Nhật Kí Cô Quý Cưng Chồng

Chương 88

Cô chớp mắt liên tục, ma xui quỷ khiến sao mà hỏi một câu: “Anh, là lần đầu tiên hả?”

Người đàn ông dường như sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, bên tai cô liên tiếp vang lên một tràng cười nhẹ, nhẹ như lông hồng, khiến lòng cô ngứa ngáy.

“Hẳn em từng nghe nói, tổng giám đốc Tần thị không gần nữ sắc.”

“Vậy nên? Đây là lần đầu của anh?”

“Đúng vậy.”

Không thể không thừa nhận, lúc nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Quý Nhan hơi vui vẻ, lại có chút phức tạp.

Không nghĩ tới Tần Tứ bị cô cướp ‘ngây thơ’, nhớ mãi không quên chuyện ngoài ý muốn đêm đó.

Bây giờ cô càng thêm tin tưởng rằng Tần Tứ bị mình ‘cưỡng ép’, nhưng cô thực sự không chịu nổi trách nhiệm này đâu!

Quý Nhan ngẫm rồi lại nghĩ, nhưng vẫn muối mặt giải thích trải nghiệm tình cảm của mình và an ủi anh: “Tôi cũng, tôi cũng vậy, nên anh cũng không bị thiệt đâu.”

Anh không được như ý thì truy vấn đến cùng: “Hử? Hôn môi cũng là lần đầu tiên sao?”

Lỗ tai của Quý Nhan đỏ bừng, khẽ đẩy anh một cái không nhẹ cũng không nặng, quay mặt đi, giả vờ mất kiên nhẫn: “Sao anh cứ hỏi mấy câu hỏi thế này vậy nhỉ, anh phiền thật đó!”

Tần Tứ vẫn bình tĩnh như cũ: “Không hỏi rõ thì không công bằng.”

“Đúng…” Tiếng trả lời nhỏ bé yếu ớt như ruồi muỗi.

“Em nói gì? Tôi nghe không rõ.”

“Tôi nói nụ hôn đầu và lần đầu của tôi đều dành cho anh hết, anh không bị thiệt thòi, có thể đừng dùng giọng diệu thẩm vấn ‘tra’ nữ ra nói chuyện với tôi được không hả.”

Nửa câu đầu thì tràn đầy năng lượng, nửa câu sau thì tiếng nhỏ như muỗi kêu.

“Lẽ nào cô Quý không phải ngủ xong không chịu trách nhiệm sao?”

“ …” Hình như, là có chuyện như vậy.

Quý ‘tra nữ’ Nhan muốn khóc.

Cô không ngờ có ngày, tổng giám đốc bá đạo vừa đẹp trai lại nhiều tiền sẽ tủi thân đòi cô chịu trách nhiệm, đều tại say rượu gây hoạ!

Nhưng cô vẫn không dám chia sẻ chuyện này với những người khác, nghẹn lòng thật đó.

Cô thật sự không tìm được lý do, hai tay cầm vô lăng, giả vờ bình tĩnh: “Tôi đưa anh về nhà

“Ừ.”

Tần Tứ đã khôi phục lại dáng vẻ tỉnh táo, vững vàng thường ngày, tựa như cuộc trò chuyện mập mờ vừa rồi chưa từng xảy ra.

Một chiếc Rolls-Royce lái ra khỏi hầm giữ xe, Quý Nhan dựa vào kỹ thuật lái xe bình thường của mình đưa quý ông say rượu ở bên cạnh đây về nhà.

Cô đột nhiên nhớ ra mình còn chưa biết nhà Tần Tứ ở đâu?

“Tần Tứ, nhà anh ở đâu vậy?”

“Sao thế, em muốn đến ở à?”

“ …Anh uống say thật đấy à? Anh không nói địa chỉ cho tôi biết thì sao tôi định vị được.”

“Không cần định vị, tôi chỉ đường cho em.”

Tần Tứ nói năng hùng hồn, Quý Nhan nửa tin nửa ngờ.

Mưa ngày càng to, cửa sổ xe đóng chặt, Quý Nhan nghe thấy tiếng chỉ huy không ngừng vang lên bên tai, không biết tại sao chiếc xe trượt vào chỗ ngoặt, chiếc xe lao thẳng xuống hố.

“Ầm.”

Quý Nhan giẫm phanh theo bản năng, hoảng hồn nhìn về phía Tần Tứ, may mà hai người đều thắt dây an toàn, bình an vô sự.

“Anh không sao chứ?”

“Tạm ổn.”

“Phù…” Cô căng thẳng vỗ ngực, thở phào một hơi.

Cô lại nhìn về người đàn ông vẫn vững như Thái Sơn kia, Quý Nhan chần chờ một lúc, khởi động xe lần nữa, nhưng nhận ra… không được!

Trong một lúc cảnh tượng trở nên khó xử, Quý Nhan quay đầu hỏi: “Xe hỏng rồi?”

“Không phải em đang lái hay sao?”

“Tôi…” Cô cũng không biết ban nãy xảy ra chuyện gì nữa.

Tần Tứ bình tĩnh nhấn khóa dây an toàn, hình như định mở cửa xe.

Quý Nhan vội vàng nắm tay anh lại: “Anh muốn làm gì?”

“Xuống xem thử tình hình.”

“Đợi đã, anh định cứ thế mà xuống à? Bên ngoài trời đang mưa, chúng ta không có ô, hay là gọi điện thoại kêu người đến đi.”

“Đã trễ lắm rồi, gọi điện thoại đợi lát nữa có người đến là mất thời gian nhất, chẳng thà tôi xuống xem thử tình huống trước.”

“Hiện tại bên ngoài mưa rất to đó!”

“Dù sao cũng phải về nhà mà?”

Anh không chần chừ thêm nữa, dứt khoát mở cửa xe bước ra ngoài.

Khoảnh khắc cửa xe mở ra, Quý Nhan nghe thấy tiếng mưa ‘ào ào’, có thể biết được bên ngoài mưa to thế nào.

Tần Tứ đã đi đến trước cửa kính xe, Quý Nhan nghiến chặt răng đi xuống theo: “Hiện tại xảy ra chuyện gì?”

“Sao em cũng xuống theo rồi.”

Sắc mặt của Tần Tứ thoáng trầm xuống, không đợi cô nói tiếp, trực tiếp đẩy cô về xe: “Về đi, không được phép xuống xe nữa!”

Đây có lẽ là lần đầu tiên Tần Tứ ra lệnh cho cô bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy, trong đêm mưa to gió lớn thế này, tiếng mưa rơi làm lu mờ cả tiếng tim đập của cô.

Cô nói: “Tôi có thể giúp anh…”

Một tay Tần Tứ giữ cửa xe, nước mưa từ trên đỉnh đầu rơi xuống trán, chóp mũi, khóe môi, đôi mắt thâm thúy kia càng thêm kiên định: “Nếu em không chịu lên xe, chúng ta chỉ có thể giằng co thế này thôi, đây không phải là đang giúp đỡ tôi đâu.”

Cô hiểu rồi.

“Quý Nhan, ngoan ngoãn ngồi đợi trong xe đi, đợi tôi.”

Cô ngồi vào xe, thông qua kính chắn gió, cô nhìn thấy người đàn ông đang khom người trong đêm mưa.

Rất nhiều lần cô muốn mở cửa xuống xe, trong lòng không ngừng tự nhủ rằng, đừng gây thêm phiền phức cho anh nữa.

Ngày hôm đó, ấn tượng khắc sâu nhất trong lòng Quý Nhan chính là bóng dáng vô cùng lạnh lùng đó, cũng từ đó hình bóng ấy nán lại trong mắt cô.

Cuối cùng cô cũng không nhịn được mà xuống xe lần nữa.

Người đàn ông kia vừa mới đứng thẳng người, Quý Nhan nắm chặt lấy tay anh: “Tần Tứ, anh lên xe trước đi, đừng dầm mưa nữa.”

“Đã tìm ra vấn đề rồi.”

“Hở?”

Quý Nhan lại lên xe lần nữa, nhưng lần này Tần Tứ cũng quay về theo.

Cô nghiêm chỉnh muốn đưa người trở lại, kết quả Tần Tứ nói với cô rằng đã tìm ra vấn đề rồi.

“Vậy nên, vấn đề là gì?”

Quý Nhan hỏi.

“Vấn đề mà chúng ta không thể giải quyết được.”

Tần Tứ lắc đầu, cầm điện thoại lên gọi một cuộc.

Tần Tứ giải thích rõ ràng, ngắn gọn tình hình cho người ở đầu dây bên kia, sau khi cúp máy anh lại cố ý báo với Quý Nhan: “Bọn họ sẽ nhanh chóng chạy đến.”

Quý Nhan khẽ gật đầu.

Toàn thân Tần Tứ ướt sũng, tóc tai, quần áo đều nhỏ nước.

Quý Nhan rút khăn tay ra, lau lên mặt anh vài lần.

Hai tay Tần Tứ đặt ở bên hông, cũng không ngăn cản cái tay kia tới gần mình.

“Cả người anh ướt hết rồi.”

“Quý Nhan, đàn ông không yếu ớt như em nghĩ đâu.”

“ …” Được thôi, dù sao người chịu tội cũng không phải là cô.

Khoảng hai mươi phút sau kể từ khi gọi cuộc điện thoại kia, cuối cùng cũng có người đến.

Quý Nhan mở cửa sổ xe ra, vươn bàn tay ra ngoài, cô vẫn có thể cảm nhận được cơn mưa phùn tầm tã đang rơi xuống.

Tai nạn nho nhỏ này đã mất rất nhiều thời gian, khi đưa Tần Tứ về đến nơi thì đã hơn mười hai giờ đêm.

Vậy thì, vấn đề tới rồi.

“Đợi đã, tôi về nhà kiểu gì đây?”

“Về nhà tôi.”

Tần Tứ nói tiếp lời cô, giọng nói bình lặng như nước.

Quý Nhan khẽ nghiêng đầu: “Hả?”

Đôi mắt người đàn ông hơi rũ xuống, đồng tử xẹt qua vài tia sáng nhàn nhạt: “Yên tâm, tôi sẽ không nghe theo lời cô Quý động tay động chân với tôi đâu, dù sao thì tôi đã biết, cô Quý sẽ không chịu trách nhiệm.”

Quý không chịu trách nhiệm Nhan: “ …”

Xong rồi, xong rồi, cả người cô giờ đây không thể thoát khỏi cái mác cặn bã nữa!

Hai người đều bị ướt mưa, đầu tóc cô cứ có cảm giác hơi bết dính, thực sự khó chịu, nhưng bây giờ về nhà cùng Tần Tứ… chuyện này cũng không ổn lắm nhỉ?

Quý Nhan khẽ lắc đầu: “Thôi, thôi khỏi, tôi nên về nhà mình thì hơn.”

“Ồ, cũng được.”

Tần Tứ mở cửa xe ra, một giây trước khi chuẩn bị xuống xe, anh quay đầu lại nhắc nhở cô: “Ở gần đây không bắt xe được đâu.”

“Không phải tôi đang lái xe đây sao!”

“Đây là xe của tôi.”

“Vậy, mượn một lát?”

“Có lẽ không ổn lắm.”

“Tần Tứ, anh cũng quá keo kiệt rồi đó, tôi vì đưa anh về nhà mới bị ướt hết cả người đấy.”

Cuối cùng, ngay cả xe cũng không chịu cho mượn.

Người đàn ông kiên nhẫn giải thích: “Ý của tôi là, đèn đo nhiên liệu đã sáng rồi, nhiên liệu có lẽ không còn đủ để chở em về nhà nữa.”

“!”

Quý Nhan sụp đổ: “Chiếc xe sang trọng này của các anh cũng quá không đáng tin cậy rồi đấy!”

“Vậy nên, có muốn về nhà với tôi không?”

“Tôi không muốn!”

“Ok, tạm biệt.”

Tần Tứ xuống xe không thèm quay đầu nhìn lại, dường như không hề lo lắng cô sẽ phóng xe mình đi, thậm chí cả chìa khoá anh cũng không rút ra.

Quý Nhan quay đầu nhìn xung quanh, tuy rằng hầm để xe ban đêm cũng rất sáng sủa, nhưng không có người cảm giác rất âm trầm.

Một là ở lại chỗ này tự mình nghĩ cách, hai là theo Tần Tứ về nhà?

Họ đã từng thẳng thắn với nhau rồi, cũng không kém một lần này.

Quý Nhan chỉ lưỡng lự đúng ba giây đã đứng ở ngoài xe vẫy tay với anh: “Tần Tứ, anh đợi tôi với!”

Người đàn ông quay lưng về phía cô chậm rãi dừng bước lại, vẻ mặt như thể nằm trong dự đoán của anh.

Chỗ ở của Tần Tứ được xưng là khu nhà giàu ở thành phố Vân Hải, nhìn thoáng qua đã là một tòa cao ốc sang trọng nhưng lại không thấy ai cả.

Cô đánh giá hoàn cảnh xung quanh: “Tần Tứ, căn hộ to như vậy mà anh chỉ ở một mình thôi sao?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Anh không thấy trống trãi quá à? Căn hộ to như vậy rất khó để quét tước, vả lại anh ở đây một mình không sợ sao?”

“Em nói cũng hợp lý đấy.”

Hiếm khi Tần Tứ không phản bác lại lời của cô, Quý Nhan vui vẻ trong lòng.

Ở một mình cũng có chỗ tốt, chẳng hạn như bây giờ, cô chỉ cần đối mặt với một mình Tần Tứ, sẽ không cảm thấy lúng túng và mất tự nhiên.

“Đi theo tôi.”

“Ò, ò.”

Cô đi theo Tần Tứ lên tầng hai, nơi này có phòng riêng và phòng tắm.

“Bên trong có chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh cá nhân hoàn toàn mới.”

“Nhưng tôi không có đồ để thay.”

“Trong đó có áo choàng tắm.”

“Cảm ơn nhé, còn anh thì sao?”

Tần Tứ hơi nheo mắt lại, khi mở ra lần nữa, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén xen lẫn cảnh giác, tựa hồ ngập tràn nghi ngờ đối với cô.

Quý Nhan vội vàng xua tay giải thích: “Anh yên tâm đi, hiện tại tôi không uống rượu nên rất tỉnh táo, sẽ không làm gì đó với anh đâu.”

Người đàn ông khẽ phì cười: “Tôi không yên tâm về em.”

Quý Nhan: “ …”

Quý Nhan nghĩ cô thậm chí còn chưa bao giờ yêu đương nghiêm túc mà đã trở thành một người háo sắc trong mắt người khác rồi.

Rốt cuộc lần trước cô đã độc đoán thế nào mới có thể hù doạ Tần Tứ thành ra thế này?

Dù sao cũng đang ở trong nhà người ta, lần này Quý Nhan nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng tắm, xoã mái tóc được kẹp lên xuống.

Thời điểm này năm ngoái vẫn còn là tóc ngắn mà bây giờ đã dài qua vai rồi.

Sau khi lau bằng khăn khô, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt, cô nhìn một vòng quanh trong phòng tắm, nhưng không tìm thấy máy sấy tóc.

Vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của Tần Tứ.

Nhưng ban nãy Tần Tứ không nói cho cô biết phải đi đâu, vừa bước ra khỏi phòng tắm, trong khu nhà cấp cao rộng lớn không có nửa bóng người.

Trái tim nhỏ bé run lên, Quý Nhan siết chặt áo choàng tắm, đột nhiên có chút sợ hãi.

“Tần Tứ.”

“Cáo già!”

“Tần Tứ!”

Ngoài cửa sổ trời đang mưa không ngớt, biết rõ nhìn ra ngoài rất đáng sợ, nhưng cô vẫn không nhìn được mà nhìn chằm chằm vào cửa sổ.

Dường như có bóng đen lóe lên bên ngoài cửa sổ, Quý Nhan sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, giơ điện thoại di động lên gọi cho Tần Tứ.

Ngay khi tiếng chuông vang lên, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.

Quý Nhan khó khăn quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, tăng tốc chạy thật nhanh qua đó, cô theo bản năng nắm chặt lấy tay áo anh, chớp chớp mắt.

Nhưng tên cáo già này vẫn cứ điềm nhiên hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tay của Quý Nhan khẽ run lên.

Cô có thể nói rằng mình bị hù doạ không?

Không thể!

Nghĩ đến đây, cô lập tức buông tay ra, vuốt vuốt mái tóc ẩm ướt của mình: “Tôi, tôi chỉ muốn hỏi xem, máy sấy tóc nhà anh để ở đâu.”

“Đi theo tôi.”

Tần Tứ đi ở phía trước, cô theo sát phía sau không rời một tấc.

Lúc sấy tóc, cô vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Tứ, chỉ sợ anh đột ngột biến mất không thấy đâu.

Ngay khi cô tạm dừng máy sấy để sửa sang lại tóc, người đàn ông đang đứng bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Cô Quý, ánh mắt cô nhìn tôi bây giờ khiến tôi cảm thấy sợ hãi.”

Bị bắt quả tang rồi!

“Tôi có nhìn anh đâu, anh đừng có mà tự luyến.”

“Ồ, nếu đã như vậy thì mời cô Quý tự nhiên.”

Dứt lời, anh xoay người định đi.

Quý Nhan vội vàng đặt máy sấy tóc xuống rồi đuổi theo sau, đợi khi Tần Tứ quay đầu lại, cô lại bày ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười.

Tần Tứ lại đưa cô lên lầu hai, chỉ vào một trong những cánh cửa và nói: “Em có thể nghỉ ngơi tạm ở chỗ này.”

“Thế còn anh thì sao?”

Quý Nhan cũng không tò mò với chỗ ở của mình, cô muốn biết Tần Tứ sắp đi đâu hơn.

Người đàn ông khoanh tay lại, thong thả xoay người đi, anh nói: “Tôi có nên hiểu rằng, cô Quý đang mời mọc tôi ngủ chung hay không?”

“Không phải vậy!”

“Anh xem, nhà anh to thế này, tôi lại chưa quen thuộc, ngộ nhỡ gặp phải chuyện gì cũng muốn tìm người hỏi thăm thì tôi cũng phải biết anh đang ở đâu chứ, đúng không?”

“Cũng có lý.”

Anh gật đầu rồi nói: “Tôi ở phòng thứ hai bên trái trên tầng bốn, ngoại trừ tình huống cần thiết, tốt hơn hết cô Quý đừng tìm tôi.”

“Tại sao?”

“Tôi sợ em có suy nghĩ gì đó với cơ thể của tôi.”

“ …”

Anh sai rồi! Tôi không có!

Diện tích phòng ngủ khá lớn, trang trí nhà bên trong cũng rất hoàn chỉnh, nhưng là những cái này bề ngoài, vừa nhìn đã biết chưa ai ở.

Nhưng phòng ốc rất sạch sẽ, phỏng chừng có người quét dọn định kì.

Điều đầu tiên Quý Nhan làm khi bước vào phòng chính là mở đèn ở mức sáng nhất, sau đó kéo rèm cửa sổ lại, như thế này thoạt nhìn an toàn hơn rất nhiều.

Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, nằm lên giường, lấy điện thoại di động ra lướt vòng bạn bè một chút.

Chẳng được bao lâu, pin điện thoại báo sắp hết, cô mới nhớ ra mình không mang đồ sạc pin.

“Lại phải tìm Tần Tứ mượn sạc điện thoại nữa…”

Mới vừa rồi còn hứa hẹn, lập lời thề son sắt, kết quả nhanh như vậy đã sắp bị vả mặt rồi sao?

Không được, không được, cùng lắm thì cô không chơi nữa! Trụ tới sáng mai rồi sạc pin cũng không phải là không được.

Nghĩ tới đây, Quý Nhan bật chế độ tiết kiệm pin của điện thoại lên rồi đặt sang một bên.

Sau đó, ngay khi cô chuẩn bị nằm lên giường ngủ thì đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt.

Cửa sổ và cửa ra vào đều đóng chặt, cô không thể nhìn ra bên ngoài xem trời còn sáng hay không, nhưng lúc này, thế giới của cô chìm vào bóng tối.

“Không phải chứ…” Là do đèn này đã đến tuổi, hay bị mất điện?

Khu nhà giàu mà trời, không tệ như vậy chứ?

Cô vén chăn bông, nằm lên giường, nhắm mắt lại thật chặt: “Ngủ thôi, ngủ thôi. Ngủ rồi sẽ không có gì nữa.”

Cố gắng tự thôi miên bản thân, nhưng càng nghĩ đến chuyện này cô lại càng thấy khó ngủ.

Quý Nhan đột nhiên mở mắt ra nhìn, đối mặt với bóng tối vô biên, cô không thể ngủ yên được nữa.

Cô vơ lấy điện thoại bước ra cửa, vừa mở cửa nhìn ra bên ngoài đã thấy không có ánh đèn.

Thật sự là bị mất điện à!

Lúc đèn đóm sáng trưng còn sợ hãi, chớ nói chi đến bây giờ đang chìm trong bóng tối.

Quý Nhan cũng không thể chịu đựng được nữa, cô đi thẳng lên lầu.

“Cốc cốc cốc.”

Cô mượn đèn pin điện thoại tìm được phòng của Tần Tứ, gõ cửa một cách điên cuồng: “Tần Tứ, huhuhu, tên cáo già kia, anh mở cửa ra coi.”

Cánh cửa được mở ra từ bên trong, cô không kịp chuẩn bị gì đã nhào vào trong vòng tay của người đàn ông.

Cô giơ điện thoại di động lên soi một cái, tuy rằng góc độ này có chút đáng sợ, nhưng… đúng là Tần Tứ rồi.

Lúc này Quý Nhan bất chấp mặt mũi, ôm chặt lấy cánh tay của Tần Tứ không chịu buông ra: “Nhà anh xảy ra chuyện gì thế, đêm hôm rồi mà còn cúp điện, hù chết tôi rồi này.”

Cô cảm thấy có một lòng bàn tay ấm áp đang đặt trên gáy mình, tiếng nói quen thuộc vang lọt vào tai cô: “Sao mà nhát gan vậy.”

“Nhà của anh đáng sợ quá đi!”

“Chẳng phải có tôi ở đây với em rồi sao? Vẫn sợ à?”

Nghe đến đây, dường như cô đã bình tĩnh lại rồi.

Con cáo già tuy rất gian xảo nhưng vẫn tràn cảm đầy giác an toàn.

Nhưng Quý Nhan vẫn không dám buông tay ra, sợ anh đột nhiên biến mất.

Cô chỉ nói: “Cũng không đáng sợ đến vậy, nhưng mà nhà anh xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào anh nghèo đến mức không trả nổi tiền điện à?”

“Đợi một lát, tôi liên lạc với ban quản lý xem sao.”

Tần Tứ tìm thấy điện thoại, nhưng tiếc là màn hình đã đen rồi: “Ồ, thật không khéo, điện thoại hết pin rồi.”

“Điện thoại của em đâu?”

Anh hỏi Quý Nhan.

“Còn dưới mười phần trăm pin.”

Thật là ‘xui xẻo’ mà.

“Thế thì cứ ở lại đây trước đi, giờ đã muộn lắm rồi, tôi đưa em về phòng nghỉ ngơi, có thể đợi đến sáng mai là tốt rồi.”

Gì cơ?

Còn định đưa cô về phòng nghỉ ngơi á?

Bắt cô ngủ một mình trong cái căn phòng tối đen như mực đó sao?

Quý Nhan lắc đầu, càng nắm chặt lấy tay anh hơn: “Tôi không buồn ngủ, hay là chúng ta nói chuyện phiếm đi!”

Tần Tứ từ chối: “Nhưng mà tôi buồn ngủ.”

“Thế… hay là tôi canh cho anh ngủ nhé?”

Chỉ cần bây giờ đừng bỏ cô lại một mình thì sao cũng được cả!

“Như vậy không ổn lắm đâu…”

“Cũng khá ổn mà, bây giờ mất điện, anh ngủ một mình không an toàn đâu, tôi canh chừng giùm anh, quyết định như vậy đi!”

Phía Quý Nhan ‘quyết định’, đẩy ngược Tần Tứ vào phòng.

Cô cũng không nhìn rõ căn phòng này có bố cục thế nào, chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng qua chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ.

Cô đi theo sát Tần Tứ đến bên giường, quả nhiên Tần Tứ không thương thương hoa tiếc ngọc chút nào, anh thật sự mặc kệ cô tự mình đi ngủ.

Quý Nhan nghĩ: Đây có lẽ là căn phòng nam nữ chung một phòng an toàn nhất mà cô từng gặp.

Cô nói phải canh chừng giúp anh, nhưng dính vào giường là không nhịn được liền ngủ gà ngủ gật.

“Nếu em thực sự buồn ngủ cũng có thể lên giường nghỉ ngơi.”

“Không không không, không cần đâu.”

“Ok, tuỳ em thôi.”

Anh không nói thêm gì nữa, chỉ nhích vào trong một chút, cũng không có thêm tiếng động nào nữa, như thể đã thực sự ngủ thiếp đi.

Quý Nhan ngập ngừng chạm lên giường, cô phát hiện ra vẫn còn một khoảng cách lớn được để trống.

Hừm… giờ cũng sắp hai giờ sáng rồi, cô cũng muốn nằm trên chiếc giường mềm mại để ngủ.

Nhân lúc trời lúc này còn tối, cô nhỏ giọng hỏi: “Thế tôi chỉ chiếm dụng một chút xíu chỗ thôi nhé, được không?”

Không có ai trả lời cô, Tần Tứ đã ngủ mất rồi.

Quý Nhan dè dặt ngồi xuống bên giường, nằm dựa vào mép giường, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Nhưng cô đã quên bản thân cô khi ngủ không phải rất yên ổn.

Tiếng thở bình ổn dần dần lọt vào tai, người đàn ông vốn dĩ nên ngủ say đang mở to đôi mắt ở trong bóng đêm, đáy mắt hoàn toàn tỉnh táo.

Ngay khi cô gái chuẩn bị lật người ra ngoài, người đàn ông vươn bàn tay to ra, vững vàng kéo cô lại gần bên mình.

Quý Nhan nhấc đùi lên, tư thế ngủ siêu xấu của cô đã chiếm hầu hết không gian trống trên giường.

Ngày hôm sau.

Quý Nhan mơ mơ màng màng mở mắt ra, lúc cô nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia đã khá bình tĩnh.

Quả thật đúng như câu nói đó của Tần Tứ: Một lần lạ, hai lần quen.

Cô vươn tay lên ngáp một cái thật dài, người đàn ông bên cạnh dùng một tay chống đầu, anh thong thả lên tiếng: “Quý Nhan, nhấc chân lên nào.”

Bỗng nhiên bị một câu nói lả lơi hù doạ khiến Quý Nhan tỉnh hết cả người! Cô phát hiện đùi mình đang đè lên người của Tần Tứ liền nhanh chóng đứng dậy khỏi giường.

Cúi đầu nhìn xuống liền thấy cổ áo bộ đồ ngủ của Tần Tứ khá thấp, loáng thoáng lộ ra cơ bụng gợi cảm, trước ngực còn có hai vết cào rõ ràng.

Ánh mắt dừng ở trước người Tần Tứ, não của Quý Nhan tạm thời chết máy, cô cắn môi hỏi: “Tôi, lại, làm gì anh rồi?”

Người đàn ông ngồi dậy, ngón tay thon dài kéo cổ áo, cố tình để che đi vết đỏ trên người, từng câu từng chữ kể tội cô một cách chi tiết: “Mượn cớ cúp điện, lấy danh nghĩa là bảo vệ rồi chiếm giường của tôi và động tay động chân với tôi.”

“Quý Nhan, có phải em yêu thầm tôi không?”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment