Nhật Kí Nữ Pháp Y: Để Người Chết Được Nhắm Mắt

Chương 57

Trở về nhà, Mã Dực Sinh không kể cho Triệu Thục Hoa về chuyện cậu ta vừa đến đội hình sự để cung cấp manh mối mà cắm đầu đi thẳng vào phòng, bật máy lên, điên cuồng lao vào trò bắn súng gay cấn, giết nhau như ngả rạ.

Sau cái chế.t của Mã Cường, Triệu Thục Hoa ngoài thời gian buồn bã, thì bận đến tối đầu. Công việc kinh doanh của Mã Cường rất lớn, liên quan đến rất nhiều ngành, Triệu Thục Hoa tuy là có cổ phần trong đó, nhưng bản chất cô ta lại lười biếng và chưa từng nhúng tay vào việc kinh doanh. Hiện tại, ngoài việc bận thuê luật sư để chuyển số cổ phần của Mã Cường cho mình và cậu con trai Mã Dực Sinh, còn phải thuê kế toán để xét duyệt các khoản mục của công ty. Nhưng từ trước đến nay, cô ấy chỉ biết lo cho bản thân, hoàn toàn không có kiến thức về kinh doanh, lại không yên tâm khi giao công ty cho người khác quản lý, nên công việc này đã khiến cô phải lao tâm, lao lực, hao tổn tâm trí suốt nhiều ngày.

Vì thế mà cô ta không tránh khỏi cảm giác oán giận dành cho Mã Dực Sinh. Triệu Thục Hoa rất nuông chiều cậu con trai của mình, khi Mã Cường còn sống, ông không trông mong gì vào cậu con trai, chỉ mong cậu ta không gây họa bên ngoài là mừng rồi, vợ chồng ông sẽ thắp hương lạy tạ. Nhưng khi Mã Cường qua đời, sự nghiệp đồ sộ của ông ta không có người kế thừa, Mã Dực Sinh cả ngày không chịu chú tâm vào việc kinh doanh, tuy là sinh viên đại học Tùng Giang song trình độ học vấn của cậu ta chắc không bằng một cậu học sinh lớp 10. Tuy Triệu Thục Hoa là một phụ nữ kiên cường, nhưng làm kinh doanh thì không thể chỉ dựa vào sự kiên cường. Xem ra cái gia đình này sắp đến lúc lụi tàn.

Triệu Thục Hoa chỉ còn biết trút mọi bực dọc lên người đứa cháu giúp việc, nhưng vẫn cảm thấy chưa đã, đã thế bộ dạng cam chịu của đứa cháu gái càng khiến Triệu Thục Hoa thêm sầu não. Cảm xúc lúc này của cô ta thật mâu thuẫn, nếu tiếp tục trút giận lên người đứa cháu giúp việc cũng không khiến cô ta cảm thấy hả hê. Nhìn thấy thái độ thờ ơ của Mã Dực Sinh trước sự biến động trong ngôi nhà này, suốt ngày cắm đầu trong phòng chơi game, nỗi uất hận tích trữ lâu ngày như dấy lên trong l0ng nguc của Triệu Thục Hoa, cần mau chóng tìm cách để xả hết nó ra ngoài.

Cô ta dơ chân, dùng lực đẩy mạng cửa phòng Mã Dực Sinh, cửa vừa mở liền chửi bới: “Mày là cái đồ vô tích sự, ngoài việc chơi game, đua xe, mày còn biết làm cái trò trống gì nữa không.”

Mã Dực Sinh được nuông chiều từ bé, chưa từng bị đối xử như vậy, liền đơ ra nhìn bà mẹ đang nổi trận lôi đình mà không kịp phản ứng. Triệu Thục Hoa tiến về trước, rút nguồn điện máy tính một cách thẳng thừng, nói: “Bố mày không còn nữa, gia đình giờ chỉ còn mình mày là trụ cột, mày nhìn lại bộ dạng của mày xem, có giống cục đá không, rồi cái gia đình này sớm muộn cũng lụi bại dưới tay mày thôi.”

Cuối cùng Mã Dực Sinh cũng ngộ ra, ý thức được rằng cơn tức giận kia đang được trút lên đầu mình, liền đứng phắt dậy đáp trả: “Mẹ bảo con là đứa ăn chơi phá hoại, nhưng mẹ thì có hơn gì. Mẹ cũng nhìn lại bộ dạng của mình đi, gần 50 tuổi đầu rồi mà vẫn còn ăn diện son phấn, mua có lọ mỹ phẩm mà cũng phải bay đến tận HongKong, xin mẹ tiết kiệm cho con nhờ, ngoài kia đầy người xứng đáng dùng mấy thứ mỹ phẩm này hơn mẹ nhiều.”

Triệu Thục Hoa tức giận, tát thẳng vào mặt Mã Dực Sinh: “Thằng khốn nạn, mày dám nói với mẹ mày như thế à.”

Tuy Mã Dực Sinh tính tình không chịu thua ai bao giờ, song cũng không dám dùng vũ lực với mẹ của mình, nhảy dựng lên nói: “Mẹ đánh con? Mẹ dám đánh con, đã thế con không thèm ở lại cái nhà này làm gì nữa.”

Triệu Thục Hoa lấy tay chỉ về phía cửa: “Không thèm thì cút, đừng để tao nhìn thấy mặt mày một lần nữa, đỡ phiền phức.”

Mã Dực Sinh bị mẹ làm cho nổi giận, giương mắt nhìn Triệu Thục Hoa, cầm lấy túi xách rồi quay người lao ra cửa, quát: “Con có trở về cái nhà này cũng không phải họ Mã, mẹ mà tìm con thì mẹ không phải là người.”

Nghe đoạn, Triệu Thục Hoa vơ lấy thứ gì đó rồi ném về phía Mã Dực Sinh. Kể cũng lạ, Triệu Thục Hoa hễ giơ tay ném là không bao giờ trúng đích, không phải can dầu thì cũng đổ lọ muối, ấy vậy mà lần này lại như có thần linh giúp đỡ, cái đồ vật đó được ném đi một cách chuẩn xác, không trượt phát nào, trúng ngay phần não sau của Mã Dực Sinh.

Mã Dực Sinh hét lên một tiếng, ngã lăn ra sàn.

Triệu Thục Hoa giờ mới để ý thứ mình ném là cái hộp nhạc bằng thép nguyên chất mạ bạch kim của Mã Dực Sinh, nó là phiên bản giới hạn mà cô mua từ HongKong, giá không hề rẻ mà trọng lượng cũng không hề nhẹ. Mặc dù không có góc cạnh, Mã Dực Sinh cũng không bị chảy máu, song cậu ta vẫn bị bất tỉnh.

Triệu Thục Hoa hoảng sợ chạy lên kiểm tra. Lúc này Mã Dực Sinh đã mất ý thức, sắc mặt tái nhợt

Cô giúp việc cũng chạy tới, cầm theo lọ thuốc rồi bảo: “Cô bôi thuốc cho anh đi.”

Triệu Thục Hoa giật lấy thuốc rồi ném vào mặt cô giúp việc, chửi bới: “Cái đồ mù, anh nó không chảy máu, thuốc bôi bên ngoài này có ích gì, mau đi gọi xe cấp cứu.”

Cô bảo mẫu vâng lời, nhấc điện thoại lên rồi hỏi: “Cô ơi, số xe cấp cứu là gì?”

Triệu Thục Hoa đáp: “Mày có giúp được việc không vậy? Không làm được thì cút về nhà, mau gọi 911, à quên, 119, mày làm tao tức đến phát điên rồi.”

Sau khi bấm số gọi, đầu dây bên kia cất lên một giọng nam: “Đây là trung tâm báo cháy, xin hãy báo địa chỉ.”

Cô giúp việc luống cuống đáp: “Cho tôi gọi một xe cấp cứu.”

Đầu dây bên kia đáp: “Cô nhầm số rồi.” Sau đó cúp điện thoại.

Cô giúp việc sợ hãi nói với Triệu Thục Hoa: “Cô ơi, không phải là số này ạ.”

Triệu Thục Hoa quát lớn: “Mày thật là ngu, không làm được cái trò trống gì cả.”

Mã Dực Sinh bỗng kêu lên một tiếng r3n rỉ, Triệu Thục Hoa mừng rỡ nói: “May quá, con trai tôi tỉnh lại rồi.” Không thèm để tâm tới cô giúp việc, Triệu Thục Hoa lấy tay vỗ nhẹ vào mặt Mã Dực Sinh.

Mã Dực Sinh mở to mắt nhìn Triệu Thục Hoa, sau đó vội hất tay cô ta ra rồi nói: “Triệu Thục Hoa, sao bà lại vỗ vào mặt tôi.”

Là giọng của một cô gái khoảng mười mấy tuổi. Triệu Thục Hoa bị cậu con trai làm cho giật mình, sau đó cười nói: “Con trai, con nhái giọng giống thật. Con vừa mới ngất đi xong, tí nữa thì mẹ định gọi cho cấp cứu, may mà con tỉnh lại.”

Mã Dực Sinh dụi dụi mắt, ngồi dậy, hỏi: “Ai là con trai của bác? Cháu là Chu Tiểu Linh, cháu đang ở đâu vậy?

Vẫn là cái giọng của một cô gái.

Cô giúp việc đang cầm điện thoại trên tay, bị bộ dạng và dọng nói kì lạ của Mã Dực Sinh làm cho sững sờ, làm rơi điện thoại xuống đất.

Triệu Thục Hoa cố tỏ ra bình tĩnh: “Con trai, đừng đùa nữa.”

Mã Dực Sinh cau mày, bực bội đáp: “Cháu đã bảo cháu không phải con bác mà, cháu là Chu Tiểu Linh, tại sao cháu lại ở đây? Chỗ này nhìn khá quen, hình như cháu đã từng đến rồi thì phải.”

Giọng nói lanh lảnh, là giọng của một cô bé đang tuổi dậy thì.

Triệu Thục Hoa cảm thấy trong người ớn lạnh, ngập ngừng nói: “Con trai, Chu Tiểu Linh là ai vậy?”

Mã Dực Sinh đáp: “Cháu là Chu Tiểu Linh, nhà ở thôn Hạ Khê, A—cháu nhớ ra rồi, đây là nhà của Mã Cường, Mã Cường đâu? Gọi ông ấy đến đây.”

Hai câu nói cuối đầy sắc bén khiến cả Triệu Thục Hoa và cô giúp việc đều sợ hãi, cô giúp việc thậm chí còn hét lên, một ý nghĩ khủng khiếp dấy lên trong đầu hai người: Vong nhập!

Một người đàn ông cao 1m8, dáng người vạm vỡ lại cất lên giọng nói lanh lảnh của một bé gái khiến người ta cảm thấy rất lạ.

Khi hai người chân còn đang run bần bật, không biết nên bỏ chạy hay là ở lại, thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông khiến sợi dây thần kinh mỏng manh của họ như bị rút bật ra, làm hai người họ kêu lên một tiếng thất thanh.

‘Chu Tiểu Linh’ nhìn hai người họ, nói: “Mau ra mở cửa đi, không nghe thấy tiếng chuông à.”

Triệu Thục Hoa sai cô giúp việc: “Mau ra mở cửa.”

Mã Dực Sinh đang ngồi chắn trước cửa, muốn ra mở cửa phải đi vòng qua người cậu ta. Lúc này cô giúp việc sợ đến mức hồn siêu phách lạc, không dám lại gần Mã Dực Sinh.

Chuông cửa lại vang lên.

Triệu Thục Hoa như vớ được tấm phao cứu sinh, chỉ sợ mấy người bên ngoài bỏ đi, liền đẩy cô giúp việc rồi nói: “Mau ra mở cửa.”

Hai chân cô giúp việc run rẩy, rón rén tiến lại gần cửa.

‘Chu Tiểu Linh’ trợn mắt nhìn cô ta, nói: “Làm gì mà lề mề vậy, mau ra mở cửa đi.”

Cô giúp việc hét lên “A” một cái, bò lại gần lối ra vào, mò lấy tay nắm cửa rồi run rẩy mở nó ra.

Bên ngoài là tôi và Thẩm Thư.

Sau khi Mã Dực Sinh cung cấp manh mối, Thẩm Thư cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Từ cái hôm manh mối ấy ở trên trời rơi xuống đã kỳ quái, việc điều tra dựa trên manh mối này cũng đặt ra nhiều nghi vấn, vì thế Thẩm Thư đã đến tìm tôi, cùng nhau đến nhà Mã Dực Sinh để gỡ bỏ những thắc mắc. Không ngờ lại đúng lúc Mã Dực Sinh bị vong nhập.

‘Chu Tiểu Linh’ thấy chúng tôi bước vào, lộ ra vẻ vui mừng vô tội, vỗ tay nói: “Cảnh sá.t Thẩm đến đúng lúc lắm. Bọn họ muốn hại người khác, anh mau bắt bọn họ lại.”

Thẩm Thư và tôi cũng bị sợ hãi trước bộ dạng và giọng nói của Mã Dực Sinh, liền hỏi Triệu Thục Hoa: “Tiểu Mã bị làm sao thế?”

Triệu Thục Hoa lúc này cũng đã bớt sợ hơn một chút, thở hổn hển đáp: “Tôi không biết, thằng bé lúc nãy bị đánh vào đầu, tỉnh lại thì thành ra như này đây.”

‘Châu Tiêu Linh’ đáp: “Có bác bị đánh vào đầu ấy, đã bảo nhiều lần cháu không phải Tiểu Mã, mà là Châu Tiểu Linh.”

Tôi quan sá.t Mã Dực Sinh, theo dõi trạng thái thần kinh của cậu ấy rồi hô lên: “Châu Tiểu Linh.”

‘Châu Tiểu Linh’ đáp: “Chị gọi em có chuyện gì?”

Tôi hỏi: “Em là người ở đâu? Tại sao lại tới đây?”

‘Châu Tiểu Linh’ đáp: “Em là người thôn Hạ Khê, ai mà biết được sao lại đến đây, có lẽ là Triệu Thục Hoa đã bắt em, đây là một người đàn bà lòng dạ độc ác.”

Tôi để ý đến ánh mắt của Mã Dực Sinh, đôi mắt trong veo như làn suối. Một ý nghĩ táo bạo nổi lên trong đầu tôi. Tôi quay ra nói với Thẩm Thư: “Tôi nghĩ mình đã tìm ra câu trả lời.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment