Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

Chương 15

Quý Vân Tu được Quý Nhan vẫn đến, mục tiêu đầu tiên của anh là đi tìm Tịch Tuế, cuối cùng vị trí chỗ ngồi đã thành Tịch Tuế – Quý Vân Tu – Quý Hoài Tây – Quý Nhan – Trương Húc.

Trương Húc vô tình bị đổi chỗ: …

Tại sao trai tơ vừa đến, vị boss nhỏ của anh đã đạp anh ra rìa vậy hả? À không, anh sai rồi, người ta không phải trai tơ ăn bám mà là cậu ấm nhà họ Quý!

Nếu đều là người nhà Quý thì xem ra anh cũng đã khai báo với boss lớn rồi nhỉ?

Trương Húc tự an ủi bản thân trong lòng như vậy.

Còn 10 phút nữa thì buổi đấu giá sẽ chính thức được bắt đầu, Quý Nhan cứ ngó nghiêng mãi để quan sát anh cả nhà cô tương tác với cô con gái nhà họ Tịch như nào.

Ngay từ đầu cô đã muốn tham gia buổi đấu giá này rồi, không ngờ lại nhận được điện thoại của Quý Lăng Thành báo rằng Quý Vân Tu cũng sẽ tham dự.

Mới đầu cô còn ngờ ngợ, sau đó bác cả Quý Lăng Thành đã giải thích là hôm qua Quý Vân Tu vô tình nghe được chuyện đấu giá, thấy có nhắc đến Tịch Tuế nên anh đã cố tình đến đây.

Quý Lăng Thành không yên tâm đứa con trai nhà mình cho lắm, đáng lẽ bác sẽ đích thân đi cùng nhưng lại có việc gấp cần phải giải quyết, nhớ ra Quý Nhan là người có mối quan hệ ổn định nhất với Quý Vân Tu trong nhà họ Quý nên đã gọi cho Quý Nhan.

*

Khi Quý Vân Tu đê mê trong niềm hạnh phúc cũng không quên phô bày cho Tịch Tuế nhìn thấy nỗi nhớ mong và tủi hờn của mình.

Hôm nay anh không chỉ mang theo sổ tay mà còn cầm cả một chiếc album với khổ giấy bằng nửa tấm A4, mặt bìa dày, được thiết kế vô cùng xinh đẹp.

Anh đặt album vào tay Tịch Tuế như đang dâng lên báu vật của đời mình.

Tịch Tuế sung sướng: “Tặng em hả?”

“Ừ ừ.”

“Em xem luôn bây giờ được không?” Ngón tay cô miết trên mặt bìa, chỉ hỏi qua một câu thôi đã mở được cuốn album ra.

Quý Vân Tu tiếp tục gật đầu.

Nhận được sự đồng ý của anh, Tịch Tuế không kìm được nữa mà mở ngay một trang nhưng lại rỗng tuếch chẳng thấy một thứ gì.

Cô đang định lật lại thì âm nhạc của buổi đấu giá đã thay đổi.

Buổi đấu giá chính thức được bắt đầu, Tịch Tuế lia mắt nhìn xung quanh thấy tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm về phía trước nên đành tạm đóng cuốn album lại rồi đến gần bên tai Quý Vân Tu, thì thầm với anh: “Lát nữa em sẽ xem sau.”

Chính món đồ trong buổi đấu giá hôm nay đã có những giá trị nhất định mà những người cung cấp những món đồ ấy cũng đang xuất hiện ở đây, có vài người còn cố tình ra giá cao ngất để giữ thể diện cho mình.

Tịch Tuế không thích cái kiểu giả tạo để trèo cao như vậy nhưng bản thân đang ở trong trường hợp thế này thì thi thoảng cũng phải ra vẻ chút chút.

Người dẫn chương trình đang phát biểu lời khai mạc, trưởng ban tổ chức cũng lên sân khấu đọc diễn văn, sau đó người bán đấu giá cũng đã ra sân, bắt đầu phần nổi bật của ngày hôm nay.

“Món đồ đấu giá đầu tiên trong ngày hôm nay chính là chiếc bình hoa cổ do ngài Quý của tập đoàn Thiên Thịnh quyên tặng.”

Quý Lăng Thành rất thích sưu tầm đồ cổ nên tất nhiên đồ ông quyên tặng là hàng thật giá thật, người người thi nhau tranh cướp món đồ cổ quý giá này.

Có lẽ vì danh tiếng của Quý Lăng Thành hoặc cũng có thể do người ta muốn tăng thể diện của mình nên bình hoa đã lên đến hơn một triệu tệ.

Tiếp đến là thư pháp rồi lại tới trang sức, đôi mắt Tịch Tuế chực díp vào nhau mấy lần, suýt nữa thì ngủ gật.

Đúng là cô đã vô cảm với cái kiểu đấu giá như này từ thuở còn bé, giờ buồn ngủ chết đi được.

Cô liếc sang Quý Vân Tu đang ngồi bên cạnh, dường như anh đã nhận ra nên cũng nhìn sang cô, mắt anh chớp chớp, trông bừng bừng sức sống.

“Tí nữa em lỡ có ngủ gà ngủ gật thì anh nhất định phải gọi em dậy đấy.” Tịch Tuế thì thầm giao nhiệm vụ cho anh.

Mặc dù nói với anh như vậy nhưng cô vẫn lẳng lặng bấu lên mu bàn tay của mình để giữ bản thân được tỉnh táo.

Trên sân khấu, người bán đấu giá đã đọc đến món đồ của người tiếp theo: “Tiếp đến là ngọc bội mang hoa văn hình đám mây do ngài Tần của tập đoàn Tần Thị quyên tặng.”

Sản phẩm đang được đấu giá hiện giờ là ngọc bội có họa tiết hình đám mây. Theo lời người bán đấu giá thì đây là ngọc bội cổ. Ngọc bội được khắc những vân mây tinh xảo, ánh sáng xanh bên trong lan tỏa, trong veo, liếc qua thôi đã biết đây là hàng xịn.

Cô thích những món trang sức xinh đẹp, cũng thích những bảo vật mang ý nghĩa sâu sắc.

Tịch Tuế ngẩng lên nhìn mấy lần, bỗng nhớ ra hôm nay mình chưa giơ thẻ lần nào nên khi người bán đấu giá ra giá, cô đã giơ thẻ lên.

“500 nghìn tệ.”

“600 nghìn tệ.”

Có người còn tốc độ hơn cả cô nhưng cô đã ra giá 600 nghìn tệ. Tất nhiên giá trị của món đồ không dừng ở con số này.

“Tuế Tuế thích ngọc bội hoa văn hình mây kia à? Tôi mang về cho cô được không?” Quý Hoài Tây mỉm cười sát đến bên Tịch Tuế, còn gọi thẳng tên thân mật của cô.

“Không cần.” Tịch Tuế từ chối một cách lạnh lùng, cô ngồi với tư thế đàng hoàng nhưng sâu trong cô đã trợn trừng mắt trước vẻ đạo đức giả của Quý Hoài Tây rồi.

Hắn ta khẽ cười, không biết là muốn mang về cho cô thật hay đang cố tình tăng giá mà cũng bắt đầu tham gia vào lượt đấu giá lần này.

Càng về sau, mọi người đã buông tha hết, chỉ còn lại mình hắn ta.

Giá của ngọc bội đã lên đến năm triệu tệ.

Tịch Tuế rất thích ngọc bội này nhưng tội gì phải mất công như vậy. Nếu Quý Hoài Tây muốn giành thể diện thì cô sẽ thuận nước đẩy thuyền thôi, cô sẽ đẩy anh ta đến vị trí cao nhất.

Tịch Tuế lại ra giá sáu triệu tệ, nói rồi cong môi cười với Quý Hoài Tây, hằn lên vẻ khiêu khích rõ rệt.

Quý Hoài Tây âm thầm nghiến răng.

Ở thành phố Vân Hải, ai mà không biết anh là người có năng lực cuối cùng của thế hệ trẻ nhà họ Quý, hơn nữa nhà họ Tịch với nhà họ Quý đã có hôn ước từ lâu, nếu để mọi người trơ mắt thấy anh thua dưới chân “vợ chưa cưới” của mình thì hắn còn giấu mặt mũi vào đâu được nữa?

“Sáu triệu lần một.”

“Sáu triệu…”

“Bảy triệu.” Quý Hoài Tây lại tiếp tục giơ thẻ.

Người bán đấu giá hô: “Bảy triệu, ngài Quý ra giá bảy triệu, liệu còn một cái giá cao hơn?”

Nụ cười hiện hữu trên môi cô bởi cô đã chơi Quý Hoài Tây một vố.

Cô cũng chẳng định cạnh tranh nữa nhưng bỗng bị người ta nắm chặt cổ tay rồi giơ thẻ lên.

Đồng thời, Tần Tứ ngồi bên trái cô cũng ra giá cao ngất trời – 10 triệu.

Tấn Tứ vẫn luôn im lặng, thì ra là đang chờ thời cơ để tung đại bác?

Mọi người xì xào bàn tán về Tần Tứ lẫn Quý Hoài Tây bởi vì cả hai đều là thế hệ trẻ xuất sắc nhất của thành phố Vân Hải.

Quý Hoài Tây thì bởi vì thân phận của hắn ta, mặc dù là con cháu của nhà họ Quý nhưng cũng chẳng phải con đẻ của Quý Lăng Thành. Trong khi Tần Tứ thì lại khác, anh là con cháu ruột nhà họ Tần nên có thể nắm trong tay toàn quyền quyết định của công ty.

Nhưng Tịch Tuế cũng chẳng hơi đâu mà để ý đến việc người ngoài suy nghĩ như thế nào. Bây giờ người làm cô ngạc nhiên hơn chính là… Quý Vân Tu!

Ngay vào thời khắc cô định buông bỏ món đồ này, Quý Vân Tu chẳng nói chẳng rằng mà cầm tay cô, cho cô giơ thẻ thêm lần nữa.

Bởi vì không đề phòng Quý Vân Tu nên giờ cô đang choáng váng ngất ngây.

“A Tu, bây giờ chúng ta không phải đang chơi đâu!”

Quý Vân Tu gật đầu, tỏ ra rằng anh đã biết.

Anh cúi đầu viết ra một hàng chữ: Tuế Tuế thích, mua cho Tuế Tuế.

Mặc dù anh không thích nói nhưng anh lắng nghe hết thảy mọi chuyện trên đời. Anh biết đây không là trò chơi, cũng biết Tịch Tuế muốn ngọc bội này nên hôm nay anh mới đặc biệt đến đây để “Tiêu tiền” cho Tuế Tuế!

Tần Tứ và Quý Hoài Tây đang tranh đua công khai với nhau, lúc này Quý Hoài Tây đã dần cảm thấy lực bất tòng tâm. Trong khi đó Tần Tứ lại tính hết kế này đến kế nọ, dường như hết thảy đều nằm trong kiểm soát của anh.

Mọi người đều biết tăng giá ngay lúc này không chỉ vì ngọc bội hoa văn hình mây ấy.

Quý Hoài Tây nhìn chằm chằm ngọc bội nho nhỏ trên sân khấu, trán anh ta lấm tấm mồ hôi.

Quý Nhan đã nhắc nhở hai lần, đến lần thứ ba thì đè luôn bàn tay anh ta xuống rồi lắc đầu với anh ta.

Đương lúc ai ai cũng tưởng rằng ngọc bội đó cuối cùng sẽ quay về nhà Tần thì “Tịch Tuế” lại giơ thẻ lên.

Mọi người:???

Buổi đấu giá tối nay toàn điều bất ngờ, hay ho quá thể!

Vào thời khắc này, Tịch Tuế đã cứng đơ cả người. Dẫu cho nhà cô cũng có từng nấy tiền nhưng cô không muốn bỏ ra cả đống tiền để mua ngọc bội kia về!

“A Tu, buông tay ra!” Tịch Tuế nghiến rắng, cố gắng kìm nén giọng nói của mình.

Lúc này Quý Vân Tu đột nhiên đến sát bên cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô, giọng điệu kiên định vô cùng: “Anh mua cho Tuế Tuế!”

“Anh?”

Cô chắc chắn rằng nhà họ Quý sẽ mua được bởi đó cũng có thể là do Quý Lăng Thành vung tiền nhưng nếu để Quý Lăng Thành biết con trai mình đốt cả đống tiền để mua cho cô ngọc bội này thì người nhà họ Quý sẽ nghĩ như thế nào đây hả!

Không được không được, tuyệt đối không được.

Tịch Tuế bỗng chốc nhận ra, bình thường tính anh hệt như một bé cừu vừa đơn thuần vừa đáng yêu nhưng khi hóa thân thành bạn trai thì lại cực kì bùng nổ.

Bởi vì… Cô thậm chí còn không thể gỡ nổi ngón tay anh ra khỏi tay mình.

Một lần nữa cô đã cảm nhận được sức của phụ nữ và đàn ông chênh nhau đến nhường nào: “A Tu, em không thích cái đó.”

Quý Vân Tu kiên quyết giữ nguyên câu nói của mình: “Tuế Tuế tin anh.”

Quý Nhan đưa cho cô một tờ giấy: Cô Tịch đừng lo, anh tôi tự có cách của mình.

Tịch Tuế: …

Hai bên đang cạnh tranh khốc liệt mà chẳng cần đến súng đạn. Quý Nhan chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng sinh ra cảm xúc ngưỡng mộ – có tiền là phóng khoáng như vậy đấy!

Chút tiền cỏn con này đã là gì, anh cả nhà cô bán một kiệt tác đi thôi cũng có thể thu về cả triệu tệ đấy!

Song từ trước đến nay Quý Vân Tu không tiêu tiền bao giờ, thế mà hôm nay lại vung cả bạc triệu cho người đẹp, khiến người ta phải ước ao thèm thuồng.

Tần Tứ liếc qua thấy hai người đang thân mật với nhau thì ánh mắt càng tối hơn.

Anh ta dời mắt: “Nếu cô Tịch thích món đồ đó như vậy thì kẻ Tần này sẽ không cướp đồ của cô.”

Cuối cùng, “Tịch Tuế” đã mang được ngọc bội về thành công.

Cô xoa cổ tay nhưng thấy cánh tay mình bủn rủn quá nên quyết định bỏ cuộc.

Vốn dĩ Tịch Tuế chỉ định đến làm người qua đường trong buổi đấu giá nhưng ai ngờ lại trở thành người khí phách nhất đêm nay, Tịch Tuế thở dài.

Ngọc bội hoa văn hình mây cuối cùng vẫn rơi vào tay cô, thấy được màu sắc của ngọc bội, cô nhẹ nhàng giơ lên gõ gõ thì nghe thấy tiếng vanh lanh lảnh, quả là hàng thượng hạng có khác.

“A Tu, anh lấy đâu ra lắm tiền thế?”

Quý Vân Tu hoàn thành giao dịch mà không thèm chớp mắt, tựa như số tiền này chả là gì với anh.

“Kiếm được.”

“Bác Quý cho anh à?” Cô nghĩ có khi Quý Lăng Thành chia cổ phần cho anh.

Quý Vân Tu lắc đầu nguầy nguậy: “Tự kiếm.”

Từ bé anh đã được bố dạy “Kiếm tiền rất quan trọng” nên dù ba không cho anh ra ngoài kiếm tiền nhưng khi Quý Nhan đến tìm anh, nói với anh hai chữ “kiềm tiền” anh đã đồng ý ngay tức khắc mà chẳng cần do dự điều gì.

Thấy Tịch Tuế có được ngọc bội nhưng lại không cười như trong tâm lí học biểu cảm miêu tả khiến anh ngờ ngợ, lấy lòng cô: “Tuế Tuế muốn mua thì A Tu sẽ trả tiền giúp em.”

“Trả tiền?” Tịch Tuế nghe thấy hai chữ này mà dở khóc dở cười: “Trước tiên anh hãy nói cho em biết, anh kiếm tiền bằng cách nào?”

Anh gãi đầu, không giải thích được nên quyết định kéo Quý Nhan qua. Quý Vân Tu đã ra lệnh bằng cách giơ sổ nhưng Quý Nhan hẵng còn chần chừ.

Việc hai người hợp tác với nhau vẫn đang là bí mật, đến người nhà họ Quý còn không biết mà bây giờ cứ nói thẳng toẹt với Tịch Tuế như thế luôn à?

Quý Vân Tu gõ mạnh lên dòng chữ trên cuốn sổ, Quý Nhan cảm nhận được sự đe dọa của anh nên đành kể lại chuyện vẽ tranh cho Tịch Tuế nghe.

Nói đến cuối, Quý Nhan dặn dò một cách nghiêm túc: “Cô Tịch, hôm nay tôi kể cho cô nghe chuyện này bởi vì anh tôi muốn thành thật với cô, hi vọng cô có thể giữ bí mật thay anh tôi, đừng phụ lòng tin của anh ấy.”

Vẻ mặt Tịch Tuế vô cùng nghiêm trọng, gật đầu với cô ấy.

“A Tu.”

Cô nhẹ nhàng gọi tên anh rồi nắm tay anh, đặt chiếc hộp gỗ có chứa ngọc bội hoa văn hình mây vào tay anh.
Bình Luận (0)
Comment