Giang Ly: Dư tiểu thư, xin hỏi đã về đến nhà chưa?
Dư An An: Giang tổng, nhận được tin nhắn quan tâm của anh giữa đêm khuya thế này, tôi sẽ hiểu lầm mất.
Giang Ly: Ừ.
Dư An An: Ừ?
Giang Ly: Cuối tuần này có chuyển nhà không?
Dư An An: Không ở nổi căn nhà lớn đó của anh.
Giang Ly: Không lấy tiền.
Dư An An: Tôi thích sống ở những căn nhà nhỏ.
Giang Ly: Cô sẽ tiện đi làm hơn, không phải dậy sớm như vậy.
Dư An An: Tôi tự nguyện.
Giang Ly: Được rồi.
Dư An An cắn răng, nhắn lại: Đồ thần kinh.
Giang Ly: Căn nhà tôi đã cho người sắp xếp xong rồi, mọi thứ đầy đủ, chỉ cần mang theo quần áo là được.
Dư An An: Tôi không chuyển nhà.
Giang Ly không nhắn lại nữa, Dư An An cảm thấy rất buồn bực. Cô vốn dĩ rất mong chờ tin nhắn và cuộc gọi của anh, nhưng mà, hôm nay tâm trạng của cô thật sự không tốt lắm, giọng điệu cũng chua ngoa. Giang Ly không phải người dễ bị tổn thương, nhưng mà, rõ ràng không nên như vậy đâu.
Cả ngày cô ở bên Nhị Sa, về nhà lại viết bản thảo cho núi Lĩnh An, viết xong thì gửi cho Mật Tư Vương để chờ duyệt.
Chiều hôm đó, Giang Ly gọi điện cho cô, hẹn cô đi ăn chiều.
Dư An An nói không đi, nhưng cơ thể lại rất thành thực, cô chọn một chiếc váy cao bồi ngắn dạng chữ A, áo sơ mi chất cotton tay bồng lá sen màu xanh nhạt, tóc buộc đuôi ngựa rủ xuống vai, mang túi xách nhỏ và giày thể thao trắng, trông vừa trẻ trung và nổi bật.
Đến giờ hẹn, cô xuống lầu và ra cửa, Giang Ly đã đứng đợi ở đó.
Cô mở cửa xe, ngồi vào trong: "Giang tổng, xin lỗi để anh đợi lâu."
"Dư tiểu thư khách sáo rồi."
Dư An An liếc xéo anh một cái, Giang Ly khẽ cười rồi khởi động xe.
Chuyện ăn tối chỉ là cái cớ, cuối tuần có thể gặp nhau thì cho dù có làm gì thì cũng vô cùng vui vẻ, ít nhất là chứng tỏ trong lòng anh vẫn nhớ đến sự tồn tại của cô.
"Cô có muốn ăn gì không?" Giang Ly lái xe, hỏi cô.
"Đồ ăn đi."
"Món Nhật?"
"Món Sa huyện."
Giang Ly hơi giật mình: "Món Sa huyện à?"
"Món Lan Châu cũng được."
"Món Lan Châu á?"
"Ăn xương sườn đi."
Giang Ly không kịp theo kịp suy nghĩ của cô, đổi ý nhanh quá: “Cô nói một món đi.”
“Xương sườn đi, lâu rồi không ăn.”
Giang Ly vừa lái xe vừa nghĩ làm sao có thể ăn được xương sườn, cuối cùng đành mở điện thoại gọi cho Mâu Dương: "Có nơi nào ăn xương sườn ngon không?"
Mâu Dương đang ngủ, mơ mơ màng màng bị ai hỏi ăn xương sườn: "Tôi đang ngủ, ăn xương sườn cái gì?"
"Tôi hỏi cậu địa chỉ chứ không phải bảo cậu ăn."
Mâu Dương trở mình, chửi bới: "Từ lúc nào mà khẩu vị của cậu lại bình dân thế, lại còn gặm xương sườn!"
"Chưa ăn bao giờ nên mới hỏi cậu."
"Từ lúc sau khi thích hoa kim châm, khẩu vị trở nên thanh đạm rồi, đời cậu đều thay đổi cả rồi đấy."
Dư An An nghe thấy vậy, đây chẳng phải là đang nói cô sao, cô lập tức lên tiếng: "Giám đốc Mâu, nói xấu người khác thật sự bại hoại nhân phẩm lắm đấy."
Mâu Dương: "Ôi vãi chưởng, các người đang ở cùng nhau à?"
"Mâu tổng có ý kiến gì không, có ý kiến thì cứ giữ lại đi nhé."
Giang Ly bất đắc dĩ, hai người này rõ ràng không quen thân gì, sao giận dỗi như vậy lại có thể nói chuyện như thể là bạn thân lâu năm, nhưng mà cái nết của Mâu Dương cũng là cũng hơi lì lợm.
"Cậu tra xem có ai có nhà hàng nổi tiếng nào không rồi gửi cho tôi đi, tôi đang lái xe."
"Có nửa kia rồi thì khốn nạn hẳn ra." Mâu Dương chửi thêm một câu rồi cúp máy.
Dư An An giơ tay chọc vào cánh tay Giang Ly: "Có phải anh ta thường xuyên nói xấu em trước mặt anh có đúng không?"
"Không có."
Đúng lúc này, đèn giao thông chững lại, xe cũng dừng. Dư An An nghiêng người nhìn Giang Ly, ngẩng đầu lên: "Em nào phải là hoa kim châm, em rõ ràng xinh đẹp thế này mà."
Giang Ly nhìn động tác của cô, bật cười, gật đầu đồng tình: "Đúng vậy."
Dư An An chu miệng: "Chúc anh ta sau này ngày nào cũng sờ vào si-li-côn."
Khóe miệng Giang Ly nhếch lên, ánh mắt không tự giác nhìn xuống bộ ngực của cô rồi nhanh chóng tránh né, chuyển hướng nhìn về tình hình giao thông ở phía trước.
Dạo gần đây, Giang Ly luôn nghĩ về cô, mơ thấy cô mấy lần. Anh bị làm sao vậy? Nếu nói là anh chỉ bị mấy hành động lơ đãng của cô k.ích thích, khiến cho phương điện đàn ông nào đó của anh sinh ra ham muốn thì anh đã thử xem một số hình ảnh người lớn, nhưng chẳng thấy có cảm giác gì, thậm chí còn không thấy có gì đẹp mắt, không có chút động lực nào để tiếp tục xem.
Sau khi nhận được tin nhắn từ Mâu Dương, anh lái xe đến một quán xương sườn nổi tiếng ở Ninh Hải.
Đây là xương sườn sốt, lúc nướng dậy mùi không tệ.
Dư An An gặm xương sườn, Giang Ly mặc áo trắng và quần đen, trông không hợp gì với không khí nơi đây, anh cũng chẳng động đũa gì cả.
"Sao vậy, Giang tổng, không quen với món ăn bình dân của chúng em à?"
Giang Ly lắc đầu: "Có vài món, tôi không biết ăn."
Dư An An dùng tay xé một miếng thịt, đưa lên trước mặt anh: "Mở miệng nào."
"Cô tự ăn đi."
"Nhanh lên, ngon lắm đấy, trước đây em với Nhị Sa hay ăn xương sườn lắm, hồi nhỏ ở nhà cũng ăn rồi, ở chợ có một quán xương sườn sốt ngon lắm, lúc đó anh ăn tận sáu miếng đấy."
Giang Ly: "..."
"Giang tổng, anh có khá nhiều lịch sử đen đấy, đừng có giả bộ làm gì, đến đây ăn đi, em không cười đâu, cũng không chụp ảnh đăng lên báo đâu. Nếu em muốn đăng thì em đã tự đăng rồi, thế còn có thể kiếm được chút sự chú ý đấy."
Dư An An cười khúc khích: "Ngoan nào, há miệng ra, ngon lắm đấy."
Giang Ly định đưa tay ra nhưng vì không đeo găng tay, anh đành mở miệng nhận lấy, vô tình môi chạm vào ngón tay cô, mềm mại, mượt mà, tinh tế nhỏ nhắn…
"Ngon không?"
Anh sững một lúc, gật đầu.
Dư An An lại xé một miếng thịt lớn hơn, đưa ra: "Mở miệng nào."
Giang Ly không mở miệng mà đeo găng tay lên, tự tay nhận lấy miếng thịt rồi bỏ vào miệng.
Dư An An không đeo găng tay, cô cảm thấy vướng víu nên xé một miếng nhỏ cho vào miệng, còn mút ngón tay.
Ánh mắt Giang Ly tối lại, anh cầm ly nước đá lên uống hết nửa ly.
Dư An An lại đưa một miếng xương cho anh, Giang Ly ăn vài miếng, ngước mắt thì thấy cô đang nhìn mình, sau đó lại há miệng với anh.
Anh xé một miếng thịt đưa qua, Dư An An mở miệng, cắn thẳng vào ngón tay anh.
Cô cắn ngón tay anh không buông, còn lắc đầu với anh. Giang Ly không động đậy, Dư An An cong mắt cười đắc ý, khi đầu lưỡi cô cuốn miếng thịt trong miệng lên thì lướt qua ngón tay anh, một xúc cảm mềm mại khiến hô hấp của anh cứng đờ.
Hành động này, cô chắc chắn là cố ý, nhưng sau đó, cô lại mút ngón tay anh rồi mới buông ra, hành động này lại là vô tình. Lúc cô tự anh, ngại đầu ngón tay dính dầu nên sẽ mút một cái.
Đương lúc cô phát hiện Giang Ly ngẩn ngơ nhìn mình, cô mới nhận ra động tác vừa rồi, nhìn kiểu vì cũng ra dáng đang quyến rũ người ta. Cô li.ếm cánh môi, nhún vai, thật sự thì cũng xấu hổ vô cùng, nhưng tính tình ương bướng của cô không quyến rũ nổi, quyến rũ tinh thần thì còn được, nhưng mà dùng hành động thực tế thì cũng là xấu hổ quá đi mất.
Mặt mày bỗng nhiên nóng lên, cô cúi đầu lọc xương, từng sợi thịt được xé xuống, cuối cùng thì cũng không ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giang Ly cũng nhận ra cô đang quẫn bách, cần cổ trắng nõn cũng ửng hồng lên không giống bình thường.
Anh bật cười thành tiếng: “Cô cũng có ngày hôm nay.”
Dư An An cúi đầu, lẩm bẩm: “Cái gì?”
“Không có gì.”
Cơm nước xong xuôi là năm giờ rưỡi, Dư An An đứng bên cạnh xe: “Anh phải về công ty tăng ca à?”
Giang Ly: “Việc buổi sáng xong hết rồi, buổi chiều tôi nghỉ ngơi.”
“Vậy chút nữa anh có bận gì không?”
“Không bận gì, cô có việc gì à?” Anh hỏi.
“Không có việc gì, vậy hôm nay anh tìm em chỉ là vì…Ăn cơm thôi à?”
“Không thì sao?”
Cô chép miệng: “Không thú vị, trai thẳng quá, thẳng tắp.”
“Có việc gì thì cô cứ nói.”
“Em muốn đi coi phim, anh đi cùng em, vốn muốn đi tìm Nam Tự nhưng mà nay cô ấy đi tập huấn, không có thời gian.”
“Vậy đi thôi, cô muốn coi phim gì?”
“Transformers.”
Giang Ly ngẩn người: “Ra phần sáu rồi à?”
“Không phải, em nói đại thôi, phần năm em còn chưa xem nữa là.”
“Nếu cô muốn đi xem thì đến nhà tôi đi, bên tôi có phòng ghi âm và ghi hình, xem phim, nghe nhạc, còn có thể đánh bi-a.”
“Nhà anh còn có thiết bị này ư?”
“Tôi cũng cần thư giãn mà.”
“Em tưởng nhà anh chỉ toàn máy tính chứ.”
“Có một gian phòng làm việc, mười mấy cái máy tính, không khác gì văn phòng của tôi cho lắm.”
“Tưởng anh là một người cuồng công việc chứ, ngày nào cũng tăng ca.”
“Làm việc kết hợp nghỉ ngơi thôi.” Giang Ly mỉm cười, khởi động xe.
Dư An An đến nhà anh lần thứ hai, tương đối giống lần đầu, nhưng hình như có chút khác khác, mà không biết là khác chỗ nào.
“Đã dọn dẹp qua rồi, lúc nào cô cũng có thể dọn qua đây ở.”
“Cảm ơn ý tốt của anh, tạm thời em vẫn chưa định.”
“Tạm thời chưa định?”
Cô gật đầu, đổi dép, đi theo anh lên trên tầng.
Sau khi đi qua ba tầng, còn tầng thứ tư.
Tầng 4 chủ yếu lấy việc nghỉ ngơi là chính, trong phòng có quầy bar, giá rượu, vang đỏ xếp thành hàng, cô đi qua đó, nhìn đăm đăm đống rượu kia.
“Muốn uống thì tự lấy đi.”
“Đắt lắm ư?”
“Cũng tạm, giá cả không thành vấn đề, vị cũng được, cô có thể thử xem.”
Giang Ly vào phòng giải trí, Dư An An nhìn từng hàng rượu, tùy ý lấy một chai, tìm được dụng cụ mở chai, cô cầm hai ly vang đỏ đi theo vào.
Chỉnh cho máy chiếu vào tường, đã bắt đầu chiếu phim.
Dư An An so rượu trong tay, Giang Ly gật đầu, anh đi ra phía sau, ngồi trên sô pha to rộng, Dư An An cũng theo qua đưa rượu cho anh. Giang Ly cầm lấy rượu, Dư An An ngồi bên cạnh anh, cầm hai ly đổ một chút.
Đưa ly ra, cô nói: “Nơi này của anh cũng tốt đó chứ.”
“Anh xem phần năm rồi à?” Cô hỏi.
Giang Ly nhấp một ngụm rượu vang đỏ, lắc đầu: “Chưa xem.”
“Em đã xem bốn phần rồi, rất thích Kình Thiên Trụ, men lắm luôn.”
Cô vừa quay đầu, thấy ánh mắt cạn lời của Giang Ly đang nhìn mình: “Chậc, miệt thị em đến nỗi đó luôn hả? Rồi rồi rồi, anh cũng men, vừa điên vừa hoang dã lại đẹp trai, được rồi.”
“Điên, hoang dã?”
“Anh chưa coi video à?”
“Chưa kịp.”
Dư An An nhếch khóe môi, mi mắt cong cong mỉm cười với anh: “Nhưng ngoan lắm, rất là đáng yêu, nhưng mà em hối hận quá.”
“Hối hận?”
“Hối hận rằng lúc đó đối xử với Tiểu Phong không tốt, kêu gào dạy dỗ anh ấy, còn cho anh ấy ra cửa đứng, bây giờ ngẫm lại thì cũng hơi quá đáng thật, nếu có thể bắt đầu lại, em nhất định sẽ không bắt nạt anh ấy, sẽ đối xử với anh ấy thật là tốt.”
Mỗi lần Giang Ly nghe Dư An An nói về chuyện của cô và Tiểu Phong, anh lại thấy mình giống như người ngoài cuộc, người đứng nhìn, bởi vì Dư An An nói, anh và Tiểu Phong vốn dĩ không phải là một người.
Cô sẽ dùng từ “anh ấy” để nói về Tiểu Phong, lúc nói chuyện với anh cũng sẽ dùng “anh ấy”, chứ không phải là “anh”.
Dư An An nhìn anh, chửi một tiếng: “Phần năm quay kiểu này cho chúng ta xem đó hả? Cũng không có thành ý gì hết.”
Giang Ly cũng xem đại, so với mất phần trước, cốt truyện lần này cải biên khá nhiều, khúc dạo đầu có hơi nhàm chán, bối cảnh lớn, cốt truyện lại không chặt chẽ, người xem bốn phần trước mà xem phần thứ năm thì không thể vào được cốt truyện ngay được, rất khó tiếp thu.
Dư An An mặc váy chữ A ngắn, lúc cô ngồi có hơi co lên, cô dùng sức kéo xuống, vẫn ngắn quá.
Giang Ly nhìn động tác của cô, anh đứng dậy đi ra ngoài, lúc quay lại thì cầm một tấm chăn mỏng đưa cho cô.
Dư An An nhận lấy, phủ trên đùi mình.
Xem phim làm cho cô mơ màng sắp ngủ, cô ngáp một cái, mí mắt có hơi nặng, bất tri bất giác dựa vào vai Giang Ly, ngủ rồi.