Trans: Diêu Nhiên
Sau khi kiểm tra thông tin người đặt xong thì bồi bàn dẫn Tịch Tuế và Quý Vân Tu đến bàn số 9 mà Quý Nhan đã đặt.
Không hổ là nhà hàng chất lượng cao, một bữa tối bình thường cũng có thể bài trí đến lãng mạn tình cảm như vậy. Ánh nến trong đèn lồng và ly rượu trong suốt làm nổi bật lẫn nhau, ngay cả bộ đồ ăn sắp xếp trên bàn cũng được thiết kế công phu.
“Oa, đẹp quá.”
Tịch Tuế thật tình tán thưởng, nhưng lúc đầu cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao thì cô cũng đã từng thấy rất nhiều nơi lộng lẫy.
“Quý Nhan cũng quá tốn kém rồi.”
Cô ngồi xuống ngay.
Quý Vân Tu ôm máy tính xách tay của mình, trong khoảng thời gian này đã lén lút liếc nhìn cô rất nhiều lần. Anh hơi cắn cánh môi rồi ngồi xuống ghế dựa.
Trên bàn bày ra hai cái bánh kem nhỏ được trang trí tinh xảo càng tăng thêm giá trị sắc đẹp.
Tịch Tuế nhìn chằm chằm chiếc bánh kem nhỏ trên bàn, ánh mắt toả ra ánh sáng: “A Tu, em ăn trước nhé?”
“Ừ.”
Cô đã đói từ lâu, nghĩ rằng ngồi trước mặt mình là Quý Vân Tu nên cô cũng không kiêng dè gì. Cô dùng thìa múc một miếng bánh kem rồi bỏ thẳng vào miệng.
Vừa cắn thì: “Lộp cộp ——”
Trong bánh kem khoái khẩu vốn mềm mại dường như có kẹp một vật lạ gì đó cưng cứng, bất ngờ đụng vào răng của cô.
Biểu cảm trên gương mặt Tịch Tuế thay đổi, vội vàng nhổ ra.
Động tác này đã doạ đến Quý Vân Tu, anh vội vàng đứng dậy rồi cúi người xem xét.
Tịch Tuế dùng cái nĩa nhấc chiếc nhẫn sáng lấp lánh lên, đôi mắt lập tức trừng lớn: “Á đù…”
Cái thứ sáng long lanh này là… nhẫn???
Chiếc nhẫn kim cương đính viên đá quý đặc biệt chiếu lấp lánh khi đặt dưới ánh sáng của ngọn nến rực rỡ, ngoại trừ sự xinh đẹp bên ngoài còn tản ra mùi ‘tiền’ từ bên trong.
Liên tưởng đến sự sắp xếp của bàn tiệc có nến đỏ và rượu vang này, dường như Tịch Tuế nhìn thấy năm chữ to ‘buổi tối dưới ánh nến’ được dán ở trước mắt cô. Tiêu chuẩn dành cho các cặp đôi đó…
“A Tu? Cái này là?” Tịch Tuế chỉ chỉ chiếc nhẫn đặt câu hỏi với Quý Vân Tu.
Chắc là, không phải anh ấy đâu nhỉ?
Quý Vân Tu lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Thế đồ cái này là của ai nhỉ.”
Theo kinh nghiệm từng được chiêm ngưỡng qua rất nhiều đồ trang sức thì cô chắc chắn rằng đây là hàng thật có giá trị đắt đỏ.
Đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đồng thời lắc đầu, sau đó nhìn về phía bình phong ngăn với gian ngoài.
Người phục vụ bàn giao chiếc bánh nhỏ lúc nãy vội vàng chạy đến xin lỗi hai người và giải thích rằng anh ta đã để lẫn đồng thời gửi nhầm đồ được bố trí sẵn của khách bàn thứ 6 và bàn thứ 9.
Người phục vụ vô cùng lo lắng liên tục cúi đầu xin lỗi họ.
Tịch Tuế xua tay: “Chúng tôi thì không có gì, chỉ là…”
Cô xấu hổ chỉ chỉ đĩa bánh kem nhỏ đã bị khuyết mất một góc ở trên bàn, còn thứ lấp lánh kia thì đặt ngay bên cạnh.
Người phục vụ cầm chiếc nhẫn về rồi bày tỏ xin lỗi với bọn họ thêm một lần nữa.
Hai người quay trở lại vị trí ngồi của mình, Tịch Tuế nghĩ đến màn hài kịch vừa rồi không nhịn được mà phì cười, cô không khỏi lấy đó làm đề tài tán gẫu: “Anh không biết đâu, lúc nãy ăn bánh kem mà lại ăn trúng một chiếc nhẫn thực sự làm em sợ muốn chết.”
Quý Vân Tu nghe thấy từ khoá liên quan thì đứng lên ngay lập tức và đi vòng qua bàn, trực tiếp dời vị trí đến bên cạnh Tịch Tuế.
Tịch Tuế: “???”
“Tuế Tuế đừng sợ, anh sẽ kiểm tra thức ăn giúp em.”
“Hở? Không cần đâu, vừa rồi là hiểu lầm thôi, người ta mang nhầm món ăn lên nên bây giờ thức ăn của chúng ta cũng sẽ không có giấu đồ gì đâu.”
Quý Vân Tu chậm rãi quay đầu, tầm mắt anh nhắm ngay bóng dáng của cô nhưng chỉ chạm nhẹ trong giây lát rồi anh liền nghiêng đầu sang một bên sau đó quay lưng về phía cô và thì thầm hai chữ: “Giấu rồi.”
“Gì cơ?”
Giọng nói của Quý Vân Tu quá nhỏ nên cô nhất thời không nghe rõ.
Quý Vân Tu chột dạ nắm lấy vành tai đỏ bừng, anh lặp lại lời nói ban nãy một lần nữa khẽ nói ra bốn chữ: “Giấu đồ vào rồi.”
Lần này Tịch Tuế nghe rất rõ ràng, nhưng mà???
“Anh nói thức ăn của chúng ta có giấu đồ bên trong sao?”
“Đợi đã…” Hình như cô sắp hiểu ra điều gì đó: “Anh đã bàn bạc với Quý Nhan về bữa ăn tối hôm nay và cố ý dẫn em đến đây?”
Quý – người thành thật – Tu lại gật đầu lần nữa: “Ừ.”
“Không cần, nếu anh muốn tặng em thứ gì đó thì cứ tặng trực tiếp cho em là được rồi.” Tịch Tuế vỗ trán: “Hai người giấu quà trong đồ ăn ngộ nhỡ ăn mất hay là… xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?”
Nếu Diệp Liễu Nhứ ở đây nhất định sẽ cầm gậy gõ lên đầu cô.
Nghe mà xem! Đây toàn là lời nói của gái thẳng đấy!
Quý Vân Tu quan sát biểu cảm phức tạp trên mặt Tịch Tuế, không phải là những biểu hiện đại diện cho sự vui vẻ.
Anh tưởng kế hoạch gây bất ngờ của mình đã thất bại nên tâm trạng cũng nặng nề hơn: “Bọn họ nói phải gây bất ngờ.”
“A Tu, anh đừng nghe bọn họ nói nữa, cứ làm chính mình là được rồi.”
“Bản thân thì lại không biết.”
Điều này khiến anh vô cùng buồn rầu.
Chính vì bản thân không biết làm nên mới cố gắng học hỏi từ người khác, hy vọng có thể làm cho Tịch Tuế vui vẻ vì nhận được quà.
Tịch Tuế bỗng nhiên cảm nhận được tâm trạng của người đàn ông ngồi bên cạnh cô hơi mất mát. Cô có tài cán gì mà có thể khiến cho Quý Vân Tu luôn làm theo ý thích phải hao tốn tinh thần như vậy.
Cô ngồi thẳng dậy và rướn người về phía trước, khoảng cách của hai người xích lại gần hơn: “Nhưng nếu như là quà mà A Tu tặng em, bất kể đó là gì và được tặng bằng cách nào thì đối với em chúng đều là sự bất ngờ.”
“Thật vậy hả?” Đôi mắt của anh sáng lên.
Tịch Tuế gật đầu rồi lại hỏi: “Thế bây giờ anh nói thẳng với em luôn đi, anh giấu món quà bất ngờ đó ở đâu?”
Quý Vân Tu chỉ chỉ vào đoá hoa trên miếng bò bít tết kia.
Khách sẽ không sử dụng hoa đó mà họ chỉ đặt nó trên đĩa như một vật trang trí.
Lúc nãy cô còn chưa để ý đến, nhưng lúc này sau khi xem xét cẩn thận thì đúng thật là có!
Chiếc vòng tinh tế màu bạc được trang trí phía trên đoá hoa
Sợi lắc tay bạc tinh tế được quấn vài vòng trên những bông hoa trang trí tựa như những vì sao tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nến ấm áp.
Tịch Tuế tự tay lấy sợi lắc tay bạc kia xuống rồi đặt trong lòng bàn tay, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng miết nhẹ sợi lắc tay.
Khuôn mặt của cô tràn ngập niềm vui, cô tán thưởng từ tận đáy lòng: “Đẹp quá đi à.”
Tổng cộng có ba sợi bằng bạc rất mảnh được nối liền với nhau và trên mặt của mỗi sợi được đính các biểu tượng khác nhau như ngôi sao, mặt trăng và mặt trời thu nhỏ.
Vật được trang trí trên sợi lắc tay này đều rất nhỏ, tuy số lượng nhiều nhưng không tạp nham, nhiều kiểu dáng nhưng lại không bị rối mắt, đặc biệt phù hợp cho những người có cổ tay mảnh mai.
Cô vươn tay ra trước mặt Quý Vân Tu, thẳng thắn vô tư ra lệnh: “Mang lên cho em!”
Trước mặt Quý Vân Tu, cô cực kỳ giống như một nữ hoàng đang ra lệnh.
Còn Quý Vân Tu chỉ là một hiệp sĩ hộ mệnh trung thành và tận tâm tuân theo toàn bộ mọi mệnh lệnh mà cô đưa ra.
Anh cầm chiếc vòng lên, kéo hai đầu, ấn vào cái khóa hình tròn rồi thật cẩn thận mà đeo chiếc vòng vào giữa cổ tay mảnh mai đó.
Tịch Tuế giơ khuỷu tay lên thật cao, nắm tay hướng lên trên, cố ý lắc lắc cổ tay. Chiếc vòng đính những biểu tượng ngôi sao, mặt trăng và mặt trời kia rơi lên cổ tay trắng ngần trông hết sức xinh đẹp.
“Thật sự là quá đẹp đi, em thích nó lắm, cảm ơn anh nha A Tu.”
Cô thích thú vươn đôi tay ra ôm anh thật chặt.
Quý Vân Tu bị nhào vào trong lòng một cách bất ngờ, lần này anh không ngửi thấy mùi rượu mà là thoang thoảng một mùi hương khác, hương thơm êm dịu.
Vào thời khắc bầu không khí sâu nặng này, anh chưa từng nói một lời yêu thương ngọt ngào nào nhưng anh cảm thấy nhịp tim của mình thật bất thường.
Thôi xong…
Anh bị bệnh rồi!
Mỗi lần Tuế Tuế tựa sát vào anh là trái tim của anh sẽ trở nên bất thường, loại tình huống lúc tốt lúc xấu đó lần này lại đặc biệt rõ rệt hơn.
Nhưng, anh lại cảm thấy mình rất muốn Tuế Tuế dựa sát như vậy.
Hai loại lựa chọn này thật sự là quá khó.
Nhưng anh vẫn không muốn đẩy Tịch Tuế ra.
Xong rồi.
Thôi ngã bệnh thì cứ ngã bệnh đi.
Ốm thì cứ ốm đi.
Dù sao thì…
Chỉ cần Tuế Tuế ở cạnh anh là tốt rồi.
Anh không chút do dự mà vươn tay ra, làm động tác hệt như cô đã làm trước đây, hai tay vòng qua sau lưng rồi ôm lấy vòng eo thon thả của cô.
Đây mới thật sự là ôm nhau chân chính!
*
Tịch Tuế không biết rằng lúc ấy, trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi, Quý Vân Tu đã làm hàng loạt đấu tranh tâm lý phức tạp. Cuối cùng tình nguyện để bản thân ‘bị bệnh’ cũng muốn chọn được ở cạnh cô.
Cô chỉ biết, cô vô cùng cảm ơn bữa tối dưới ánh nến thay cho ‘lời xin lỗi’ của Quý Nhan. Sau khi sự việc xảy ra, cô vẫn luôn mang chiếc lắc tay đó.
Mặc dù Tịch Tuế thích đồ trang sức và châu báu, nhưng cô không thường đeo nó trên người vì cô thấy nó quá bất tiện.
Hơn nữa, thời tiết vào mùa hè khá tốt, bình thường không cần mặc áo tay dài nên đối với những người thường xuyên gặp mặt thì việc trên tay cô có thêm một món đồ chỉ cần để ý chút là sẽ thấy được.
Trương Húc là người đầu tiên nhận ra.
“Tổng giám đốc Tịch, chiếc lắc tay này của cô đẹp quá.”
“Vậy sao, tôi cũng thấy vậy.”
“Hình như nó từng lên trang bìa một kì của tạp chí thời trang mới nhất.”
“Hả? Chuyện này mà anh cũng biết sao?”
“Vợ tôi thích xem chúng.”
“Vợ? Không phải anh độc thân sao?” Tịch Tuế nghi ngờ mê mang.
Trợ lý ngày nào cũng làm việc ở bên cạnh mình, sao lại đột nhiên lòi ra một người vợ vậy ta?
Nhắc đến chuyện này, Trương Húc đột nhiên biến thành người khác. Người đàn ông bình thường làm việc gọn gàng lưu loát bỗng lộ ra vẻ mặt ngọt ngào như mật ông mỉm cười: “Một tháng trước thì tôi vẫn độc thân nhưng hai ngày nữa thì tôi sẽ chính thức trở thành một phần của bộ tộc lập gia đình rồi!”
Tịch Tuế sợ ngây người??!!!
“Trợ lý Trương, anh kết hôn chớp nhoáng(1) đấy à?”
(1) Nhanh chóng kết hôn với một người trong khi chỉ mới hẹn hò trong một thời gian ngắn.Trương Húc chạm vào trái tim mình, nhìn về phía ánh mặt trời tươi đẹp ở xa xa, thở ra hơi thở tràn đầy văn nghệ: “Chuyện tình yêu này nói đến là đến, tuy vợ chồng tôi mới quen nhau được một tháng nhưng cả hai đều cảm thấy mình đã chờ đợi đối phương cả một thế kỷ rồi!”
Tịch Tuế bị sự biểu diễn khoa trương này của anh ta làm cho choáng váng.
Cô đã chớp mắt liên tục nhiều lần vì kinh ngạc: “Thế thì thật sự chúc mừng anh nha trợ lý Trương, mai mốt tôi sẽ tặng cho anh bao lì xì thật lớn!”
Trương Húc cảm ơn lia lịa.
Anh ta chần chờ giây lát rồi hậm hực lấy một lá đơn xin nghỉ phép từ trong túi ra, lý do: Kết hôn.
Tịch Tuế đọc nhanh như gió, rất nhanh đã đọc xong lá đơn xin nghỉ phép này, nhưng hơi không muốn phê duyệt cho lắm.
“Kết hôn thì kết hôn, không có vấn đề gì cả, hưởng tuần trăng mật cũng chẳng sao, chỉ là thời gian xin nghỉ này… có phải là hơi dài quá hay không?”
Cô xác nhận mình không đọc sai thời gian của lá đơn xin nghỉ phép, nghỉ hai tháng. Điều này đối với một người có chúc vị như Trương Húc mà nói là một thời gian vô cùng, vô cùng dài.
Trương Húc khẽ thở dài: “Tổng giám đốc Tịch, mấy năm nay tôi vẫn luôn nỗ lực làm việc, khi người khác được nghỉ phép tôi cũng đang làm việc. Lần này tôi muốn dành kỳ nghỉ tích luỹ được của mình và dành thời gian cho vợ nhiều hơn.”
“Kết hôn là một, một lần trong đời, tôi muốn tuân theo trái tim mình và dành cho người mình yêu những điều tốt đẹp nhất trong khả năng có hạn của tôi!”
Tuy là người bình thường nhưng anh ta lại rất coi trọng tấm lòng và tình cảm của mình.
Lời nói của Trương Húc làm cho Tịch Tuế cảm thấy cảm động vô cùng.
Kiếp trước, cô vì khao khát sự tự do mà xem hôn nhân của mình như một cuộc giao dịch.
Lần này, cô vẫn không xem hôn nhân của mình như là sự lựa chọn quan trọng. Lúc đầu, cô cảm thấy gả cho Quý Vân Tu để báo ơn hay để liên hôn cũng được, chỉ cần không phải là loại người cặn bã như Quý Hoài Tây là được hết.
Nhưng bây giờ xem ra hình như hôn nhân không phải như những gì cô nghĩ.
Hai người cần phải thật sự có tình cảm khi chung sống cùng nhau.
Bất luận là rung động nhất thời hay đã yêu nhau đậm sâu thì ít nhất trong khoảng thời gian đó, tất cả mọi cảm xúc đều phải từng tồn tại một cách chân thực nhất.
Cô sẽ không bao giờ xem hôn nhân của mình như điều kiện có thể dùng để trao đổi nữa!
Tịch Tuế khẽ cười một tiếng rồi ký tên lên đơn xin nghỉ phép: “Trợ lý Trương, anh đến phòng nhân sự lập hồ sơ đi, chúc mừng anh tân hôn vui vẻ.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Tịch!”
Trương Húc có chút lớn tuổi hơn cô, khi cầm lấy đơn xin nghỉ phép tựa như cậu nhóc mới lớn vui mừng đến nhảy cẩng lên.
Giờ nghỉ trưa, trong lúc vô tình, cô nghe thấy Trương Húc đang gọi điện thoại, nghe giọng nói của anh ta hình như là đang bàn bạc về chuyện đi du lịch vào tuần trăng mật với vợ tương lai.
Thì ra lựa chọn được kết hôn với người mình thương là một chuyện khiến người ta vui vẻ đến vậy.
*
Sau khi trợ lý Trương nhận được đơn xin nghỉ phép thì nhanh chóng đi đăng ký kết hôn với vợ, hôm đó còn phát kẹo mừng cưới ở công ty.
Kỳ nghỉ phép hai tháng đã được phê chuẩn, nhưng trước khi nghỉ anh ta còn phải bàn giao công việc cho người khác.
Trương Húc đề cử hai người bình thường ở bên cạnh anh ta học tập lên cho Tịch Tuế, nhưng cô cần phải đích thân xét duyệt và chọn ra một người trong đó.
Tịch Tuế quan sát biểu hiện hằng ngày của hai người này thì phát hiện bọn họ ai cũng có sở trường và sở đoản riêng. Nhưng những cái khuyết điểm đó vừa hay lại là những thứ mà cô không thích nhất.
Trong lúc cô vì chuyện này mà phiền não thì Diệp Liễu Nhứ lại gọi điện thoại mời cô ra ngoài uống rượu.
Tịch Tuế từ chối: “Dạo này mình không thích đi chơi cho lắm.”
Diệp Liễu Nhứ thích quán bar náo nhiệt nhưng cô lại không thích chỗ đó lắm, nếu có đi thì cũng lãng phí thời gian, tinh thần và thể lực.
Diệp Liễu Nhứ không bỏ qua: “Mình còn chưa nói xong mà, không chỉ uống rượu nghe nhạc đâu mà còn thuận tiện làm tiệc chào đón một người bạn từ phương xa tới nữa!”
“Ai đấy?”
“Sở Úc.”
Sở Úc ——
Cái tên này như sấm đánh bên tai.
Lúc đầu khi học đại học, cái tên Sở Úc này ở trường học cũng được rất nhiều người biết.
Cậu là một chàng trai thiên tài, nhỏ hơn người cùng lớp hơn hẳn một – hai tuổi nhưng lần nào cũng thi được thành tích tốt, đàu óc rất nhạy bén.
Bọn họ không học chung ngành nhưng lúc đầu vì đăng ký cùng một câu lạc bộ nên mới quen biết rồi dần dần trở nên thân thiết với nhau.
Sau khi tốt nghiệp, cô đi sưu tầm dân ca và nhiếp ảnh với Diệp Liễu Nhứ, còn Sở Úc thì ở lại trường đại học thành phố và đi làm ở công ty. Trong khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi đã từ nhân viên thực tập leo lên vị trí quản lý cấp cao.
Tóm lại, đây cũng là một người có năng lực phi phàm.
Tịch Tuế vẫn nên đi quán bar thôi.
Diệp Liễu Nhứ đã đến nơi từ sớm và gọi một ly rượu ngồi ở bên đó. Những người đàn ông ý đồ muốn lại bắt chuyện có thể thấy ở khắp mọi nơi, Tịch Tuế cảm thán với sức hấp dẫn của Diệp Liễu Nhứ.
Cô ấy gần như có sự hấp dẫn một cách tự nhiên đối với người khác.
“Nhứ Nhứ, sao lần nào ra ngoài với cậu thì đám đàn ông đó cũng kiếm cớ đến bắt chuyện với cậu vậy, cậu không cảm thấy mệt sao?”
“Không thấy, mình cảm thấy chơi thế này rất vui, nhìn bọn họ người nào người nấy giả bộ nghiêm trang nhưng đều là chung một loại đức hạnh!”
“Được thôi, sức hấp dẫn của Diệp Liễu Nhứ nhà chúng ta quả thật là càng ngày càng tăng.” Tịch Tuế giơ ngón tay cái lên với cô ấy.
Diệp Liễu Nhứ kéo cổ áo thật thấp trễ ngực, cố ý nghiêng thấp người, trong giọng nói còn mang theo ý cười: “Nếu cậu muốn đổi phong cách thì mình bảo đảm rằng cậu sẽ trở thành người tuyệt nhất ở đây.”
“Không muốn.” Tịch Tuế lắc đầu lia lịa.
Cô không muốn trở thành ‘người tuyệt nhất’ ở chỗ này đâu.
“Ôi…” Diệp Liễu Nhứ thở dài một cách bất đắc dĩ, cảm thấy thật là đáng tiếc.
Nói một cách công bằng, giá trị nhan sắc của Tịch Tuế không thể chê vào đâu được, vóc dáng cũng vô cùng chuẩn. Tuy rằng cô ăn mặc và trang điểm rất hợp thời nhưng lại hoàn toàn xa lạ với nơi sôi động như quán bar này.
Những người thường đến đây chơi về cơ bản sẽ không đến tìm cô vì họ biết rằng xác suất bị từ chối là rất lớn. Chính vì vậy mục tiêu của bọn họ càng nghiêng về kiểu phụ nữ vừa nhìn là biết ‘có khả năng’ hơn như Diệp Liễu Nhứ.
“Khi nào Sở Úc mới đến?”
“Sắp rồi.”
“Người ta đường sá xa xôi đến đây, không phải chúng ta nên đến sân bay đón người hay sao? Vậy mà kêu là tiệc tẩy trần cho người ta là sao?”
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy rất kỳ lạ, cũng chỉ có Diệp Liễu Nhứ mới có thể thích loại chế độ kết bạn này.
“Quán bar thì sao chứ, chi phí sử dụng ở quán bar cao như thế, mình mời cậu ta đến cũng là nể mặt cậu ta rồi!”
“Được…cậu là nhất.”
Diệp Liễu Nhứ lấy điện thoại ra xem thử, còn thực sự nhận được tin nhắn của Sở Úc.
Diệp Liễu Nhứ đã chia sẻ định vị hiện tại của mình cho cậu, cửa quán bar lại mở ra một lần nữa một cậu thiếu niên đeo kính thuộc kiểu u buồn bước vào.
Dù sao thì bây giờ người ta cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi.
Tuổi thật cũng nhỏ nên vẻ ngoài trông cũng rất nhỏ.
Diệp Liễu Nhứ đứng dậy vẫy tay với cậu ta, cuối cùng Tịch Tuế cũng hiểu vì sao cô ấy lại chọn chỗ này.
Sở Úc vừa đến, Diệp Liễu Nhứ liền cho Sở Úc một cái ôm niềm nở, ôm cậu ta cho đến khi ho khan.
Tịch Tuế nhanh chóng đưa tay kéo hai người ra và giải cứu Sở Úc.
Sở Úc nhìn về phía cô: “Tuế Tuế, đã lâu không gặp.”
Tịch Tuế hơi gật đầu: “Đã lâu không gặp.”
Đúng vậy, đây mới là hình thức mở màn khi cư xử với mọi người một cách đúng đắn.
Diệp Liễu Nhứ vẫy vẫy tay: “Này, sao cậu không lên tiếng chào hỏi với chị, mau gọi một tiếng chị xem nào.”
Sở Úc đẩy gọng kính, nghiêm túc hô lên: “… Diệp Liễu Nhứ.”
“Thằng nhóc chết tiệt!” Thế mà lại gọi cả họ lẫn tên.
“Thật sự là phân biệt đối xử, mình lại bị các cậu bỏ rơi rồi. Thôi bỏ đi, người cô độc như mình đây vẫn nên tìm mấy anh đẹp trai để tán gẫu đi thôi.”
Tầm mắt của Sở Úc dừng lại trên mặt của cô ấy.
Tịch Tuế trực tiếp giơ tay túm cô ấy quay lại: “Được rồi Nhứ Nhứ, chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau, ngồi xuống trò chuyện nào.”
Trò chuyện về những chuyện sau khi ra trường chỉ đơn giản là công việc.
Công việc của Sở Úc cô cũng hiểu ít nhiều, nếu Sở Úc là người của thành phố Vân Hải, cô chắc chắn sẽ nghĩ cách thọc gậy bánh xe để kéo người về công ty mình.
“Thêm nữa, dạo này trợ lý nhà tôi kết hôn chớp nhoáng, tôi vẫn đang sầu không biết chọn ai để thay ca nữa đây. Hai người được chọn dự bị kia mình lại không vừa ý lắm.”
Sở Úc hỏi: “Trợ lý? Lĩnh vực nào?”
Hai người lại trò chuyện kiểu như vậy.
Sở Úc lắng nghe một cách kiên nhẫn, đột nhiên đưa ra đề nghị: “Tôi muốn thử xem.”
“Hả?” Tịch Tuế không rõ ý cậu.
Sở Úc giải thích bổ sung: “Tôi từ chức rồi.”
“Cậu từ chức rồi nên đến thành phố Vân Hải tìm việc?”
“Ừ, tôi tính định cư ở đây.”
Sở Úc đang phát triển rất tốt ở công ty cũ của mình, bây giờ đến thành phố Vân Hải cũng tương tự như việc bắt đầu lại một lần nữa một ở nơi mới.
Tịch Tuế nhìn cậu một cái rồi lại liếc về phía Diệp Liễu Nhứ đang uống rượu, cuối cùng nói: “Khá khen cho sự dũng cảm này.”
*
Sở Úc vừa tốt nghiệp được hai năm, nhưng sơ yếu lý lịch của cậu đẹp vô cùng, chỉ sợ bất cứ công ty nào nhìn thấy cũng sẽ không từ chối.
Một người như vậy lại tự đề cử mình làm trợ lý cho Tịch Tuế.
Đương nhiên, cậu chỉ mới vào công ty, cho dù thông minh cũng không thể nào nắm tất cả mọi thứ rõ như lòng bàn tay trong một thời gian ngắn được. Chính vì vậy, Tịch Tuế đành chọn một người trong số hai người mà Trương Húc đề cử tiện thể cộng thêm Sở Úc.
Biểu hiện trong công việc của Sở Úc cực kỳ tốt, hơn nữa còn là một người đáng tin. Tịch Tuế không định giữ cậu ở vị trí trợ lý này mãi, cô thậm chí đang bắt đầu lên kế hoạch để bồi dưỡng vài người mới hoàn toàn trung thành với mình trong công ty.
*
Ngoài công việc, Tịch Tuế cũng không quên thư giãn giải trí để thay đổi tâm trạng.
Cởi bộ đồ vest trang nghiêm ra và thay bằng chiếc váy dài thanh nhã, xoã tóc ra rồi tết thành đuôi sam nhỏ dùng kẹp tóc đính ngọc trai để cố định lại.
Tiến vào, chế độ ‘hẹn hò’!
Cô đơn phương định nghĩa nó là hẹn hò.
Buổi tối một ngày trước hôm hẹn hò, Tịch Tuế vẫn đang kiếm cách tán trai.
“A Tu, anh có biết đạp xe không?”
“Biết.”
“Thế khi anh đạp xe có đèo người khác được không?”
“Được.”
Lúc nhỏ hai người đã học chạy xe đạp rồi, nhưng cô nghĩ lúc đó vẫn còn nhỏ, đèo người khác thì tiện. Nhưng bây giờ cô đã lớn thế này rồi, cũng không biết Quý Vân Tu còn có thể đèo mình hay không.
Cô đã quên sức mạnh của Quý Vân Tu không giống như vẻ ngoài của anh! Anh rất mạnh!
Trước khi Tịch Tuế nhắc đến chuyện này đã kiểm tra dự báo thời tiết rồi, chọn một thời tiết tốt và trời đầy nắng.
Cô đạp xe đến rồi đứng dưới gốc cây vẫy tay về phía Quý Vân Tu, anh liền tăng tốc chạy nhanh về phía cô.
“Sao anh chạy nhanh vậy, chảy mồ hôi cả rồi.”
Cô trực tiếp lấy khăn giấy từ trong túi xách ra tự tay lau mồ hôi trên trán cho anh, động tác dịu dàng vô cùng.
Người qua đường không nhịn được mà ngoái đầu lại nhìn mấy lần, ngoại hình hai người thật sự giống một cặp tình nhân đang trong giai đoạn yêu nhau tha thiết thời sinh viên.
Ở đây có một bãi cho thuê xe đạp, yên xe bị phơi nắng nên có chút nóng. Quý Vân Tu không cho cô lên xe mà đợi nhiệt độ hạ xuống mới kéo cô sang: “Ngồi được rồi đó.”
Phụ nữ ấy mà, họ sẽ luôn nhớ trong lòng những chi tiết dịu dàng nhỏ nhặt mà đối phương vô tình lộ ra.
Việc này có thể khiến người ta cảm động hơn cả chuyện cầm hoa tươi và nói lời yêu thương nữa.
Quý Vân Tu hiếm khi ra ngoài chơi, anh đối với chuyện đi ‘chơi’ này không có yêu cầu gì.
Có Tịch Tuế dẫn anh theo thì thế nào cũng được cả.
Ánh mặt trời giữa trưa rất gay gắt, hai người liền tìm một nơi để hóng gió.
Xế chiều chơi thêm một lát nữa rồi Quý Vân Tu đưa cô về dưới căn hộ.
Lúc hai người vẫy tay từ biệt thì cô bỗng nhiên không nỡ cho lắm, bước đến cửa thang máy lại chạy ra ngoài.
May mắn là Quý Vân Tu vậy mà vẫn chưa đi?
Cô bắt chéo hai tay ra phía trước lộ ra tư thế thiếu nữ ngượng ngùng: “A Tu, gần đây em có học được cách pha chế một loại đồ uống mới, hay là em pha cho anh uống nhé?”
“Ừm.” Quý Vân Tu không hề do dự mà lên theo.
Vậy là vui rồi.
Quý Vân Tu đã đến căn hộ nhiều lần nên đối với nơi này đã rất quen thuộc.
Tịch Tuế vào nhà thì wifi tự động kết nối với điện thoại, cô nhận được tập tin video mà Diệp Liễu Nhứ gửi qua.
Nhứ Nhứ: “【Mình ra ngoài du lịch quay được một số video, lúc trước bận chuyển nhà và xử lý mấy chuyện lặt vặt nên luôn không kịp chỉnh sửa lại. Hôm nay cuối cùng cũng chỉnh sửa xong nên chia sẻ cho cậu xem trước.】”
【Tuyệt đối chỉnh bằng lương tâm!】
Ý của Diệp Liễu Nhứ là, đó là những video mà cô ấy đã dành thời gian để quay chụp và chỉnh sửa ra video hoàn chỉnh.
Bị Diệp Liễu Nhứ dán mác ‘làm bằng lương tâm’ lên càng khơi dậy sự chú ý của Tịch Tuế.
Thân là một người có sở thích nhiếp ảnh, cô cũng rất thích lưu trữ tất cả những gì lộng lẫy.
Vì để tiện thưởng thức, cô mang máy tính xách tay ra rồi đặt trên bàn trà rồi tải về.
“A Tu, em pha đồ uống cho anh trước.”
“Anh đi với em.”
Tịch Tuế đặt laptop ở đó để tải video rồi hai người vào nhà bếp.
Thực ra, đồ uống mà cô biết pha chỉ là cho trái cây vào máy xay rồi xay ra, sau đó cho thêm một ít đá nhuyễn và các nguyên liệu thơm ngon vào cùng, nhưng Quý Vân Tu vẫn luôn cổ vũ cho cô.
“Đồ uống Tuế Tuế làm rất ngon!”
Cô lấy hai chiếc ly xinh xắn rót đồ uống vào xong rồi còn đặt thêm hai quả anh đào lên miệng ly để trang trí.
Hai tay trái phải của Quý Vân Tu cầm hai ly đồ uống đi ra ngoài trước và đặt trên bàn trà, Tịch Tuế dọn dẹp máy xay xong cũng ra ngoài theo.
“Đinh ——”
Tiếng nhắc nhở của máy tính.
Tập tin đã tải xong.
Tịch Tuế cầm ly đồ uống rồi ngồi trước máy tính, cắn ống hút rồi khẽ thì thầm: “Sao cái bìa này trông kỳ lạ như vậy.”
Quý Vân tu quay đầu qua.
Tịch Tuế rê chuột rồi nhấn mở.