Lúc đi tiếp về phía trước, gặp được một con sông, cô dừng chân dạy mọi người cách để làm bè gỗ.
Cho dù lần đi sinh tồn nơi hoang dã này không cần dùng đến nó, nhưng cũng coi như nắm giữ được một chút kỹ xảo nhỏ.
Mọi người chia nhau ra hành động, tìm những miếng gỗ thô to khá giống nhau, cả những cành cây và vỏ cây có tính dẻo dai cực tốt.
Giang Ly đứng cách đó không xa nhìn cô, Mâu Dương đi qua nói: “Sau này đừng chuyện gì cũng gạt cô ấy nữa, cho dù biết sẽ làm cô ấy lo lắng, nhưng không thể cứ giày vò nhau như thế được.”
“Nguy hiểm có lẽ không chỉ giới hạn ở lần này, lần trước ở Tân Ninh tôi cũng đã bị tấn công mấy lần. Nếu nói cho cô ấy biết, không tránh được việc khiến cô ấy lo lắng sợ hãi ngày đêm.”
“Cậu nghĩ cho cô ấy như vậy, còn cô ấy thì sao?” Mặc dù mối quan hệ của hai người đã được cải thiện tốt đẹp, nhưng anh ấy cũng có thể nhìn ra được, Dư An An không hề thờ ơ với Giang Ly như biểu hiện bên ngoài. Anh ấy chú ý thấy, ánh mắt của cô sẽ thường xuyên tìm kiếm bóng dáng của Giang Ly. Nếu cô thực sự có thể thờ ơ như thế, vậy ánh mắt ấy của cô là như thế nào?
“Tôi hiểu tình cảm của cô ấy dành cho một tôi khác."
“Cậu tự xem nhẹ bản thân vậy?”
Giang Ly cười nói: “Ngày mai ra khỏi núi, cậu trở về công ty, nếu tôi không thể về kịp trước khi sản phẩm mới ra mắt thì mọi việc đều giao hết cho cậu.”
“Cậu chắc chắn là không muốn đi?”
Giang Ly lắc đầu: “Mục đích tôi tới đây không phải ở nơi này.”
“Chú ý an toàn.” Biết khuyên anh cũng vô dụng, anh đã đưa ra quyết định gì thì không ai có thể thay đổi được.
Lúc dựng lều trại vào buổi tối, các đồng nghiệp nam đi bắt cá, bắt mấy con động vật hoang dã, còn Dư An An thì đi nhặt cành cây và lá khô để nhóm lửa.
Từ trong rễ cây có một con vật nhỏ bò ra, cơ thể nhỏ bé, cái đuôi dài và đôi mắt tròn xoe, là thằn lằn.
Cô đưa tay ra muốn bắt nhưng con vật nhỏ bé đó lại chạy mất.
Cô đuổi theo nó, con vật nhỏ bé đó đã chui vào bụi cỏ và biến mất.
Hơn một giờ sau, các đồng nghiệp lần lượt quay lại, chỉ bắt được mấy con cá, còn lại không đánh bắt được bất kỳ con vật hoang dã nào.
Cá được loại bỏ vảy và ruột, rửa sạch rồi xiên lên giá, dùng lửa nướng.
Hơn hai mươi người, chỉ có vài con cá, đi bộ cả ngày trời đều thấy đói bụng.
“Anh Lý, ngày mai là có thể đi ra khỏi núi rồi, anh chia bánh quy khô cho mọi người đi. Nguyên liệu nấu ăn hôm nay thật sự quá ít.”
“Được rồi, hôm nay phải ăn no, ngày mai mới có sức.” Anh Lý nói rồi lấy bánh quy khô ra chia cho mọi người.
Có người nói: “An An, con thỏ kia của cô thì sao?”
Dư An An nghe vậy vội lắc đầu: “Không được.”
“Vì sao không thể ăn, không thể thịt chứ.” Lúc trước bọn họ từng được ăn thịt thỏ, lần này Dư An An lại coi con thỏ đó như bảo bối, nói gì cũng không chịu cho bọn họ ăn.
“Đói một ngày cũng chẳng sao, con thỏ đó không thể ăn được, tôi muốn mang về nuôi.” Thỏ con ấy rất giống Tiểu Phong, đôi mắt đỏ hồng nhìn đáng thương, lại chơi rất vui.
“Lúc quay về sẽ mua mấy con khác cho cô, muốn con như nào cũng được, tự mình chọn.”
“Vậy cũng không được.” Thỏ con dùng dây thừng buộc lại, cột vào bên cạnh lều của cô. Cô đã ôm cả một ngày, ai cũng không được phép bắt ăn.
Buổi tối ai cũng ăn chưa no, đành phải dùng bánh quy khô để lấp đầy bụng.
Nấu một nồi lớn canh nấm mọi người cùng uống.
Dư An An nói: “Theo kế hoạch cũng như đường đi, ngày mai chúng ta có thể rời khỏi núi được rồi. Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng được hưởng thụ cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã.”
“Mau trở về thôi, mệt chết rồi.” Có người nói.
“Tuy mệt nhưng tôi thấy vẫn chưa chơi đủ.”
“Nhớ cái giường ở nhà quá.”
“Muốn ăn cơm.”
Mọi người nói chuyện say sưa, muốn tắm rửa. Đi lâu như thế, chỉ được rửa không được tắm, cô cũng thấy khó chịu.
Cô thấy Giang Ly không ăn được gì nhiều, lập tức đưa bánh quy khô của mình qua cho anh.
“Anh ăn đi.”
Cô đặt bánh quy khô vào trong tay anh: “Em no rồi.”
“Vì sao không thể ăn con thỏ đó?” Con thỏ lần trước bắt được anh cũng không thấy cô thể hiện sự yêu thích như thế.
Dư An An nhún vai: “Chính là không thể ăn.”
Mâu Dương ở bên cạnh nói với theo: “Cô ấy nói con thỏ ấy giống Tiểu Phong.”
Khóe miệng của Giang Ly run rẩy, anh giống con thỏ?
Một lúc sau, Giang Ly đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh con thỏ ấy, con thỏ ấy nhìn anh, anh mà giống thỏ? Đầu óc của Dư An An có phải cũng trở nên ngốc nghếch giống như Tiểu Phong rồi không.
Dư An An quay đầu nhìn thấy đôi mắt đen lạnh lùng của Giang Ly đang nhìn mình.
Cô chớp chớp mắt, trong lúc ấy vẫn không hiểu rõ đây là tình huống gì. Ánh mắt này có ý gì, trừng cô làm gì, cô chọc vị đại thần này khi nào vậy?
Mọi người vây quanh đống lửa nói chuyện phiếm, nói đến những chuyện thú vị gần đây, nói đến những chuyện mình tâm đắc, nói đến chuyện ngày mai có thể rời khỏi núi Lĩnh An.
Một mình Giang Ly ngồi ở sườn núi phía xa xa, Dư An An đi qua ngồi xuống bên cạnh anh.
“Vừa rồi có phải anh trừng em đúng không?” Tuy trời tối, tầm nhìn không rõ nhưng cô có thể cảm nhận được, anh đang trừng cô.
“Không có.” Anh còn lâu mới thừa nhận.
“Hừ, rõ ràng có, em nhìn thấy nhé.”
“Mắt em nhìn không rõ rồi.”
“Hừ, tranh cãi với em thú vị vậy à.”
Giang Ly nhếch mày: “Chơi rất vui.”
Dư An An bĩu môi: “Ngày mai phải trở về rồi, buổi tối có thể về đến Ninh Hải, như vậy có phải trên đường đi sẽ rất mệt mỏi đúng không?”
Giang Ly lắc đầu: “An An, ngày mai anh sẽ không đi.”
Dư An An khó hiểu: “Có ý gì?”
“Anh muốn đi sâu vào bên trong Lĩnh An.”
Cô lập tức hiểu ra: “Em không đồng ý.”
“Anh muốn đi nhìn thử những nơi anh từng đi qua.”
“Giang Ly.” Cô kéo lấy cánh tay anh: “Giang Ly, nơi đó quá nguy hiểm, không giống như nơi này. Nơi đó không có ai sinh sống, còn có thú dữ.”
“Trước kia vẫn có thể sống được, bây giờ anh còn có ký ức, đương nhiên có thể.”
“Em không nói cái đó. Chỉ riêng nói đến việc lối vào, lần trước chúng ta đến nơi đó như thế nào cũng không biết, em ngã từ trên hang động xuống, còn anh thì sao? Anh cũng không biết mình ngã xuống từ đâu, làm sao chúng ta tìm được lối vào chứ? Căn bản không biết đi vào nơi đó như thế nào, đi làm cái gì, không được đi.”
“Cơ quan điều tra và đội tìm kiếm của quân khu đã từng đến đó, lần trước tuyến đường đó anh cũng đã quy hoạch xong rồi, biết nên đi vào từ nơi nào.” Anh tìm Chính ủy Trương muốn bản đồ của tuyến đường đi đến đó, anh nhất định phải đến nơi đó. Không biết có thể tìm được ký ức hay không, nhưng cho dù không tìm được thì đó cũng là một phần quan trọng trong cuộc đời của anh, là ký ức khi anh được quen biết với An An. Thứ đó đối với anh mà nói rất quan trọng.
Dư An An vừa nghe tuyến đường đi đã được quy hoạch xong, lại nhìn vẻ quyết tâm muốn đi của anh, cô vội khuyên can: “Vậy cũng không được, lỡ anh lạc đường thì sao? Lỡ anh đi nhầm hướng, lỡ anh không có gì để ăn, rồi lỡ như gặp phải sói, lỡ như bị rắn cắn, không được may mắn như bây giờ, gặp phải rắn có độc thì sao? Lỡ bệnh đau đầu của anh tái phát thì sao? Lỡ như…”
“An An.” Anh cắt ngang sự lo lắng và sợ hãi của cô.
“Anh biết mình đang làm gì.”
“Anh biết không Giang Ly, anh không cần đi đâu hết. Em hiểu rõ, anh có sự tò mò đối với nơi đó, nhưng dù tò mò nhiều hơn nữa cũng không quan trọng bằng mạng sống của anh. Em không muốn anh vì ký ức đó mà đi mạo hiểm.”
Giang Ly cười một cái: “Anh muốn đến nơi đó nhìn thử, An An, anh muốn tìm lại phần ký ức ất. Nhảy bungee vô dụng, anh không hề nhìn thấy bất kỳ hình ảnh gì, chỉ có cảm giác rơi xuống dài vô tận, cái hố tối đen và lốc xoáy. Không có bất kỳ ký ức gì thuộc về chúng ta.”
Cô lắc đầu, lắc đầu không ngừng, nơi đó quá nguy hiểm: “Không được đi, không nhớ ra được thì thôi, không quan trọng. Giang Ly, những thứ đó không quan trọng, em không muốn anh đi mạo hiểm. Anh đã từng đồng ý với em, không mạo hiểm nữa. Tối hôm qua anh vừa mới nói mà, hôm nay đã quên rồi sao?”
Nhìn biểu cảm căng thẳng lại hoảng sợ như thế của cô, Giang Ly giơ tay nắm lấy tay của cô, lòng bàn tay lướt nhẹ qua đốt ngón tay của cô. Từng ngón một, vừa dịu dàng lại mềm mại, nhưng đôi tay này lại kiên cường mạnh mẽ như thế, đó là một mũi tiêm giúp cô vững lòng, là thuốc an thần.
Cô nhìn anh không ngừng lắc đầu.
“An An, anh biết, trong lòng em vẫn luôn có Tiểu Phong, đó là người em dùng cả mạng sống để yêu thương.”
Cô lắc đầu: “Anh ấy quan trọng, nhưng anh cũng quan trọng.”
“Nếu anh mãi mãi không nhớ ra được, anh sẽ luôn cảm thấy, người em yêu chính là cậu ta, mà không phải anh. An An, anh rất mâu thuẫn, vừa thấy vui sướng vì em có thể yêu anh, vừa thấy có chút đau đớn vì em không hề yêu anh.”
“Ai nói em không yêu anh.”
Giang Ly không biết làm sao khẽ cười: “Em nói.”
“Em nói lúc nào.” Cô chơi xấu, cô đã từng rất khí khách nói với anh, trong lòng cô vẫn luôn chỉ có Tiểu Phong, mà không hề có Giang Ly.
Anh giơ tay lên, xoa đầu nhỏ của cô. Lòng bàn tay ấm áp chạm lên khuôn mặt của cô, đôi mắt tràn đầy sự vui sướng: “An An, em nói lại lần nữa đi.”
“Nói gì đây, nói em thích anh à?”
Anh gật đầu.
“Được rồi, anh hứa với em sẽ không đi, em sẽ chỉ thích anh, sẽ luôn thích anh.” Cô nói điều kiện với anh. Thích chính là thích, có cái gì phải ngại ngùng không dám nói chứ, cô thích anh cũng không phải ngày một ngày hai.
“Em thích ai?”
Dư An An giơ tay ôm lấy mặt của anh, nghiêm túc nói với anh: “Giang Ly, em thích anh.”
Giang Ly cười, vẻ mặt sung sướng, tuyệt đẹp như thế.
Cô bất ngờ hôn lên môi anh, lúc dùng sức khẽ va vào nhau, hàm răng va vào môi có chút đau đớn.
Cô lùi về phía sau, đôi mắt chưa từng kiên định như thế: “Anh hãy nghe cho kỹ đây, em thích anh, cho dù anh là Giang Ly hay là Tiểu Phong, em đều thích anh, người mà em thích vẫn luôn là anh.”
“Trước kia em nói em không thích anh, em chỉ thích Tiểu Phong.”
Cô biết lời nói khi đó đã khiến anh bị tổn thương rất lớn, Dư An An bĩu miệng: “Rất xin lỗi.”
“Đừng nói xin lỗi, em không hề làm sai bất kỳ chuyện gì hết.” Anh nhìn đôi mắt của cô, muốn từ trong đôi mắt ấy nhìn được sự chân thật trong từng câu nói của cô, rằng cô thật sự thích Giang Ly, không chỉ vì anh là Tiểu Phong.
Dư An An nắm chặt nắm tay, đập cái tay đang ôm hai má mình của anh: “Ai bảo anh mấy ngày liền không thèm gọi điện thoại cho em, anh không biết em vẫn luôn đợi anh à? Em gọi điện cho anh mà anh lại nói qua loa cho có lệ với em, em hỏi anh cái gì anh cũng lơ đãng. Mối quan hệ của hai chúng ta vừa mới chuyển biến tốt đẹp, anh hôn em một cái đối với em giống như đang trên thiên đường vậy. Em cảm thấy anh cũng thích em, khi ấy anh biết em vui như thế nào không? Nhưng anh chỉ gửi đúng một tin nhắn nói mình đang bận, sau đó hoàn toàn mất tích không có tin tức gì, em cứ chờ rồi lại đợi, trái tim em tràn đầy vui sướng, cứ thích thú chờ đợi, rồi dần dần trở nên lo lắng hoảng sợ, cuối cùng lại là thất vọng.”
“Tiểu Phong sẽ không để em phải chờ đợi mỗi ngày như thế, anh ấy cũng sẽ không làm em thất vọng, sẽ không khiến em cảm thấy lo lắng sợ hãi như thế. Thậm chí em còn thấy sợ hãi, cuối cùng thì anh có thích em không? Có phải anh hối hận vì hôm ấy đã hôn em không? Em cứ lo lắng chờ đợi từng ngày như thế, anh có biết không? Đối với Giang Ly, em không có chút chắc chắn nào, em không biết khi nào thì có thể gọi điện cho anh, không biết anh có đang bận hay không. Em đối với anh rốt cuộc là có ý nghĩa gì? Có phải anh chỉ đang chịu trách nhiệm cho những chuyện đã xảy ra trong quá khứ hay không? Thái độ của anh lúc nóng lúc lạnh, mỗi ngày trái tim của em như ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc thì vui sướng, lúc lại lo lắng sợ hãi. Tiểu Phong sẽ không tạo cho em loại cảm giác như thế, anh có biết khi ấy em nhớ Tiểu Phong như thế nào không? Anh không biết, anh vốn không hề biết…”
“Xin lỗi.” Anh chưa bao giờ nghĩ đến, thì ra anh lại khiến cô sinh ra loại ảo giác như thế.
Dư An An lắc đầu: “Em hiểu rõ, anh và anh ấy hoàn toàn khác nhau. Anh là Giang Ly, anh có cuộc sống của chính mình, có gia đình tốt đẹp, có bố mẹ, có em gái, có bạn bè, có sự nghiệp khổng lồ, có rất nhiều thứ em không biết, cũng có rất nhiều chuyện em không thể tham dự vào. Mà đối với Tiểu Phong, em là toàn bộ của anh ấy, trong thế giới khi ấy của anh ấy, chỉ có một mình em, em là duy nhất của anh ấy, cho nên anh ấy mới có thể chuyển động vây quanh em, để em được hưởng thụ cảm giác được anh ấy cưng chiều trong lòng bàn tay của mình, hưởng thụ cảm giác trong mắt anh ấy chỉ có một mình em, hưởng thụ cảm giác lúc nào cũng được yêu thương. Em hiểu rõ, nhưng khi ấy em thật sự rất đau khổ. Em cứ chờ rồi lại chờ, chờ điện thoại của anh, chờ tin nhắn của anh. Khi thì ngọt ngào khi thì chua xót, nhưng từng ngày trôi qua, anh vẫn không hề có bất kỳ tin tức gì, vậy mà em vẫn nhớ đến anh như thế, vẫn nhớ anh không thôi.”
“Trái tim của em khi ấy tràn đầy đều là anh, em rất gấp gáp muốn phân chia rõ tình cảm đó. Em cũng rất mâu thuẫn, người em vẫn luôn tìm kiếm là Tiểu Phong hay là anh? Đẩy anh ra, thật ra chính em cũng không hề thấy tốt hơn chút nào.”
“Nhưng bây giờ, hiện tại những chuyện đó đều không quan trọng nữa rồi, bởi vì em biết, em thích anh. Cho dù anh là Giang Ly hay là Tiểu Phong thì em đều thích anh, các anh là cùng một người, em không muốn so đo nhiều như thế. Chỉ cần anh vẫn khỏe mạnh, bình anh là được, thật đấy, em chỉ cần như thế thôi. Cầu xin anh, anh đừng, không cần tìm lại ký ức gì hết, anh không được bướng bỉnh giống như Tiểu Phong, tính cách của các anh hoàn toàn quá giống nhau, vì đạt được mục đích mà mặc kệ an toàn của bản thân.” Cô nói hết mọi thứ, giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở, có chút lo lắng và sợ hãi, rồi lại kiên định như thế. Cô thích anh, mặc kệ anh có là ai.
Trong lòng Giang Ly rất chấn động, lần đầu tiên anh nghe thấy cô thổ lộ, mà đối tượng thổ lộ, không phải Tiểu Phong mà là Giang Ly anh.
Anh bất ngờ kéo cô vào trong ngực, tình cảm muốn lớn dần lên cần phải có một quá trình, cần có sự từng trải, thời gian sẽ cho anh biết mọi đáp án mà anh muốn.
Hiện tại anh có thể hiểu ra được, anh và Tiểu Phong có khác biệt.
Mà cô, cũng yêu Giang Ly.
Anh ôm chặt lấy cô, dùng mọi sức lực của mình ôm chặt lấy cô, như muốn hòa cô vào trong máu thịt, mãi mãi ở bên cạnh anh.
Dư An An ôm lại anh: “Đừng đi có được không?”
“An An, anh đã quyết định rồi, sẽ không lâu quá đâu. Anh có tuyến đường đi, rất nhanh sẽ có thể ra ngoài được.”
Thấy cho dù mình có khuyên như thế nào thì anh cũng đều không nghe, cô đành nói: “Được, nếu anh nhất định muốn đi, vậy hãy dẫn em theo.”
“Không được, em về Ninh Hải đợi anh.”
“Anh đừng để em phải chờ đợi nữa, em không muốn chờ, dẫn em theo.”
“An An, em cũng biết nơi đó nguy hiểm, anh không muốn em đặt bản thân vào nguy hiểm.”
“Anh có thể đi vậy tại sao em không thể đi, anh đừng quên, em cái gì cũng nhớ rõ. Từng gốc cây ngọn cỏ, bao gồm cả hang động lẫn nguồn nước, em đều nhớ rõ hết. Em sẽ hỗ trợ cho anh, khi anh đau đầu, em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh, kể cho anh nghe chuyện lúc trước.”
Giang Ly lắc đầu, anh sẽ không đồng ý để cô đặt bản thân vào nguy hiểm, cô đã từng trải qua một lần rồi, như vậy là đã đủ rồi.
Anh ôm lấy mặt cô, nhẹ giọng dỗ dành: “An An ngoan nào, quay về Ninh Hải nhé.”
Dư An An đột ngột đẩy anh ra, tức giận quát lên: “Không được, em không về.”
Cô nói xong câu này, mọi người tụ tập quanh đống lửa bên cạnh đều nghe thấy, mọi người hai mặt nhìn nhau: “Làm sao thế, hình như là giọng của An An.”
Mọi người lần lượt bò dậy, đi về phía bên này.
Lúc này hai người đều đã đứng dậy, Dư An An nhìn Giang Ly, kiên định nói: “Anh không cho em đi thì anh đừng hòng đi.”
“Không được, anh sẽ không cho em đi.” Lúc trước anh không nói cho cô biết chính là lo cô sẽ có ý kiến, đến lúc cuối cùng, sắp phải rời khỏi núi anh mới nói cho cô biết, anh cần phải đi, nhưng tuyệt đối sẽ không để cô đi.
Dư An An nắm chặt hai bàn tay: “Không được, không được, không được, anh nói không được thì lại được, tôi nói không được thì không được đúng không? Anh nghĩ anh là lão Thiên Vương, bà mẹ nó em cứ không nghe theo anh đấy.”
Lúc mọi người lũ lượt chạy đến thì nhìn thấy hai người đang cãi nhau.
Chu Lệ Lệ chạy chậm đến đẩy Dư An An ra, cười lấy lòng với Giang Ly: “Giang tổng, ngài đừng để ý, tính tình của An An không được tốt lắm, không phải cô ấy cố ý tức giận với ngài đâu.”
Dư An An vốn đang tức giận, thứ này lại chạy ra, cô đột ngột đẩy cô ấy ra: “Đi sang một bên, không phải chuyện của cô.”
Ngay lúc Chu Lệ Lệ đang muốn cãi lại, Đàm Tung làm cấp trên của Dư An An đương nhiên phải mở miệng nói, anh ấy cũng sợ đắc tội với Giang Ly: “An An, sao lại nói chuyện như thế với Giang tổng, có việc gì mọi người cứ bàn bạc lại với nhau, cãi nhau làm gì.”
Giang Ly không quan tâm đến những người khác: “Anh nói rồi, anh sẽ nhanh quay lại sau.”
Dư An An cười lạnh: “Giang Ly, em nói cho anh biết, chỉ được chọn một trong hai, hoặc là anh quay về Ninh Hải với em, hoặc là em đi cùng với anh.”
“An An.” Giang Ly chợt nhận ra, tính cách bướng bỉnh của Dư An An cũng rất cứng.
Mắt của Dư An An như phun ra lửa, cô nhìn chằm chằm Giang Ly, thấy thái độ của anh vẫn không hề thay đổi gì, cô cắn răng xoay người chạy đi.
Giang Ly nhấc chân đuổi theo. Mọi người thấy vậy cũng không hiểu rốt cuộc vì sao lại như thế này, Đàm Tung và mấy người khác cũng muốn đuổi theo lại bị Mâu Dương vội vàng ngăn lại ở phía trước.
“Mọi người đều về đi.”
Đàm Tung nói: “Mâu tổng, chuyện này…”
Mâu Dương nhếch mày, gật đầu nói: “Thật ra đây đều là việc riêng của bọn họ.”
Việc riêng?
Mọi người: …
Đàm Tung nhớ đến chuyện lần trước hai người cùng uống chung một chai nước, lúc đi đường cũng đi chung với nhau. Đường núi khó đi, thỉnh thoảng nhìn qua giống như Giang Ly đang kéo Dư An An vậy.
Anh ấy đang định mở miệng, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở lại.