Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 59

Trưa ngày hôm sau, tầng 32 Hoàn Vũ, văn phòng của Giang Ly, Mâu Dương đẩy cửa bước vào.
Giang Ly đang bận, anh ấy đi đến, kéo ghế dựa ra ngồi xuống: “Vừa nãy gặp Vạn Hành, nói lại chuyện tối qua, Dư An An đến Tung Viễn rồi, có phải cậu đã thiên vị mà quyết định luôn không?”
Giang Ly gõ bàn phím, nhập số liệu vào: “Chuyện này tôi còn phải quản sao?”
“Nếu cậu mặc kệ thì chắc chắn Tung Viễn không có cửa, Đàm Tung mặc dù cũng có tiềm năng, nhưng chúng ta vẫn luôn có đối tác, 80% là Vạn Hành vẫn sẽ gia hạn với công ty trước.”
Giang Ly im lặng, Mâu Dương nghiêng người về phía trước, lấy tay chống cằm: “Này, cậu có cảm giác gì với Dư An An không?”
“Cảm giác gì?”
“Cho dù là cảm xúc hay sinh lý, cậu là đàn ông, cậu hiểu mà.”
Giang Ly dừng tay, lạnh lùng liếc nhìn anh ấy: “Cậu có bạn gái không?”
“Cậu hỏi thừa vừa thôi.” Anh ấy nào có bạn gái chứ, ngày nào mà chẳng phải vật vã trong công ty.
“Tìm một cô đi, đỡ làm phiền tôi.”
Mâu Dương: “…”

Hai ngày liên tiếp, Dư An An đều phải tăng ca, lúc về đến nhà đã là gần mười giờ, cô ngủ một giấc đến sáng sau lại dậy đi làm, mệt mỏi đến nỗi chân tay rã rời.
Hai ngày qua cô không liên lạc với Giang Ly, cô không chủ động nhắn tin, anh cũng không chủ động đến tìm cô.
Cô biết mình rất bận, vậy Giang Ly có phải cũng bận vậy không nhỉ.
Tại căn tin buổi trưa, mọi người ngồi cùng nhau, Chu Lệ Lệ và Tằng Tiếu Vi có nhắc đến Giang Ly.
“Sếp Giang đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhìn qua chỉ mới hai mươi mấy tuổi vậy mà đã có một doanh nghiệp lớn như vậy.”
“Đúng vậy, lại còn đẹp trai nữa, đúng là sếp tổng bá đạo, vừa lạnh lùng vừa ngầu nữa.”
Chu Lệ Lệ nói: “Muốn thử một lần quá đi, nhưng mà khó tiếp cận với những người như này lắm, hy vọng dự án hợp tác thành công, lúc đó tôi sẽ chủ động xin tham gia.”
Tằng Tiếu Vi cười nói: “Cậu gặp ai cũng muốn chinh phục nhỉ, sếp Giang kia nhìn có vẻ khó không kém gì đỉnh Everest đâu.”
“Vậy thì mới có tính thách thức chứ, chứng minh sức hút của bản thân đó.”
Dư An An cảm thấy không thoải mái, Tiểu Phong của cô, đúng là muốn tự tìm đường chết mà, nhưng cô không thể hiện ra mặt: “Còn không bằng đến thẳng Khoa học Kỹ thuật Hoàn Vũ mà làm việc, đáng tin hơn việc chờ đợi dự án hợp tác đấy.”
Chu Lệ Lệ nghe vậy: “An An, câu này có lý, đợi chút tôi từ chức ngay đây.”
Dư An An cong môi, Tằng Tiếu Vi cười vui vẻ, quay sang nói với Dư An An: “Cô ấy là vậy đó, chỉ đùa thôi.”
Dư An An mỉm cười phụ họa, nhưng trong lòng lại hừ lạnh, có cái mặt quyến rũ là muốn quyến rũ Tiểu Phong, nhưng Tiểu Phong không ăn mấy thứ này đâu.
Tiểu Phong đã từng nói, bất kể có cô gái khác đẹp thế nào, trong mắt anh cũng không đẹp bằng cô.
Nhưng đột nhiên cô cảm thấy mất mát, Tiểu Phong giờ không còn là Tiểu Phong nữa, mà là Giang Ly.
Trước mặt anh đã không chỉ có mỗi mình cô, còn có những Kiều Kiều, Vi Vi, Linda gì đấy nữa.
Cô lấy điện thoại ra, gửi Wechat cho Giang Ly: Bao giờ rảnh thế, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi.
Giang Ly còn chưa ăn trưa, điện thoại rung lên, anh cầm lên xem nội dung tin nhắn.
Hai ngày qua anh ngủ không ngon giấc, bị mất ngủ trầm trọng, thỉnh thoảng lại nghĩ về tin nhắn hôm đó của cô, muốn làm rõ ràng mọi chuyện, nhưng rốt cuộc cần phải làm rõ cái gì.
Giang Ly: Bây giờ đang rảnh.
Dư An An: Em đang làm việc, em đang không rảnh á.
Giang Ly: Có thể đến bàn chuyện hợp tác.
Dư An An cảm thấy vui vẻ, cô lại nghĩ: Không được, em không lấy lý do.
Giang Ly không trả lời lại, chắc là lại bận rồi.
Dư An An ăn uống xong xuôi, cô quay lại văn phòng, chưa kịp ngồi xuống thì Đàm Tung đã bước vào: “An An, cô đến đây một chút.”
“Sếp Đàm, có chuyện gì sao?”
Đàm Tung đi ra ngoài, Dư An An đi theo, anh nói: “Đến Hoàn Vũ một chuyến, bàn về dự án hợp tác.”
Dư An An nghẹn lời, nhìn trân trối: “Tôi đi sao?”
“Ừ, bên đó chỉ định yêu cầu cô đi.”
Cô đã hiểu, chắc chắn đây là mệnh lệnh của Giang Ly, ông chủ lớn đúng là tài giỏi ghê.
Dư An An cầm tài liệu, đi thẳng xuống lầu.
Đàm Tung đợi cô ở bên dưới: “Tôi đưa cô đi.”
“Không cần đâu sếp Đàm, anh bận như thế mà, tôi tự bắt taxi là được rồi.”
“Không sao, vừa hay tôi cũng có việc ở đó, trên xe tôi sẽ chỉ cô nên nói thế nào.”
Dư An An lên xe, Đàm Tung đạp ga, xe chạy ra ngoài: “Chỉ định tên cô đi, chắc hẳn là có liên quan đến bữa ăn lần trước, cái lúc cô nói về khả năng sinh tồn nơi hoang dã của mình, cô nói mở rộng ra, thi thoảng lại nhắc đến hạng mục sinh tồn nơi hoang dã, nếu có thể ký kết thì phần thưởng sẽ không thiếu phần cô.”
“Được, tôi biết rồi.”
“Mở rộng dự án là chính, nếu ký được dự án này, sinh tồn nơi hoang dã sẽ có hy vọng, tôi cảm thấy có lẽ là họ có hứng thú với lĩnh vực này, nếu không thì sẽ không chỉ định yêu cầu cô qua đây.”
Cô thấy Đàm Tung rất coi trọng dự án này, lại còn vô cùng tâm huyết, trong lòng cảm thấy hơi áy náy, vì cô biết rõ, mục đích lần này cô đi là để gặp Giang Ly, còn việc dự án có ký kết thành công hay không, cô cũng không chắc chắn: “Sếp Đàm, tôi cảm thấy áp lực lớn quá, nếu không thành công thì sao?”
“Không thành công cũng không sao, dự án hàng năm vẫn có thể bàn, họ có đối tác, chúng ta muốn ký được với Hoàn Vũ cũng không dễ, cô không cần phải áp lực quá, tôi nói với cô cách bàn bạc cũng là để rèn luyện kỹ năng đàm phán của cô, sau này còn phải gặp nhiều việc như vậy nữa, cô sẽ hiểu kỹ năng đàm phán.”
“Sếp Đàm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Nửa giờ sau, đến dưới tòa nhà Hoàn Vũ, Dư An An xuống xe, Đàm Tung hạ cửa kính xuống: “Đừng áp lực quá, thành công hay không không quan trọng, bên họ yêu cầu cô đến, chúng ta cũng không dễ để tìm người đi cùng, đây là lần đầu cô bàn dự án, coi như luyện tập đi.”
“Cảm ơn sếp Đàm.”
“Đi lên đi, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi.”
Dư An An đi thang máy lên lầu, cả 32 tầng đều là văn phòng của Hoàn Vũ, ở quầy tiếp tân có hai cô gái mặc đồng phục, cô nói: “Tôi đến tìm sếp Giang, tôi tên Dư An An.”
“Xin chờ một chút, tôi sẽ gọi điện xác nhận.”
Nhân viên tiếp tân gọi điện nội bộ: “Chị Kiều Vi, có cô Dư An An nói là muốn tìm sếp Giang, là hẹn trước ạ.”
Cuộc gọi kết thúc, một lúc sau, lại có cuộc gọi đến, nhân viên tiếp tân nghe máy, bên này nói: “Được, tôi sẽ dẫn cô ấy đến.”
Dư An An đi theo người vào trong, Hoàn Vũ rất lớn, nhìn mãi cũng không thấy điểm cuối, cô không tự chủ nhớ lại Tiểu Phong ngày trước, họ sống ở trong căn phòng nhỏ năm mươi mét vuông, ngày nào cũng trải chiếu ra đất ngủ, mà vẫn thấy vui vẻ.
Nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng, anh mới trẻ tuổi như vậy mà đã đạt được thành tựu cao đến thế, đúng là tấm gương sáng trong cuộc sống mà.
Đi vào trong, rẽ trái, lên cầu thang xoắn ốc, đi vào sâu hơn, đi qua phòng họp là đến văn phòng của Giang Ly.
Bên ngoài có một cô gái mặc bộ đồng phục màu kem, sau khi hai người giới thiệu, nhân viên tiếp tân quay lại, Kiều Vi đứng dậy: “Cô Dư, mời đi theo tôi.”
Kiều Vi gõ cửa, nhận được tiếng trả lời, cô ấy đẩy cửa vào: “Sếp Giang, cô Dư An An đến rồi.”
Kiều Vi nhường đường: “Cô Dư, mời vào.”
“Cảm ơn.” Dư An An nói cảm ơn rồi bước vào.
Cánh cửa đằng sau đóng lại, Dư An An liếc mắt một cái đã nhìn ra bàn làm việc to rộng ở đối diện, Giang Ly mặc quần áo ngay ngắn ngồi sau bàn làm việc, đang rất bận rộn.
“Cô ngồi đi, tôi sẽ qua đó ngay.” Anh đang dở việc, nói với Dư An An.
Dư An An ngồi xuống chiếc sofa hình vòng cung bên trái, không tự giác nhìn xung quanh văn phòng của Giang Ly. Trong căn phòng rộng trên dưới trăm mét vuông bày những màn hình lớn được sắp xếp ngay ngắn, phong cách công nghiệp rất đơn giản theo. Lần trước khi video call với Giang Ly, cô đã thấy văn phòng của anh, nhưng không ngờ là nó lại hoành tráng như vậy, lớn hơn rất nhiều so với công ty hiện tại của cô.
Một lúc sau, Kiều Vi bước vào, mang theo một ly cà phê cho cô.
Cà phê đưa cho Giang Ly nhìn trông như nước lã.
Giang Ly rất nhanh đã hoàn thành công việc, anh đứng dậy, ngồi xuống đối diện với cô.
Khoảng cách sô pha có hơi xa, Dư An An nhìn anh ở khoảng cách xa như vậy thì rất ngượng ngùng, như thể khoảng cách quá lớn tạo ra một cảm giác xa cách mãnh liệt.
“Là anh bảo muốn bàn chuyện hợp tác nên để em đến à.”
Giang Ly gật đầu: “Lần này có lý do rồi.”
Dư An An khẽ cười: “Không ngờ là bình thường anh lạnh nhạt hời hợt như thế mà lại có thể lấy cớ như vậy đấy.”
“Có gì không ổn sao?”
“Không, rất ổn.”
Giang Ly uống một ngụm nước: “Không phải cô nói là muốn tìm tôi để nói chuyện sao?”
“Đột nhiên em nghĩ ra thôi, tại lúc nãy ăn cơm em thấy không thoải mái.”
“Vì tôi sao?”
“Ừ, nhưng không sao đâu.”
Giang Ly nhìn Dư An An mặc bộ đồ thể thao. Thật ra trong ký ức của anh, cô luôn ăn mặc rất tùy ý, như vậy cũng rất tốt, rất tự do tự tại.
“Công ty của cô cách cũng xa chỗ này nhỉ, đến đây bằng gì đấy?” 
“Giám đốc Đàm đưa em đến.” 
Giang Ly nghe vậy, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô. 
Dư An An cảm thấy vô cùng khó hiểu khi bị anh nhìn chằm chằm như thế: “Sao lại nhìn em như vậy?” 
“Hôm đó cô nói muốn làm rõ một chuyện với tôi, là chuyện gì?” 
“Em cũng suýt quên mất chuyện đó rồi, em định nói với anh là, em đến Ninh Hải là do em tự nguyện, anh không cần phải cảm thấy áp lực.” 
“Là vì tôi đúng không?” Mặc dù là câu hỏi nhưng lại mang tính khẳng định. 
Dư An An chỉ cười, không nói gì. 
“Tối nay ăn tối cùng nhau đi.” 
“Gì cơ?” Cô ngước mắt lên, chẳng phải anh rất bận hay sao, ngày nào cũng tăng ca. 
Giang Ly hơi cong khóe miệng: “Ăn tối ấy.” 
Cô gật đầu: “Được chứ.” 
“Vậy cô ngồi đây, tôi còn đang dở chút việc, làm xong rồi đi.” 
“Vậy anh cứ làm đi.” 
Khi Giang Ly ngồi vào bàn rồi bắt đầu làm việc, Dư An An mới nhớ ra là đã quên nói về dự án hợp tác, nhưng mà cũng không sao, tối nay đang ăn vẫn có thể bàn bạc. 
Giang Ly cứ làm việc mãi, Dư An An ngồi đợi đã mơ màng sắp vào giấc. 
Thỉnh thoảng, Giang Ly sẽ lại vô tình liếc nhìn về phía cô, ánh mắt vô tình chạm nhau, anh mỉm cười, cô cũng cười lại. 
Cô cảm thấy, thật tốt quá. 
Giang Ly thấy cô có vẻ buồn ngủ: “Nếu mệt thì ngủ một lúc đi, ở kia có quần áo, đừng để bị cảm lạnh.” 
“Không cần không cần, ngủ ở văn phòng của anh, để người khác thấy cũng không hay.” 
“Gần đây mệt lắm à?” 
“Ừ, tăng ca thêm giờ liên tục, trước đó đi làm cũng không mệt như thế này.” 
“Đàm Tung đúng là kiểu sẽ bóc lột nhân viên.” 
“Ăn lộc của người, phải chia sẻ lo âu cho người.” 
“Nếu vất vả quá thì đổi sang công việc khác nhẹ nhàng hơn đi.” 
“Em rất thích công việc này, với lại còn là do Mật Tư Vương giới thiệu nữa, em không thể vừa mới đến đã bỏ đi được, không ổn lắm.” 
Thấy cô kiên quyết vậy, Giang Ly cũng không nói thêm gì nữa. 
Làm việc xong xuôi cũng đã hơn bốn giờ, Giang Ly đứng dậy: “Đi thôi, có muốn ăn cái gì không?” 
Dư An An đi theo sau anh ra ngoài, Giang Ly thấy cô không trả lời thì quay lại nhìn cô. 
Nhìn anh nhìn mình, Dư An An nghịch ngợm nháy mắt: “Ai trả tiền đây?” 
“Cô nói xem?” 
“Em trả?” 
“Cũng được.” 
“…” 
Giang Ly mỉm cười, nhanh chóng đi ra ngoài. 
Dư An An đi theo sau Giang Ly xuống lầu, lại đi qua cả công ty, đi ra khỏi cửa. Trên đường đi, mọi người ai nấy đều kính cẩn chào Giang Ly. 
Cô nhìn theo bóng lưng anh, thầm nghĩ, đúng là ngầu quá đi, trước đây anh cũng nhát gan lắm, chỉ cần cô trừng mắt là anh đã sợ rồi. 
Trong bãi đỗ xe ngầm, Giang Ly lái chiếc G-Class AMG, bên trong xe rộng rãi sang trọng, Dư An An ngồi ở ghế phụ, thắt kỹ dây an toàn, Giang Ly lái xe ra ngoài. 
“Trước đây khi ngồi taxi với em, lúc nào cũng không đủ cao.” 
Giang Ly mỉm cười, gật đầu. 
Trong lúc xe chạy, điện thoại của Dư An An reo lên, cô nghe máy: “Sếp Đàm ạ.” 
“Đàm phán thế nào rồi?” 
Dư An An nhìn Giang Ly, vừa vặn anh cũng đang nhìn cô. Cô chu môi: “Vẫn chưa xong nữa.” 
“Lâu vậy à?” 
“Giám đốc Giang hơi bận ấy.” 
“Giám đốc Giang á, không phải giám đốc Vạn Hành phụ trách sao?” 
“Cái này thì tôi không rõ lắm.” 
“Nếu là Giám đốc Giang thì cô nói chuyện cẩn thận một chút, đừng nói linh tinh đấy.” 
“Tôi sẽ chú ý.” 
“Nếu có thông tin gì thì gọi điện cho tôi, bất kể lúc nào.” 
“Vâng, vậy gặp sau nhé sếp Đàm.” 
Cúp máy, Dư An An nghĩ là phải nói chuyện này với Giang Ly, không đợi cô mở miệng, Giang Ly đã lên tiếng: “Đàm tổng rất coi trọng cô nhỉ?” 
“Cũng tạm, tư tưởng của Đàm tổng là có tiền thì cùng kiếm, tạo cơ hội cho mọi người, đội ngũ cũng trẻ trung, không khí rất thoải mái.” 
“Thế sao lại mệt như vậy?” 
“Gần đây phải làm dự án, mấy ngày nay em đã viết năm cái kế hoạch rồi, ngày nào cũng phải tra tư liệu.” 
Dư An An phàn nàn một tràng khiến Giang Ly cảm thấy cô đang hơi lười biếng lại còn làm nũng với anh, cảm giác như thế này…Đúng là cũng tốt thật. 
“Giờ cả công ty đều phải tăng ca, em là người mới, phải học hỏi nhiều, không thể để Mật Tư Vương thất vọng được.” 
Cô nói xong thì nhìn Giang Ly, phát hiện anh đang mỉm cười, trông có vẻ tâm trạng khá tốt. 
Cô thì mệt chết đi được, còn anh thì vui vẻ, người gì vậy chứ. 
Bữa tối là món ăn mà cô trước giờ rất ít khi ăn. 
Trong lúc ăn, cô hỏi anh: “Về dự án hợp tác, anh thấy thế nào?” 
“Lúc ăn không bàn chuyện công việc.” 
“Em còn phải báo cáo kết quả công việc nữa, sếp Đàm rất quan tâm, trên đường đưa em đến anh ấy cứ dặn dò là em nên nói thế nào, em không thể không phản hồi một chút thông tin nào được.” 
“Tôi và cô, là quan hệ cá nhân, không liên quan đến công việc.” 
“Giang tổng, anh có thể đừng làm ra vẻ ông lớn với em được không?” 
“Dư tiểu thư.” 
Khóe môi Dư An An nhếch lên, anh lại bắt đầu cái kiểu này. 
Cô nghiến răng, nhai trứng cá tương, coi nó là Giang Ly mà nhai vậy, nhưng nó lại là từng hạt nhỏ, không thể nghiền nát. 
Ăn xong bữa tối đã là bảy giờ, Giang Ly lái xe đưa cô về nhà. 
Trên xe, Dư An An hỏi anh: “Giang tổng, chúng ta có thể bàn chuyện hợp tác được chưa? Em phải báo cáo kết quả công việc nữa.” 
“Ngày mai Vạn Hành sẽ trả lại giám đốc Đàm.” Giang Ly lạnh nhạt nói. 
“Xem như tôi chưa nói gì cả.” 
Dư An An cảm thấy không hài lòng, Giang Ly như vậy cũng thật quá đáng. 
Trên đường đi, cô không nói lời nào, xe đến cổng khu dân cư thì dừng lại.
Dư An An mở cửa xuống xe, Giang Ly cũng xuống theo. 
“Làm gì thế, còn muốn tiễn em vào à? Yên tâm, chỗ này an toàn lắm.” Cô nói rồi đi vào trong. 
Đột nhiên, quay người lại, Dư An An cao một mét sáu lăm, còn Giang Ly cao một mét tám bảy, cô chỉ có thể ngẩng đầu: “Kiều Kiều, Vi Vi, Lệ Lệ gì đó, bọn họ đẹp, hay là em đẹp?” 
Giang Ly thấy vẻ mặt xảo quyệt kia của cô, anh bỗng nhiên bật cười. 
Dư An An tức giận, vươn tay nắm lấy cà vạt của anh, đột ngột kéo lại, Giang Ly không đứng vững, nghiêng về phía cô, cô nghiến răng nói: “Cười cái gì, đang hỏi anh đó.” 
Khoảng cách đột nhiên rút ngắn, hơi thở của họ hòa lẫn vào nhau, anh có thể thấy rõ lông mi của cô rung lên, miệng nhỏ chu ra, ánh mắt tóe ra lửa, lồng ngực phập phồng, anh khựng lại: “Cô…Cô đẹp.” 
Dư An An mím môi, dần dần nở nụ cười, cuối cùng đắc ý v.uốt ve cà vạt của anh, vuốt phẳng những nếp nhăn. Lòng bàn tay mềm mại vỗ nhẹ lên ngực anh, đầu lưỡi léo lắt liếm cánh môi khô khốc, cô nghịch ngợm nháy mắt với anh: “Giỏi, giỏi lắm, anh trai nhỏ đúng là có mắt nhìn.”

Bình Luận (0)
Comment