Nhặt Được Người Đàn Ông Hoang Dã Về Nhà

Chương 93

Sáng thứ bảy, hai người ngồi máy bay về Tân Ninh.
Lần trước Giang Ly tới Tân Ninh là để thăm An An vào nửa năm trước.
Mùa hạ ở Tân Ninh không nóng ẩm như ở Ninh Hải, nhiệt độ vừa phải pha chút gió nhẹ thoáng qua, rất thoải mái.
Bắt xe đi từ sân bay về thành phố, đi ngang qua chỗ từng bị tập kích, Dư An An chỉ có anh xem, Giang Ly bảo tài xế dừng xe.
Đứng cách vị trí đó không xa Giang Ly nắm tay cô: “Y chang như những gì anh mơ thấy.”
“Sau này cơ hội chúng ta sẽ về Tân Ninh đi dạo nhiều hơn, em đưa anh đến những con phố chúng ta từng đi, dù chưa chắc đã khôi phục lại ký ức nhưng em hiểu anh không muốn bỏ lỡ bất cứ một chi tiết nào.”
 
Giang Ly vong tay ôm lấy cô, hôn lên đ.ỉnh đầu cô: “Được.”
Xe taxi đi vào thành phố, Dư An An thấy sắc mặt của Giang Ly có hơi nặng nề, cô nắm lấy tay anh: “Không sao đâu, mẹ em không hề ghét anh.”
Đi tầm 40 phút cuối cùng xe dừng ở bên ngoài khu nhà quân nhân, Dư An An gọi điện cho mẹ nói với lính gác cho vào.
Đi bộ thêm mười phút nữa, Dư An An đã nhìn thấy bóng dáng của mẹ liền chạy chậm qua: “Mẹ, con và Giang Ly đã về.”
Giang Ly tiến lên vài bước, dù từng nói chuyện qua điện thoại, dù bản thân không có ấn tượng gì về người phụ nữ trước mặt nhưng lại thấy thấp thỏm vô cùng, An An nói mẹ cô không ghét anh nhưng anh vẫn luôn tự trách áy náy về những gì mà mình đã làm.
“Chào dì ạ.” Anh mở miệng.
Mẹ Dư nhìn Giang Ly, anh khác xa Tiểu Phong, nhìn anh thành thục hơn, ánh mắt vững vàng bình tĩnh hơn, bà cười gật đầu: “Mau vào đi, bên ngoài nóng lắm.”
 
Dư An An xoay tay túm lấy Giang Ly kéo vào nhà.
Hai người ngồi xuống, mẹ Dư ngồi ở sô pha đối diện, dì giúp việc bưng nước trái cây và trái cây lên, Dư An An cầm lấy ly nước ép dưa hấu uống, ánh mắt của Dư An An cứ di chuyển giữa mẹ cô và Giang Ly.
“Mẹ, có phải cảm giác rất khác nhau hay không?”
Mẹ Dư cười: “Dù bề ngoài không thay đổi nhưng khí chất một trời một vực, nếu có gặp nhau chắc cũng không dám nhận.”
Giang Ly nói: “Dì ơi, cháu xin lỗi về những gì mình đã làm ạ, hy vọng dì có thể tha thứ cho việc đi mà không chào tạm biệt của cháu.”
“Dưới tình huống ấy, cháu không sai.” Đột nhiên khôi phục ký ức rồi quên đi An An, đó không phải do anh. Hơn nữa đứa bé này cũng không vứt bỏ An An hoàn toàn, cũng là một người trọng tình trọng nghĩa.
Tuy đây là lần đầu tiên Giang Ly gặp mẹ Dư nhưng sau khi gặp, một nửa lo lắng của anh đã biến mất, bà trông rất thân thiện, rất tốt bụng, ngồi đó với vẻ trang nghiêm, trên môi nở nụ cười yêu thương, khóe mắt có vết chân chim. Đó là dấu vết theo năm tháng để lại nhưng lại rất chân thực, dễ gần.
“Mẹ, Giang Ly định đến thăm mẹ từ lâu chẳng qua do công việc bận rộn, lần này tới Tân Ninh cũng phải tăng ca liên tục một tuần mới có thời gian đến đây đấy.”
“Bận vậy à?”
Cô gật đầu: “Bận đến mức ngày nào cũng phải tăng ca đến hơn nửa đêm.”
“Giang Ly dù bận rộn mấy cũng phải biết chăm sóc bản thân.”
Giang Ly gật đầu: “Dạ vâng dì ạ, cháu sẽ cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho An An.”
Dư An An mím môi cười, sau đó đứng dậy ngồi bên cạnh mẹ: “Mẹ, ở Ninh Hải con có gặp anh Thần.”
“Chú Mạc của con nói thằng bé được viên nghiên cứu quân khu Ninh Hải mượn, một chuyến này đi mất nửa tháng, không biết khi nào mới về.”
Cô nhỏ giọng nói: “Anh Thần vẫn như vậy, nói câu nào là đưa câu đó vào chỗ chết ngay, con định gọi điện thoại tìm anh ấy ăn cơm sau đó nghĩ nếu anh ấy có thời gian thì sẽ đến tìm con thôi.”
“Con đừng có ý kiến với Mạc Thần mãi thế, đứa bé kia rất tốt, lúc nào cũng kính trọng mẹ.”
Dư An An bĩu môi, nhỏ giọng đáp: “Chắc chắn là tốt hơn Mạc Hân.”
“Nói gì thế hả?” Mẹ Dư trừng cô một cái đầy bất đắc dĩ.
Cô vội vàng gật đầu, làm mẹ kế không hề dễ dàng, cô hiểu điều này cho nên cố gắng không gây thêm phiền phức cho mẹ.
Đến chiều, chú Mạc về nhà.
Khi nhìn thấy Giang Ly ông cũng rất ngạc nhiên, ngay sau đó gật đầu cười lớn: “Lúc trước phải mất một thời gian rất lâu mới tìm được thân phận của cháu, khi ấy chú còn thấy rất khó hiểu hóa ra là chuyên gia mật mã quân khu Ninh Hải, chú vốn không nghĩ về hướng đó.”
Giang Ly bước lên, anh hiểu về nhà họ Mạc và tất nhiên cũng hiểu chú Mạc.
Anh đứng theo tư thế quân nhân, dù không có quân trang những vẫn có quân lễ: “Chào thủ trưởng!”
Mạc Ngọc Thành xua tay: “Dù thế nào thì cháu cũng là đối tượng phục vụ quân khu bị lực lượng phi pháp theo dõi, vất vả cho cháu rồi.”
“Nếu quân khu cần đến cháu thì cháu sẽ dốc hết sức mình.”
Đây là lần đầu tiên Dư An An nhận ra Giang Ly trang nghiêm như vậy, thậm chí còn tăng thêm chút kiên cường quyến rũ, còn men hơn cả khi đánh nhau với sói trong núi Lĩnh An nữa.
Giang Ly và chú Mạc nói chuyện phiếm, Dư An An ngồi ôm mẹ, đến chập tối thì Mạc Hân về.
Mạc Hân thấy Dư An An và Tiểu Phong cùng đến, cô ấy biết giờ người này là Giang Ly, vẫn là một nhân vật tài giỏi.
Cô ấy khẽ gật đầu chào hỏi rồi đi lên tầng.
Dư An An chưa bao giờ nhắc đến Mạc Hân với anh, có điều qua lần này có thể thấy được thái độ của cô ấy khá lạnh lùng.
Giang Ly nhìn Dư An An, cô nhún vai đáp: “Tí về em nói với anh.”
Giang Ly gật đầu, có chút buồn bực vì An An bị người ta ghét, An An tốt như vậy anh thương còn không hết.
Lúc ăn cơm, Giang Ly nói: “Cháu sẽ mang hạnh phúc đến cho An An, cháu đảm bảo sẽ không để chuyện lần trước xảy ra lần nữa cho nên cháu mong chúc Mạc và dì có thể yên tâm giao An An cho cháu.”
Dư An An cúi đầu, trong lòng thấy rất vui vẻ, chính thức gặp mặt phụ huynh có nghĩa giữa anh và cô đã danh chính ngôn thuận.
“Các cháu thích là được, An An ở Ninh Hải không có nhiều bạn bè, cháu nhớ chăm sóc con bé cho tốt.”
“Dì yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
 
Chú Mạc tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Đã bảo cháu cần gì ở Ninh Hải thì cứ bảo với Mạc Lâm Tân nhưng mà cháu lại khách sáo với chú quá.”
Lúc Dư An An đến Ninh Hải rồi Mạc Ngọc Thành mới biết được, mấy năm qua An An chưa bao giờ dựa dẫm vào ông, đứa nhỏ này hiểu chuyện cực kỳ, ông muốn giúp cô có điều lúc nào cô cũng có thể xử lý mọi việc một cách thỏa đáng.
Mẹ Dư giải thích dùm An An: “Mạc Lâm Tân là con trai của em họ chú Mạc, chú Mạc biết con đến Ninh Hải đã định nhờ thằng bé giúp đỡ, nhưng mẹ thấy con đã sắp xếp xong xuôi mọi thứ nên không nhắc với con.”
“Hóa ra chú Mạc còn có họ hàng ở Ninh Hải.” Cô chưa từng nghe nói đến, cũng một phần là do cô ít quan tâm đến nhà họ Mạc, cô cảm thấy nhà họ Mạc là nhà họ Mạc, cho dù mẹ đã gả cho chú Mạc thì cô cũng chỉ là người ngoài. Thật ra chú Mạc đối xử với cô rất tốt.
“Một năm không gặp được mất lần, nhưng ngày lễ tết vẫn gọi điện hỏi thăm, mọi người đều bận, à tết năm nay có đến Tân Ninh nhưng cháu không gặp.”
Dư An An biết chú Mạc quan tâm đến mình, cô cười: “Cảm ơn chú Mạc, khi cháu đến Ninh Hải có gọi cho một người bạn rồi, công việc cũng do tổng giám đốc giới thiệu, mọi thứ rất thuận lợi sau đó gặp lại Giang Ly, giờ đã ổn định hết, chú Mạc, mẹ hai người không cần lo cho cháu đâu.”
Mạc Ngọc Thành: “À đúng rồi, Mạc Thần tới Ninh Hải rồi, hai đứa gặp nhau chưa?”
Dư An An gật đầu: “Có gặp một lần ạ, hình như anh ấy rất bận nên sau đó không gặp nữa.”
“Hôm nay thằng bé gọi điện cho chú, chắc chưa về ngay được, có lẽ các cháu sẽ có cơ hội gặp mặt ở Ninh Hải đấy.” Lần này Mạc Thần được điều đi tạm thời, nói đúng ra là có lẽ sẽ ở đó một thời gian dài. Nếu bên nghiên cứu khoa học tiến triển thuận lợi chắc sẽ muốn điều người từ Tân Ninh qua đó luôn. So Tân Ninh với Ninh Hải thì nghiên cứu khoa học bên Ninh Hải cao hơn hẳn một bậc.
Hơn 8 giờ tối hai người rời khỏi nhà họ Mạc, tài xế của chú Mạc đưa họ về.
Về căn nhà nhỏ anh từng ở, lần này tâm trạng khác với lúc đó.
Giang Ly cảm khái vô cùng, anh và cô đã từng ở chỗ này, khoảng thời gian tươi đẹp ngắn ngủi ấy đều được giữ lại rõ ràng, là minh chứng cho tình yêu của bọn họ. 
Dư An An đứng ở huyền quan đổi giày, Giang Ly nhìn bóng dáng của cô rồi nhẹ ôm vào lòng.
“Em đang thay dép, anh đừng có nghịch.’ Cô quơ người muốn đẩy anh ra.
Giang Ly ôm cô từ phía sau, đôi môi nhẹ phiêu trên cần cổ trắng ngần: “Chúng ta từng sống ở đây với nhau, cùng nhau có những khoảnh khắc tốt đẹp, vậy mà anh chẳng nhớ tí nào, anh thật thất bại, anh thấy rất hối tiếc.”
“Sau này về đây nhiều hơn có lẽ anh sẽ nhớ ra thôi.” Cô xoay người, xoa gương mặt điển trai của anh: “Trong phòng toàn là mùi ẩm mốc, để em quét dọn một xíu, anh có muốn giúp không?”
“Đương nhiên.” Anh đáp.
Hai người cùng nhau dọn nhà, giống như một đôi vợ chồng son đôi khi hai mắt giao nhau thì sẽ mỉm cười, khung cảnh đẹp như vậy tựa như ánh sáng mặt trời chiếu sáng khắp nơi giống màn đêm đầy sao ở núi Lĩnh An.
Đã lâu chưa về ở cả nhà phủ một lớp bụi và mùi khó chịu, may mà nhà không to nên rất nhanh hai người đã dọn dẹp xong.
Lúc này Dư An An mới nhớ ra, nhanh chóng cắm bình nước nóng, vài phút sau, nước đã ấm hơn.
“Anh mau đi tắm trước đi.” Cô nói.
“Em tắm trước đi, anh đi gọi điện thoại đã.” Giang Ly cầm khăn lông lau tay rồi đi ra ban công bấm điện thoại.
Dư An An đi lấy quần áo tắm rửa, khi đi ra đúng lúc Giang Ly vừa nói chuyện điện thoại xong.
Anh lấy quần áo trong ngăn tủ đi vào nhà tắm.
Dư An An call video với Nhị Sa, sắc mặt Nhị Sa không tốt lắm, gần đây cô ấy ăn gì cũng nôn, cố ép mình ăn là càng muốn nôn.
Khúc Tinh Vĩ đối xử với cô ấy rất tốt, chăm sóc cực kỳ chu đáo.
Dư An An hỏi cô ấy đã dọn đến nhà Khúc Tinh Vĩ à?
Nhị Sa bĩu môi bảo không, tạm thời cô ấy chưa muốn. Nhưng Khúc Tinh Vĩ lúc nào cũng nằm ngủ ở sô pha nhà cô ấy, có khi cô ấy còn thấy vì cơ thể dài ngoằng của mình không vừa sô pha nên anh ấy phải co người lại.
Nghe thấy âm thanh mở cửa, Dư An An quay đầu, vẻ mặt sững sờ.
Giang Ly mặc quần áo ở nhà của Tiểu Phong, chất màu xám trắng kết hợp với nhau, mái tóc ướt át dán lên trán, trong tay cầm khăn lông đi về chỗ cô.
“Sao vậy em?” Thấy cô thay đổi sắc mặt, anh tiến lên dùng một tay chống lên lưng ghế một tay chống lên bàn.
Dư An An nói thêm vài câu với Nhị Sa rồi cúp máy, trực tiếp ôm eo anh.
Anh v.uốt ve cô vài cái: “Sao thế, không phải mới đó mà em đã nhớ anh đấy chứ?”
“Đồ mỹ nhân xấu xa này, anh càng ngày càng xấu xa nhá.”
“Anh thừa nhận anh đẹp vì em luôn nói vậy mà.”
Cô bĩu môi: “Hình như trong nháy mắt, Tiểu Phong đã trở lại vậy.”
Giang Ly than nhẹ một tiếng, khóe môi nở nụ cười chua xót, vì sao anh lại không nhớ ra?
Gần đây trong đầu thường xuyên xuất hiện hình ảnh ở núi Lĩnh An, anh cảm nhận được lúc ấy bản thân mình sợ biết nhường nào.
Anh nhẹ nhàng ôm cô cúi đầu dùng nụ hôn ngăn cái miệng nhỏ xinh kia.
Hai người ngồi trên sô pha xem TV y chang như lúc cô còn ở với Tiểu Phong.
Cô khẽ đưa mắt về phía anh, khuôn mặt bình tĩnh đẹp trai làm trái tim cô đập thình thịch. Cô có thể trêu anh qua Wechat, có thể bám lấy anh ở ngoài rồi bỗng dưng anh quay về là Giang Ly, trừ khi ngủ cô mới cảm nhận được sự điên cuồng của anh thì khi xuống giường anh lại quay về là một người đàn ông lạnh lùng kiên nhẫn.
Anh quay đầu, ánh mắt đụng phải đôi con ngươi của cô: “Ánh mắt đó là sao?”
“Anh đẹp.”
“....”
Thời gian dần trôi qua, hai người chuẩn bị đi nghỉ.
Giang Ly chỉ vào mép giường: “Trước kia anh ngủ ở đây à?”
“Anh ngủ dưới đất trong phòng khách sau đó lúc nào cũng tìm lý do bảo là không có em thì không ngủ được, cứ thế ăn vạ nằm bên mép giường của em không chịu đi.”
“Hóa ra là vậy, thảo nào hồi anh đến Tân Ninh gặp em lại có thể ngủ cực kỳ ngon.”
“Lúc đầu em không phát hiện ra sau đó mới biết đây là cái tính của anh và Tiểu Phong, vắng em là không ngủ nổi.”
Đột nhiên cô nghĩ tới gì đó, lập tức ngồi quỳ bên mép giường: “Anh có nhớ có một lần em nấu bữa sáng cho anh, sau đó anh cầm mâm rồi tự dưng tiến sát gần em không?”
Giang Ly nghe cô kể hình như cũng có chút ấn tượng: “Vì sao?”
“Bởi vì khi đó Tiểu Phong muốn hôn em nhưng em không hiểu, sau đó mới biết tuy anh đã quên Tiểu Phong nhưng trong tiềm thức cơ thể vẫn phản ứng giống như anh ấy.”
Giang Ly duỗi tay ôm cô vào lòng ngực: “Kể thêm nữa đi.”
“Kể gì?”
“Kể về chúng ta của hồi đó, có phải đã từng làm gì trên chiếc giường này không?” Giang Ly nhướng mày.
Dư An An liếc xéo anh một cái: “Không nói cho anh biết.”
“Anh có mơ thấy em vài lần, giấc mơ này có lẽ đến từ tiềm thức của anh về em.”
“Vậy mà còn mơ YY em hả?” Dư An An cất cao giọng.
Giang Ly cười nhẹ: “Tuy là mơ nhưng cảm giác rất chân thật.”
Anh cúi đầu ôm má cô: “Chắc chắn chúng ta đã từng làm.”
Dư An An lắc đầu: “Không nói, anh cứ coi như câu đố bí ẩn cần đi tìm lời giải đáp đê.”
Cô ngã lên giường: “Khuya rồi ngủ thôi.”
Giang Ly lên giường nằm bên cạnh cô: “An An, ngày mai em dẫn anh đi tham quan Tân Ninh đi.”
 
“Oke, anh muốn đi đâu?”
“Chỗ nhảy bungee.”
Dư An An vừa nghe đã từ chối ngay: “Không được.”
Cô từ chối nhưng anh kiên trì, anh muốn đi xem, nơi đó đã từng giúp anh nhớ lại một ít ký ức, anh muốn thử lần nữa.
Ngày hôm sau hai người chạy ra vùng ngoại thành, cuối tuần mùa hạ có rất nhiều người đi chơi, bên đài nhảy bungee có rất nhiều đứng ở đó.
Hai người xếp hàng, Dư An An vẫn còn khuyên: “Lỡ như bị ngất thì phải làm sao?”
“Người đàn ông của em không yếu ớt vậy đâu, em đừng lo.” Giang Ly thấy rất buồn bực, rõ ràng anh là một người đàn ông đủ men nhưng ở trong mắt cô lại chẳng khác gì con gà cần được bảo vệ mọi lúc mọi nơi cả.
“Anh từng ngất khi nhảy bungee đấy, em không muốn anh bị thế nữa.” Cô đau lòng cho anh mà anh lại quá bướng bỉnh, cô không thể lay chuyển được anh.
Giang Ly nắm bàn tay cô, đầu ngón tay v.uốt ve làn da trắng mịn: “Không thử thì mãi mãi không biết mình đã bỏ lỡ những gì. Anh không muốn tiếc nuối.”
Đến cuối hai người họ vẫn chọn nhảy bungee.
Giang Ly đứng trên đài, nhìn phía dưới tự dưng thấy choáng váng, cơ thể run rẩy, Dư An An cảm nhận được trạng thái của anh lập tức ôm lấy anh.
“Chúng ta không nhảy nữa, xin anh đừng làm em sợ, không nhớ lại thì thôi, bây giờ cũng tốt mà….”
Bên tai là âm thanh nôn nóng đau khổ lo lắng của Dư An An.
Nhưng trong âm thanh ấy xen kẽ tiếng cô gọi Tiểu Phong, anh nhìn An An, cô mặc một chiếc áo khoác dày, gió thổi gào thét bên tai chắn hết những thứ ầm ầm.
Dư An An sợ hãi cực kỳ, vừa kêu không nhảy nữa vừa nhờ huấn luyện viên cởi dây ra.
Đúng lúc này Giang Ly mở hai mắt đôi con ngươi u ám tiến vào đáy mắt cô giống như bầu trời đầy sao hòa cùng ánh trăng chiếu thẳng lên người cô.
Anh nâng mặt cô lên hôn lấy đôi môi run run, dùng giọng điệu thâm tình chưa từng có nói: “An An, anh yêu em.”
- Hoàn chính văn-

Bình Luận (0)
Comment