Hành động hù dọa của Chu Nhất Phi đã khiến cho cô thành công lấy được vai nữ phụ một, trong chuyện này tất nhiên cũng không thể thiếu được năng lực của bản thân cô, cộng thêm một chút may mắn nữa.Hôm đó sau khi nghe lời khuyên của cô, không ít người đã từ bỏ việc cạnh tranh vai nữ chính, nhưng bọn họ lại sĩ diện, thà không đóng chứ nhất định không làm nữ phụ.Cho nên Chu Nhất Phi dần dần bớt đi được những đối thủ cạnh tranh, mọi việc càng trở nên dễ dàng hơn = v =.
[Cảm thấy mình thật thông minh nha ~]
Vai nam phụ nghe nói là được quyết định nội bộ, do một trong bốn mỹ nam cổ trang La Phàm Dương đảm nhận.Hắn là đàn anh của Bao Tử, cả hai đều học ở học viện sân khấu điện ảnh Đế Đô, hơn Bao Tử hai khóa, có điều vận khí của La Phàm Dương tốt hơn, lại có ngoại hình đẹp trai sáng sủa.Do có lần đoàn làm phim "Đôi cánh bên trái" đến trường bọn họ casting, bằng vào thành tích xuất sắc và ưu thế ngoại hình của mình mà hắn đã được chọn đóng vai nam phụ hai, sau đó chính thức xuất đạo.Sau này lại được mọi người khen ngợi là có ngoại hình khi hóa thân thành nhân vật cổ trang rất hoàn mỹ.
Tuy hai người học cùng trường nhưng chẳng ai biết ai cả.Chuyện La Phàm Dương không biết Bao Tử thì quá là bình thường rồi, chỉ có điều nếu Bao Tử mà không biết La Phàm Dương là ai thì quá là lạ đi.Nên biết rằng, La Phàm Dương đã nổi tiếng từ hồi học năm hai rồi, ở trong trường ít nhiều cũng được coi là nhân vật làm mưa làm gió.Tuy nhiên nếu suy nghĩ cẩn thận lại thì cũng khó trách, vì lúc đó Bao Tử còn đang hâm mộ Hoắc Sâm đến điên dại mà, hai con mắt to kia đâu còn dung nạp được người nào khác nữa.
[Trong mắt chỉ có cái con Husky đáng yêu kia thôi.]
Ước chừng một tuần sau, tất cả mọi người bắt đầu lục đục đi đến đoàn phim, loại phim về vua chúa thế này thì tất nhiên là phải quay ở Ảnh Thị Thành rồi.Hoắc Sâm và Bao Tử vì phải bay mất ba tiếng nên là người đến muộn nhất, nhưng không hề ảnh hưởng gì đến công việc.
Là người từng trải duy nhất, Chu Nhất Phi cho rằng mình nên cảnh báo trước với tất cả mọi người về hai vợ chồng nhà kia, già trẻ lớn bé ai cũng nên chuẩn bị tinh thần trước.Đáng tiếc là ai cũng xem nhẹ lời cô nói, ngay cả đạo diễn Ngô cũng chê cười nói cô quan tâm quá nhiều QAQ.
[Mấy người không thể hiểu được sự đáng sợ của hai vợ chồng ngốc kia đâu.] [Có giỏi thì sau này đừng có tới nói với tôi là muốn thức ăn cho chó đấy nhé.]
Càng đáng giận hơn là cô tự nhiên lại bị nói là có ý đồ với người ta, chẳng qua chỉ là do cách hỏi của cô không đúng lắm mà thôi, dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm.
Chuyện là như này, nam phụ và nữ phụ đang tập thử với nhau, bỗng dưng Chu Nhất Phi lại hỏi La Phàm Dương một câu: "Anh có bạn gái chưa?"
La Phàm Dương: "..."
[Trời ạ, chủ động như vậy sao?]
[Mới quen chưa được bao lâu mà cô đã muốn cưa tôi rồi.]
[Sợ quá đi!]
Có lẽ do ánh mắt của La Phàm Dương quá mức kì quái nên Chu Nhất Phi hiểu ra ngay là đồ ngốc này đang hiểu lầm cô: "Xin anh đừng có nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn nói với anh rằng nếu như anh chưa có bạn gái thì phải nhớ bảo vệ bản thân cho tốt nhé."
"Hả?" La Phàm Dương nét mặt mờ mịt chả hiểu gì.
[What are you đang nói gì vậy?]
"Rồi anh sẽ biết, thiên cơ không thể tiết lộ." Bởi vì liên tục bị mọi người chê là nói nhiều, nên Chu Nhất Phi quyết định sẽ chỉ cảnh cáo trước thôi, chứ sẽ không nhắc gì đến hai vợ chồng kia cả.
[Nếu mấy người đã không tin tưởng tôi.]
[Vậy thì tôi sẽ không nói nữa vậy.]
[Có nhiều chuyện chỉ có thể hiểu chứ không thể diễn đạt được bằng lời.]
---
Và rất nhanh thôi, những người trong đoàn phim đều đồng loạt hiểu được cái gì gọi là không biết xấu hổ.
Mặc dù đã sớm nghe nói đến chuyện hai vợ chồng nhà kia chuyên môn khoe ân ái không cần tiết tháo, nhưng bọn họ vẫn ngây thơ cho rằng một khi đã ở vào nơi nghiêm túc như phim trường thì hai người họ sẽ không làm loạn đâu, thế mà...
[Chỉ trách mình nghĩ quá nhiều.]
[Quả thật là...]
[Không tin người thì chỉ có thiệt thôi.]
...
Hoắc Sâm và Bao Tử khoan thai tới chậm, mọi người hầu như đều đã thay xong trang phục.Đạo diễn Ngô ra lệnh cưỡng chế hai nhân vật chính nhanh chóng đi hóa trang, ở đây bọn họ có một phòng nghỉ ngơi chung rất lớn, dùng để làm chỗ hóa trang luôn.Mọi người đều biết là phòng thay đồ của nam nữ không chung nhau, mà nữ ở phòng bên trái nam ở phòng bên phải.Bao Tử cầm lấy bộ đồ cổ trang màu xanh nhạt dành cho những cô gái chưa xuất giá, chuẩn bị đi vào phòng thay đồ nữ để thay.Nhưng điều khiến cho mọi người không ngờ tới chính là, Hoắc Sâm cũng cầm quần áo của mình rồi đi theo sau Bao Tử, có vẻ như định cùng vợ vào chung một phòng thay đồ luôn.
Vì ngoài trời rất nóng, nên nhân lúc phim còn chưa khai máy, tất cả mọi người liền tụ tập trong phòng nói chuyện phiếm với nhau hoặc ngồi đọc kịch bản.
Và phản ứng của bọn họ sau khi nhìn thấy hình ảnh kia là: QAQ
Đạo diễn Ngô vội vàng rống lên: "Hoắc Sâm, phòng thay đồ của cậu không phải ở đấy, bên trên viết chữ phòng thay đồ nữ to đùng thế kia, cậu mù hay sao mà không thấy hả?!"
Mọi người hầu như đều đã thay đồ xong hết rồi, lúc này trong phòng thay đồ nữ cũng không có ai cả, Hoắc Sâm vẫn không dừng bước, rất tự nhiên giải thích: "Vâng, em biết rồi, nhưng em và Bao Tử là vợ chồng mà, không vấn đề gì."
Bao Tử đi đằng trước nghe xong xấu hổ quá, luống cuống thế nào lại vấp ngã, may có Hoắc Sâm nhanh tay lẹ mắt tóm được tay cô, nói: "Sao lại không cẩn thận thế hả? Đi đứng phải nhìn chứ."
Bao Tử: "..."
[Còn không phải tại anh sao?!]
[Nhiều người như vậy, anh nói chuyện chú ý một chút đi!]
Những người khác: "..."
[Ờ, có vợ thì giỏi à →_→.]
[Có bản lãnh thì cậu đi theo Bao Tử vào nhà vệ sinh nữ đi!]
---
Kiêm gia thương thương
Bạch lộ vi sương
Sở vị y nhân
Tại thủy nhất phương.(1)
(1) Những câu trong bài kinh thi "Kiêm gia" Dịch: Cỏ lau xanh tốt Móc trắng như sương Người mà ta nhắc đến Đang ở nơi sông nước phương nào. Ở Vệ Quốc có một mỹ nhân, là chi nữ của đương triều thừa tướng Lâm Mặc Hàng, tên Lâm Lam Nguyệt, người theo đuổi nàng nhiều không đếm xuể, nhưng không một ai lọt được vào mắt giai nhân.
Vào năm Càn Nguyên, thái tử Vệ Quốc tên Vệ Lâm Khâm lên ngôi hoàng đế, cả nước trên dưới đều cho rằng chi nữ của Mộc đại tướng quân là Mộc Khê mai kia nhất định sẽ lên làm hoàng hậu, vậy mà Mộc đại tướng quân lại đột nhiên bị kết tội thông đồng với địch bán nước, tội chu di cửu tộc.Thật ra làm gì có chuyện đó, chẳng qua là Vệ Lâm Khâm hắn e sợ Mộc Quý Dương có công quá lớn sẽ lấn át mình nên mới làm vậy thôi.
Vốn Mộc phủ không một người nào được sống sót, nhưng đúng lúc này Vệ Quốc lại xảy ra tranh chấp với Sở Quốc, bị Sở Quốc đánh bại.Nước chiến thắng tất nhiên là muốn nước thua trận phải cắt đất bồi thường.Ngoại trừ việc đó, Vệ Quốc cũng tự nguyện lấy việc hòa thân để đổi lấy hòa bình.Hoàng tộc Vệ Quốc không có công chúa, mà người Sở Quốc muốn chính là Lâm Lam Nguyệt.
Vệ Lâm Khâm sao có thể chấp thuận việc này, không còn cách nào khác là dùng kế tráo đổi, cho Mộc Khê xuất giá thay cho Lâm Lam Nguyệt.Vệ Lâm Khâm cho rằng, làm như vậy chính là sự ban ân tốt nhất cho Mộc Khê rồi, không thì nàng ta sẽ phải chết cùng gia tộc.
Mộc Khê là nữ nhi thừa tướng, vốn cho rằng mình và Vệ Lâm Khâm là lưỡng tình lương duyệt, lại không ngờ mình chỉ là công cụ cho hắn lợi dụng, không nhìn rõ người, cuối cùng khiến cho cửa nát nhà tan.
Người nhà đều đã đi xuống suối vàng, Mộc Khê tựa như một cái xác không hồn, mặc bộ đồ đỏ xuất giá, trong lòng hừng hực quyết tâm báo thù: "Người ta nói bậc đế vương là vô tình nhất quả không sai, là ta quá ngu dốt.Vệ Quốc bệ hạ, chúc người và Lâm mỹ nhân hạnh phúc đến khi đầu bạc."
...
Mộc Khê bước đi không quay đầu lại, bóng lưng cô độc, Vệ Lâm Khâm nhìn mà tim khẽ nhói đau.Có lẽ nam nhân chính là như vậy, chỉ thích hưởng thụ việc được các mỹ nhân xoay quanh mình,
đến một ngày thấy các nàng rời đi rồi thì mới cảm thấy trống vắng trong lòng.
Vì nỗi thù diệt gia, Vệ Lâm Khâm sẽ không bao giờ được nghe Mộc Khê gọi hắn một tiếng Vệ ca ca nữa rồi.
...
Mười dặm hồng trang(2), lặng lẽ chôn dấu tình cảm của người thiếu nữ.
(2) Mười dặm hồng trang: Cảnh tượng đưa dâu, sính lễ y phục đỏ rực cả một con đường. Sở quốc có một nam nhân, mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song(3), là nhi tử thứ sáu của đương kim hoàng đế, nhưng không hề được coi trọng, thậm chí có thể nói là bị ghét bỏ.
(3) Ý nói người đó có dáng vẻ tuấn tú, gương mặt đẹp như ngọc, trên thế gian không có người thứ hai. Vệ Quốc ban cho hắn một mỹ nhân của nước họ, mỹ nhân Lâm Lam Nguyệt thì sao chứ? Sở Quốc của hắn chẳng lẽ còn thiếu mỹ nhân hay sao?
"Lục đệ, mỹ nhân ban tặng cho đệ, đệ hẳn rất vinh dự đi ha ha ha ha ha."
Sở Mạch không nói gì, nhưng ánh mắt đã dấy lên sự tức giận, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, không được để chuyện này làm hỏng kế hoạch của hắn, nhất định phải nhẫn nại.
---
Mặc dù lúc quay thì rất bình tĩnh, nhưng ngoài đời Hoắc Sâm lại vô cùng hưng phấn, bởi vì hắn đang muốn quay đến cảnh động phòng hoa chúc ( ̄▽ ̄).
Cái miệng hắn cứ nhếch lên cười mãi không thôi, làm đạo diễn Ngô Chí Nhân phải hỏi hắn là sao vui thế, nhưng hắn lại chỉ cười không nói.
Chu Nhất Phi đóng vai Lâm Lam Nguyệt nhẹ nhàng đi lướt qua, thuận tiện giải đáp nghi vấn của đạo diễn: "Bởi vì anh ấy sắp được thành thân với Mộc Khê rồi."
Đạo diễn Ngô: "..." QAQ
[Thì ra là bởi vì chuyện này.]
"Chỉ là thành thân thôi, không có động phòng đâu."
Hoắc Sâm: "( ̄^ ̄)ゞ"
[Đoàn phim "Nạp Lan Dung Nhược" vẫn tốt hơn nhiều.]
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, Bao Tử mặc đồ cưới nóng đến phát điên, và thế là – Chúc mừng bánh bao đã bước vào thế giới của Husky →_→.
Sau đó, cả phim trường lại chìm trong sắc hồng.
(//∇//)
Trong lúc tất cả mọi người đều đang nóng thì chỉ có Bao Tử là được hưởng quạt máy, mặc dù quạt quay không mạnh, nhưng người ta còn được chồng tự tay quạt cho nữa, một cái bìa các tông khiến bao người ao ước.
"Tâm tĩnh tự nhiên lương đó bánh bao."
(Nếu tĩnh tâm thì sẽ thấy mát mẻ)"→_→"
[Mặc cái bộ đồ ba tầng trong ba tầng ngoài này nóng muốn chết mà không cho em cởi ra, còn không biết xấu hổ mà nói vậy nữa.]
Hoắc mỗ mặt dày tỏ vẻ nhìn vợ mặc đồ cưới màu đỏ quả thực đẹp kinh hồn = v =.
"Để anh quạt cho em." Max quan tâm luôn.
"Được rồi ~" Thỏa hiệp ing.
Những người khác: "..."
[Này! Đừng có mà ở đây ngược đãi động vật nhỏ như thế chứ!]
[Mình đầy thương tích rồi nè!]
La Phàm Dương dường như đã hiểu ra ý của Chu Nhất Phi rồi, nỗi bi thương tới quá nhanh không kịp phòng bị, thật đáng sợ!!!
Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Nhất Phi cách đó không xa, chỉ thấy cô mặc đồ cổ trang, hai tai đeo tai nghe, thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không bị những thứ bên ngoài làm ảnh hưởng.
Đúng! Là! Quá! Thông! Minh!
Người! Có! Kinh! Nghiệm!
Thật! Đáng! Sợ!
...
Nhìn dáng vẻ ỉu xìu của các diễn viên, Ngô Chí Nhân mệt mỏi vô cùng, đã quay được mấy ngày, tuy hai nhân vật chính chưa gặp nhau, nhưng ngoài đời thì bọn họ cứ dính lấy nhau như hình với bóng, khoe ân ái quá chuyên nghiệp luôn QAQ.
"Thôi, hết giờ nghỉ rồi, bắt đầu quay tiếp thôi."
Ngô Chí Nhân quả thực muốn dành một lời khen cho sự thông minh của mình, quay phim rồi thì hai vợ chồng kia sẽ không như vậy nữa, vì bọn họ đều là diễn viên chuyên nghiệp, nên chắc chắn thái độ làm việc cũng phải chuyên nghiệp ( ̄▽ ̄).
Chỉ có Chu Nhất Phi là lắc đầu thở dài – Chậc chậc, thật không hiểu đạo diễn nghĩ gì nữa, trong phim hai người họ sắp gặp nhau rồi, anh cho rằng bọn họ sẽ giữ được sự chuyên nghiệp sao? Tôi phảng phất nghe được tiếng hô NG liên tiếp rồi đấy [đưa mắt nhìn trời].
Hoắc Sâm: = v =
[Hihi, lại thành thân rồi ~]