Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 67

Dư An An mơ một giấc mơ đẹp, cô mơ thấy Tiểu Phong đã quay trở lại, ôm cánh tay cô lắc lắc làm nũng, sau đó tiến đến gần cô, đòi hôn, đòi ôm, đòi nhấc bổng lên.
Cô nói không nhấc nổi, Tiểu Phong liền bế bổng cô lên, vui vẻ xoay vòng quanh tại chỗ, An An, An An, cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi.
Cô không biết có phải do nụ hôn tối nay của Giang Ly hay không, dường như vì nụ hôn này mà cô cảm nhận Tiểu Phong của mình sắp quay trở lại.
Giang Ly ngồi bên cửa sổ, trên bàn là chiếc máy tính bảng đang phát đoạn video Dư An An quay lại.
Hai người đang khiêu vũ theo tiếng nhạc, có thể thấy sau khi mất trí nhớ, anh hoàn toàn không nhớ khiêu vũ như thế nào, Dư An An cũng giống như anh, cô giẫm lên chân anh, theo bước chân của anh mà từ từ chuyện động cơ thể.
Sau đó là tiếng cười đùa, rồi Tiểu Phong vòng tay qua eo cô và hôn cô.
Cảnh hai người hôn nhau thật đẹp, sự ngọt ngào tràn ngập màn ảnh khiến anh có chút ghen tị.
Anh mở một video khác, Dư An An đang ăn táo, miệng còn đếm số, sau đó hỏi anh, "Em có nặng không, tiếp tục kiên trì, còn mấy cái nữa, mấy ngày không tập mà cơ bụng tám múi của anh sắp biến thành miếng đậu hũ rồi, tới lúc đó em không thèm ăn đâu."
Tiểu Phong hỏi cô, cơ bụng tám múi có thích không.
Dư An An nói, thích chứ, rất thích, vừa ngông cuồng vừa hoang dã, nam tính, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Sau đó video trên điện thoại không còn ghi lại gì nữa, chỉ có một màu trắng xóa và hơi thở nặng nề sau nụ hôn.
Sau đó, Giang Ly lại mơ thấy Dư An An...
***
Hai ngày liên tiếp, cả hai chỉ nhắn tin ngắn gọn cho nhau mà không gặp mặt.
Tối thứ tư, cô nhắn tin hỏi anh đang làm gì.
Giang Ly nhắn lại nói không nhiều việc lắm, hẹn hối cùng nhau đi ăn.
Dư An An nói đang trên đường về nhà, anh nói gặp nhau ở cửa nhà cô.
Giang Ly nhìn chiếc xe Jeep Wrangler của Đàm Tung đậu ở cửa, môi mỏng mím lại thành một đường, đôi mắt đen càng ngày càng tối sầm lại.
Nhìn chiếc xe rời đi, Dư An An mới chạy bước nhỏ tới, mở cửa rồi lên xe.
"Anh đợi lâu rồi hả."
Giang Ly không nói gì, chỉ khởi động xe lái ra ngoài.
Dư An An nghiêng đầu nhìn anh, sắc mặt vô cùng khó coi, ai lại chọc tức anh vậy.
"Anh không vui sao?"
Giang Ly nhìn về phía trước, không nói gì.
"Làm sao thế?"
Người lái xe giả vờ như không nghe thấy.
Dư An An tặc lưỡi: "Hừm, em nói anh đúng là người thú vị mà, đẹp trai thế này mà cũng giận ra mặt được."
Giang Ly nhàn nhạt liếc cô một cái, vẫn là không nói một lời.
"Có điều giận cũng vẫn đẹp trai, đẹp trai thì làm gì cũng vẫn đẹp trai, phải không Giang tổng."
Giang Ly mím môi, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười: "Dư An An, em đúng là có chiêu để trị tôi."
Cô hừ một tiếng: "Em còn không hiểu anh sao, anh là một chú chó sói không chịu được lời khen ngợi."
"Chó sói nhỏ?"
"Em vừa khen Tiểu Phong, anh ấy liền đắc ý, mỗi lần khen anh ấy, anh ấy giống như Ngưu Ngưu ấy, vui vẻ nhảy tung tăng."
Giang Ly mỉm cười, nụ cười rất nhạt.
"Chúng ta đi ăn lẩu nhé, anh thích ăn lẩu nhất mà." Dư An An không phát hiện ra Giang Ly có gì đó không đúng, cô nghĩ tối nay nên ăn gì, món lẩu là ký ức chung của hai người, vì vậy cô đã đề xuất.
Giang Ly nhàn nhạt đáp: "Được."
Đến quán Lẩu, lúc Dư An An gọi món, gọi được một món, cô nói Tiểu Phong thích món này, gọi món tiếp theo, cô tiếp tục nói vẫn là món mà Tiểu Phong yêu thích. Cô gọi nhiều món khác nhau dựa trên sở thích trước đây khi ăn lẩu.
Chọn xong thì cô đưa thực đơn cho Giang Ly chọn.
Giang Ly nói sao cũng được.
Thực ra Giang Ly không thích ăn lẩu lắm.
Nhưng Dư An An nghĩ anh thích ăn lẩu, bởi vì Tiểu Phong thích ăn.
Lúc ăn lẩu, Dư An An gắp một con tôm vào bát anh: "Em biết anh thích ăn cái này, thấy em tốt với anh không, miếng đầu tiên dành cho anh."
Giang Ly nhàn nhạt cười: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo." Tâm trạng Dư An An vô cùng tốt, mặc dù ngày đó cô không chọn phá vỡ mối quan hệ, nhưng nói thế nào đi nữa thì cũng đã tiến triển thêm một bước, anh cũng thích cô, như vậy tốt biết bao. Mấy hôm nay cô rất vui, cứ cười suốt, đồng nghiệp trong công ty còn hỏi có phải cô trúng số hay không.
"Khi nào em chuyển nhà?" Giang Ly hỏi cô.
Dư An An nhét miếng thịt dê vào miệng, vừa nhai vừa lắc đầu nói: "Để sau rồi nói."
"Nếu em đã kiên quyết như vậy thì có thể lái xe đi làm."
"Em không biết lái xe. Em chỉ học lý thuyết thôi, từ khi thi lấy bằng lái xong cũng không có động vào xe bao giờ."
"Vậy thì chuyển nhà."
Dư An An khó hiểu hỏi: "Tại sao anh cứ bắt em chuyển nhà thế."
"Em tình nguyện ngày nào cũng ngồi xe của Đàm Tung đi làm sao."
"Em tình nguyện, nhưng mà Đàm tổng người ta đâu phải ngày nào cũng đưa đón em đâu, thỉnh thoảng tiện đường em mới đi cùng anh ấy thôi."
"Không phải hằng ngày thì cũng là thường xuyên."
Suy nghĩ của Dư An An lập tức xoay như chong chóng, cô tặc lưỡi: "Em nói nè Giang tổng, có phải anh đang ghen đúng không."
"Ghen? Chỉ dựa vào anh ta? Hừ."
Dư An An: "..."
Cái ngữ khí này, cái giọng điệu chua loét này, Dư An An bật cười khanh khách: "Được rồi, là tự em đa tình."
Giang Ly: "..."
Ăn cơm xong, Giang Ly đi vệ sinh, trùng hợp Nhị Sa gọi điện video tới, cô liền bắt máy.
"Đang ở đâu thế?" Hà Sa Sa ăn xong vừa mới về tới nhà.
"Mình đi ăn lẩu cùng với Giang Ly, vừa mới ăn xong."
"Hai người đang ở cùng nhau à, vậy tốt quá, cho mình nhìn Tiểu Phong cái coi, có phải đẹp trai hơn rồi không."
"Anh ấy vào nhà vệ sinh rồi."
Nhị Sa bĩu môi: "Được rồi, thấy hai người hạnh phúc là tốt rồi. Mình chỉ lo anh ấy lạnh nhạt với cậu, Tiểu Phong của trước kia tốt biết bao, lúc nào cũng nghe lời, ân cần chăm sóc cậu, lúc nào Tiểu Phong của cậu quay trở lại mình mới thật sự yên tâm."
"Không biết nữa, có lẽ mãi mãi cũng không thể quay lại được." Nhắc tới sự khác biệt giữa Giang Ly và Tiểu Phong, Dư An An cũng có chút đau lòng, dù sao Giang Ly và Tiểu Phong hoàn toàn khác nhau.
"Có điều mình cảm thấy cậu vẫn lời hơn, cùng yêu đương với một người, lại có tính cách khác nhau, giống như cùng lúc yêu hai anh ấy."
"Thôi đi, mình không chịu nổi tính cách của Giang Ly."
"Không phải bây giờ cậu vẫn đang chịu đựng đấy thôi."
"Đấy là vì anh ấy là Tiểu Phong, nếu anh ấy không phải Tiểu Phong, mình nhất định sẽ tránh xa những người có tính cách như vậy. Anh ấy xa cách và lạnh lùng, khó đoán, mình không thể đoán được anh ấy đang nghĩ gì. Giây trước vẫn cười nói, giây sau đã bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách nữa."
"Đúng là Tiểu Phong vẫn tốt nhất." Nhị Sa nói.
Dư An An giơ hai tay tán thành: "Tất nhiên rồi, Tiểu Phong của tớ là Tiểu Phong tốt nhất trên thế giới này."
"Nếu Giang Ly vĩnh viễn không nhớ ra, vậy thì cậu sẽ mãi mãi mất đi Tiểu Phong tốt nhất trên đời rồi."
"Mình cũng không biết nữa, lúc tớ ngủ mơ đều mơ thấy Tiểu Phong."
Giang Ly không có ý nghe trộm người khác nói chuyện, nhưng giọng nói của Dư An An rất đặc biệt, rất dễ nhận ra. Bất kể là xung quanh có ồn ào cỡ nào, anh cũng có thể xác định rõ ràng cô đang ở đâu, đang nói gì ngay khi giọng nói của Dư An An cất lên.
Nhưng khi Dư An An nói, nếu anh không phải Tiểu Phong thì cô sẽ không thích anh, cũng sẽ không tiếp cận anh, không thích anh, thậm chí khi anh mơ thấy cô vô số đêm, còn cô thì chỉ mơ thấy Tiểu Phong, mà không phải là anh.
Cảm giác này thật khó tả, vừa nặng nề, ngột ngạt, vừa bức bối khó chịu.
Ăn lẩu xong, Dư An An nói muốn tới siêu thị ngay gần nhà để mua chút đồ, Giang Ly cũng đi cùng cô.
Cô cầm chai nước giải khát, nói: "Cái này mua cho anh."
Sau đó cô lại cầm chiếc bánh donut, nói: "Mua cho anh cái này nữa."
Cô lấy rất nhiều đồ, đều nói mua cho anh, Giang Ly chỉ cười mà không đáp lại.
Dư An An đẩy anh, anh đẩy xe đẩy hàng, cô đi sau mỉm cười: "Lúc trước em và Tiểu Phong hay đi siêu thị, anh ấy nói ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon, đồ gì cũng muốn ăn."
Hôm nay cô nói nhiều hơn bình thường, bởi vì không hiểu sao, cô có cảm giác như Tiểu Phong đã quay lại với cô, điều này khiến cô vô cùng phấn khích.
Giang Ly lái xe đưa cô về, Dư An An trề môi, không vui nói: "Cuối tuần sau công ty có tổ chức team building, lại phải tăng ca."
"Có hiệu suất là tốt rồi."
"Ừm." Nhưng như vậy thì cuối tuần cô không thể gặp anh.
"Em thích leo núi, thích dã ngoại sinh tồn, còn thích gì nữa?" Anh muốn hiểu cô hơn.
"Dạo phố, ăn  và ngủ." Cô nói xong thì cười ha ha: "Có phải không có tí hấp dẫn nào đúng không, chỉ biết ăn với ngủ."
"Như vậy cũng là một loại hấp dẫn, thích theo đuổi cuộc sống an nhàn, biết hưởng thụ cũng là một chuyện tốt."
"Cảm giác hôm nay anh cứ lạ lạ thế nào ấy." Mặc dù không lạnh nhạt xa cách như mọi ngày, như rõ ràng cô cảm nhận được anh không vui.
"Có sao?"
Cô gật đầu: "Có, không phải tại vì em đấy chứ, có phải anh cảm thấy áp lực không? Nếu như vậy thì anh cứ thoải mái đi, em không muốn tạo áp lực cho anh, em cũng không phải là trách nhiệm của anh, em chỉ là em thôi. Em tới Ninh Hải chỉ là muốn tìm lại quá khứ bằng sự nỗ lực."
"Nếu như tôi mãi mãi không nhớ lại được thì sao?" Giang Ly mở miệng, giọng nói trong khoang xe khép kín vọng lại có chút nặng nề.
Dư An An cắn môi, cô im lặng không nói gì.
Im lặng nghĩa là không có câu trả lời, Giang Ly cười khổ.
Sau đó Dư An An nói: "Không nghĩ tới mấy vấn đề đó nữa, bây giờ em rất vui. Vui là tốt rồi, nghĩ nhiều lại càng khổ tâm nhiều."
Giang Ly mỉm cười gật đầu.
Về tới cổng tiểu khu, Dư An An chia chiếc túi làm hai: "Cái này là cho anh."
Giang Ly không nhận: "Cuối tuần tôi phải ra ngoại ô thành phố, em để lại ăn đi."
"Vậy được, em về đây." Cô xuống xe, vẫy tay với anh: "Đi đường cẩn thận, về nhà nhớ gửi tin nhắn cho em nhé."
Giang Ly gật đầu, sau đó lái xe đi.

Bình Luận (0)
Comment