Giang nghẹn ngào nức nở, đắp chăn cẩn thận cho anh: "Tiểu Ly, con ngủ thêm lúc nữa đi, cả người đầy vết thương thế này chắc chắn rất khó chịu, nghỉ ngơi thật tốt nhé."
Mọi người lần lượt ra ngoài, Giang Ly nghe thấy tiếng đóng cửa, đôi mắt đang nhắm nghiền của anh đột nhiên mở ra.
Tại sao anh lại mất trí nhớ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở núi Lĩnh An, tin tức về anh trên mạng đâu, chuyện của công ty, quân đội thì sao? Nửa năm nay rốt cuộc đã xảy ra những gì, cả người tên Dư An An vừa nãy nữa, sao anh không có chút ấn tượng nào hết.
Nam Tự ra ngoài thì thấy Dư An An đang đứng bên cửa sổ, thỉnh thoảng đưa tay lau nước mắt. Cô ấy đi tới nói: "Cô yên tâm, cho Giang Ly chút thời gian, chuyện mất trí nhớ nằm ngoài tầm kiểm soát, chắc anh ấy cũng không muốn như vậy đâu."
"Chuyện anh ấy khôi phục trí nhớ là điều tôi luôn mong muốn. Chúng tôi không ngừng tìm cách để anh ấy nhớ lại. Để khôi phục trí nhớ, anh ấy đã nhảy bungee liên tục. Vì chuyện này mà anh ấy bị đau đầu rồi ngất xỉu nhiều lần, anh ấy vẫn kiên trì. Nhưng, đến khi anh ấy thực sự đã lấy lại được trí nhớ, không ngờ lại quên mất tôi."
"Giang Ly mà tôi quen là một người rất coi trọng tình nghĩa, cô hãy cho anh ấy chút thời gian."
"Cảm ơn cô, Nam Tự." Dư An An lau nước mắt, mỉm cười với cô ấy.
Cách đó không xa, người nhà Giang Ly cũng đang đứng cạnh cửa sổ, mẹ Giang Ly đau xót rơi nước mắt, em gái Giang Ly thì đang khuyên mẹ, còn bố Giang Ly cao ráo, uy nghiêm, ngay thẳng.
Trời càng ngày càng tối, người nhà Giang Ly đều ngồi ở ghế, không ai muốn rời đi.
Cô bám vào thành cửa sổ nhìn quảng trường tầng dưới. Ngày đông ảm đạm gần giống với tâm trạng của cô, đều vô cùng lạnh lẽo.
Anh dám quên cô, Dư An An quay người đi ngang qua người nhà họ Giang, cô nói: "Cháu vào thăm anh ấy."
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi tới bên cạnh giường bệnh, Tiểu Phong đang nhắm mắt ngủ.
Cô nghĩ, có thể anh ngủ dậy sẽ nhớ ra cô là ai thì sao.
Đúng, nhất định là như vậy, vậy thì ngủ đi.
Cô kéo chăn bông đắp lên người anh. Vừa đắp chăn lên, Giang Ly liền mở mắt, đôi mắt trong veo lạnh lùng, Dư An An ngẩn người, trái tim như rơi xuống đáy vực. Cuối cùng cô mấp máy môi nói: "Anh không ngủ à?"
"Không ngủ được." Giang Ly nói, anh lục lọi trí nhớ, nhưng trong đầu anh những mảnh ký ức cuối cùng không có liên quan gì tới chuyện mất trí nhớ.
Cô kéo ghế ngồi xuống: "Anh ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ quá nhiều, có thể anh thức dậy sẽ nhớ ra được thì sao."
"Cảm ơn cô đã cứu tôi, nhưng xin lỗi, tôi thật sự không có chút ấn tượng gì hết."
Dư An An càng nghe càng cảm thấy đau lòng, cô giơ tay đánh mạnh vào ngực Tiểu Phong.
Mặc dù không đau lắm, nhưng anh vẫn khó hiểu nhìn cô: "Cô Dư, tôi quên mất cô, tôi đã nói xin lỗi rồi, tôi cũng cảm ơn vì cô đã cứu tôi, nhưng cô đánh người khác là không đúng đâu."
Dư An An nghe anh gọi với cái tên xa lạ là "cô Dư", cô tức giận đến mức nghiến răng, vừa khóc vừa lấy điện thoại ra, mở một video rồi giơ ra trước mặt anh: "Đây là chính anh nói đấy."
Cô tìm thấy đoạn video rồi đưa điện thoại cho anh.
Giang Ly xem video, khuôn mặt vốn tái nhợt của anh càng ngày càng kém sắc, càng ngày càng đen đi, cuối cùng dường như có thể so sánh với Bao Công được luôn ấy.
Anh ném điện thoại đi như đang cầm một củ  khoai lang nóng bỏng tay, lạnh lùng nói: "Mẹ kiếp, con mẹ nó đây là ai vậy?"
Người trong video rất dễ thương, còn làm nũng, bám người, động tác và biểu cảm của người trong video đã sỉ nhục một đời anh minh của anh.

Bình Luận (0)
Comment