Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Chương 41


9 giờ tối ngày 13 tháng 6 năm 2002.

Mưa nhỏ.
Phòng hát Grammy ở khu Thiết Tây thành phố Sở Nguyên.
Thẩm Thư và Vu Ngân Bảo mặc thường phục đi vào trong phòng hát Grammy được trang hoàng lộng lẫy.
Cách đây ba ngày, cảnh sát hình sự của đội trọng án đã sờ gáy hầu hết những khu “đèn đỏ”, cuối cùng thông qua cảnh sát nằm vùng đã tìm hiểu được những phòng hát và hộp đêm mà Hứa Minh Minh thường xuyên lui tới khi còn sống.

Theo tin báo, đêm Hứa Minh Minh mất tích, cô ta đã làm tay vịn ở phòng hát Grammy này.
Chị em thân thiết nhất với Hứa Minh Minh trong cái giới này là Tiền Đông Diễm, cô ta cũng có một nghề chính, ngoài giờ thì đi làm tay vịn để kiếm thêm tiền.

Thẩm Thư và Vu Ngân Bảo không muốn gây động tĩnh quá lớn, nên không giới thiệu thân phận cho quầy tiếp tân của phòng hát, mà bao một phòng, chỉ đích danh Tiền Đông Diễm đến phục vụ.
Thể hình của Thẩm Thư và Vu Ngân Bảo đều không to lớn, bụng không đủ bự, Thẩm Thư lại có cả phong độ của người tri thức, không giống với khí chất của những khách làng chơi hay đến phòng hát để tiêu tiền.


Tiền Đông Diễm đã từng trải, tiếp xúc với nhiều loại người, vừa bước vào cửa là biết ngay hai người này là tay mơ, nếu không phải là mấy kẻ thật thà đến nếm trải mùi đời thì hẳn phải là những hiệp khách thượng hạng ẩn mình, có thể moi được tiền từ họ.
Ngoại hình của Tiền Đông Diễm cũng không tệ, tuy có trang điểm hơi đậm, nhưng nhất cử nhất động đều thể hiện cô ta từng được nhận một sự giáo dục tốt từ gia đình và nhà trường.

Trên thực tế, bố mẹ cô ta đều là giáo sư của một trường Đại học Khoa học và Xã hội, sách trong nhà chất đống, từ nhỏ Tiền Đông Diễm đã được lớn lên trong sự hun đúc của dòng dõi thư hương.

Đáng tiếc, thư hương cũng không địch nổi mùi tiền, trong cái xã hội cười kẻ nghèo chứ không cười gái điếm như này, đến cả giáo sư còn trụy lạc, nói gì con gái của giáo sư?
Tiền Đông Diễm cười ngặt nghẽo ngồi ra giữa Thẩm Thư và Vu Ngân Bảo, rót trà mời rượu hai người một cách thuần thục, bàn tay trắng nõn cố ý động chạm vào cơ thể họ.
Sau này Vu Ngân Bảo đã kể riêng cho tôi, con người luôn tỏ ra bình tĩnh ngay cả khi đứng trước mặt những tên tội phạm hung ác nhất như Thẩm Thư, khi ngồi bên cạng Tiền Đông Diễm lại lúng túng đến mức không dám nhúc nhích.

Không biết cậu ta thực sự là chính nhân quân tử, hay là sợ đánh mất tôn nghiêm ở trước mặt cấp dưới.

Vu Ngân Bảo vừa nói, tôi vừa tưởng tượng ra bộ dạng ngồi ngay ngắn của Thẩm Thư mà không nhịn nổi cười.

Tôi cực kỳ hứng thú với những sự vật có tính tương phản mạnh mẽ, ví như một kẻ thật thà vào chốn trăng hoa, còn những kẻ lưu manh lại đoan trang đứng trên bục giảng, kỹ nữ thì ăn mặc như gái công sở, còn gái công sở lại ăn vận như kỹ nữ, đều rất thú vị.

Nghe kể, Thẩm Thư nhanh chóng nói cho cô ta biết sự thật: “Cô nương, cô không cần phải bận rộn nữa, có bận thì cũng vô ích thôi, chúng tôi không có tiền cho cô đâu.

Chúng tôi là cảnh sát, đến để điều tra, có vài câu muốn hỏi cô, hỏi xong sẽ đi.” Tiền Đông Diễm từng trải sự đời, đã gặp đủ hạng người, nên cũng chẳng sợ cảnh sát, nghe xong câu đó liền tối sầm mặt, đáp: “Sao không nói sớm, các anh có biết một tiếng tôi kiếm được bao nhiêu tiền không? Ai rảnh mà đùa cợt với các anh.” Vu Ngân Bảo không vui, cất cao giọng răn dạy cô ta: “Nói năng kiểu gì đấy? Làm cái nghề hèn mọn ở một nơi như này, việc cô kiếm được bao nhiêu tiền thì có gì đáng khoe khoang hả.” Tiền Đông Diễm đứng phắt dậy, chỉ tay lên mũi Vu Ngân Bảo: “Anh bảo ai hèn mọn? Ai hèn mọn? Tôi không ăn cắp ăn trộm của ai, tiền kiếm được một đêm bằng anh lai lưng cả tháng, anh nói xem ai mới hèn mọn?” Vu Ngân Bảo không ngờ là cô ta lại đánh tráo khái niệm, đem sự hèn mọn và khốn cùng lý giải trực tiếp thành sự nhiều ít của đồng tiền, nhất thời cứng họng, không biết đáp trả thế nào.
Thẩm Thư an ủi Tiền Đông Diễm, nói: “Được rồi, cô bớt giận, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.

Cô đang học Thạc sỹ ở Đại học Chính trị thành phố Sở Nguyên đúng không?” Tiền Đông Diễm nhìn Thẩm Thư một cách ngờ vực, phủ nhận đáp: “Không.” Thẩm Thư nói: “Chuyên ngành Lý luận chủ nghĩa Marx năm 2001, mã sinh viên 75520, giáo viên hướng dẫn là Phó giáo sư Tiền Học Lễ, em họ của bố cô.

Chúng tôi không muốn đến trường tìm cô, là vì không muốn làm cô bẽ mặt, cô ngồi xuống trả lời cho tử tế mấy câu hỏi sau, chúng tôi hỏi xong sẽ đi.” Tiền Đông Diễm ngớ người, thấy anh ta đã có sự chuẩn bị từ trước, toàn bộ thông tin của mình đã bị anh ta nắm rõ nên không dám la lối, ngoan ngoãn ngồi xuống.”
Theo Tiền Đông Diễm kể, hôm Hứa Minh Minh mất tích, hai người họ đều đang làm tay vịn ở phòng hát Grammy, hôm đó không có khách sộp nên tiền bo cũng ít, Hứa Minh Minh làm việc đến bơ phờ, 11 giờ đêm mới chuẩn bị về nhà.

Vừa hay Tiền Đông Diễm còn một tốp khách vẫn chưa đi, nên để Hứa Minh Minh một mình trở về.

Tiền Đông Diễm không tận mắt trông thấy Hứa Minh Minh bước lên xe, nhưng đoán là cô ấy sẽ như mọi ngày, ngồi ta-xi mà rời đi.


Ngoài Trình Hoa ra thì Hứa Minh Minh không có người tình cố định, tuy có nhiều tình một đêm, song cô ấy không hề có xích mích tình ái và ân oán nào, đi làm hay tan làm đều chưa từng có người đưa đón.

Tối nào cũng có rất nhiều xe ta-xi đậu ở trước cửa phòng hát Grammy, có thể có tài xế quen biết nào đó đã trông thấy Hứa Minh Minh lên chiếc xe nào.
Hỏi rõ tình hình, Thẩm Thư nhìn Tiền Đông Diễm trong khoảng 2 giây một cách đầy ý tứ, như thể có điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì cả, khẽ thở dài một cái, dẫn Vu Ngân Bảo rời khỏi phòng hát.
Lúc này, trước cửa phòng hát lấp lánh ánh đèn, lung linh đủ màu sắc, các nam thanh nữ tú đang tán tỉnh ve vãn một cách trắng trợn, một hàng ta-xi màu đỏ đỗ ven đường, những tài xế đang bắt khách có người ngồi lặng lẽ trong xe, có người thì hút thuốc ở ngoài xe.
Thẩm Thư và Vu Ngân Bảo cầm theo tấm ảnh của Hứa Minh Minh, đi hỏi từng tài xế một.

Đám tài xế đang rảnh rỗi không có gì làm liền bu lại, anh một câu tôi một câu mà bàn luận.

Có mấy tài xế nhận ra Hứa Minh Minh, tuy không biết tên nhưng vẫn nhớ bộ dạng của cô ấy, nói từng chở người này.

Nhưng nhắc lại tình hình vào đêm hôm xảy ra vụ án thì không một ai nhớ.

Điều này cũng khó trách, bọn họ hôm nào cũng đứng bắt khách ở đây, nội dung công việc bình thường đơn điệu, nếu không có tình huống đặc biệt phát sinh thì ai mà nhớ được chuyện đã xảy ra từ mười mấy hôm trước.
Một tài xế to xác bỗng nhiên nhắc tới một chuyện: “Cách đây tầm mười ngày, không biết có phải cái tối hôm đó hay không, trong lúc tôi đang bắt khách thì trông thấy một hành khách đi đến chiếc ta-xi đỗ ở trước mặt tôi, không biết tại sao mà tài xế ấy lại không chịu chở, hành khách ấy sau đó đã lên xe của tôi.


Tôi chạy xong một cuốc trở về, thấy chiếc xe kia vẫn đỗ ở đó, giống như đang cố ý đợi ai vậy.”
Thẩm Thư hỏi: “Anh vẫn còn nhớ biển số xe và bộ dạng của người tài xế đó chứ?” Tài xế to xác lắc đầu: “Không để ý đến biển số, cũng không trông thấy bộ dạng của tài xế, anh ta cứ ngồi trong xe không chịu ra ngoài.” Một tài xế có râu quai nón tiếp lời: “Trong ấn tượng của tôi cũng có một chiếc xe rất kỳ lạ, rất ít khi trông thấy nó đến đây, dù có đến cũng sẽ nấp ở một chỗ, đuôi biển số xe hình như là 347 gì đó.

Lúc đó tôi còn nghĩ, ở tụ điểm chơi đêm này có rất nhiều người bao trọn xe, cũng có thể chiếc xe đó đã được người ta bao từ trước nên không bắt khách.” Thẩm Thư truy hỏi: “Đuôi biển số là 347, anh có chắc không?” Tài xế râu quai nón đáp: “Mười phần thì chắc tám, bởi vì ba số cuối trong số điện thoại của tôi cũng là ba số này, cho nên tôi nhớ rất rõ.” Thẩm Thư gật đầu, lại hỏi: “Tài xế kiếm ăn có phải cũng được phân vùng không? Chẳng hạn như những chiếc xe đứng bắt khách ở trước cửa phòng hát này luôn được cố định?” Có một tài xế nhỏ con tiếp lời: “Không phân vùng, ai cũng có thể đến bắt khách, chỉ cần xếp hàng là được, tài xế mỗi tối đều không cố định nên cũng không quen biết lẫn nhau.” Tài xế râu quai nón rút ra một điếu thuốc đưa cho Thẩm Thư, nói: “Vừa hút vừa kể.” Thẩm Thư xua tay từ chối.

Tài xế râu quai nón lại đưa cho tài xế nhỏ con đứng bên cạnh anh ta, đối phương cũng không nhận.

Tài xế râu quai nón đành bỏ thuốc vào miệng mình, vừa châm điếu vừa nói: “Quái lạ, cảnh sát với tài xế ta-xi đều không hút thuốc, thật là hiếm gặp.”
Tuy chưa thu thập được manh mối mấu chốt, song Thẩm Thư và Vu Ngân Bảo cũng coi như chuyến này không trắng tay, không chỉ khai thác được cuộc sống thực được che đậy của nạn nhân khi còn sống, hơn nữa còn đưa những tài xế làm ca đêm vào phạm vi điều tra.
Một người phụ nữ trẻ xinh đẹp đi một mình trong đêm, chính là đối tượng mà bọn lưu manh dòm ngó.

Là giế.t người cướp của? Hay thấy đẹp làm càn? Là tài xế ta-xi rắp tâm gây án? Hay khách làng chơi tìm kiếm thú vui xong thì xuống tay giế.t hại? Đó là những câu hỏi khó được bày ra trước mặt đội trọng án đang chờ được giải đáp.

Ai ngờ khi công tác điều tra vụ án giế.t hại Hứa Minh Minh mới được triển khai, còn chưa có chút manh mối nào, thì trên chuyến tàu Bắc Kinh – Quảng Châu lại xuất hiện một bao xác thối rữa, làm xáo trộn hoàn toàn mạch phá án mà đội trọng án vừa mới thành lập..

Bình Luận (0)
Comment