Nhật Kí Nữ Pháp Y: Mật Mã Kỳ Án

Chương 74


Ngày 4 tháng 12 năm 2014.

Tuyết ngưng.
Đường Gia Viên Nam thành phố Sở Nguyên.
Xe mà Thẩm Băng Băng lái ở thành phố Sở Nguyên này chỉ có đúng 3 chiếc, màu sắc và kiểu dáng bắt mắt, không khó để tìm ra.

Đội cảnh sát hình sự phát đi thông báo hỗ trợ điều tra không lâu, đại đội cảnh sát giao thông khu Thiết Đông đã có tin tức phản hồi, ở đoạn giữa của đường Gia Viên Nam đã phát hiện ra xe của Thẩm Băng Băng.
Đường Gia Viên Nam chính là con đường được xây dựng dành riêng cho cư dân của Gia viên Sở Thiên, từ trục đường chính của thành phố dẫn thẳng đến cửa chính của Gia viên Sở Thiên.

Hai bên đường được trồng cây ngô đồng, cành lá xum xuê, xanh um tươi tốt, toát lên hương vị hòa nhã sang trọng.
Đường Gia Viên Nam có đầy đủ cơ sở vật chất hỗ trợ, cứ cách 3m lại có một cột đèn, cách 10m lại có một camera, người xe đi lại trên đường đều được giám sát.

Chiếc siêu xe của Thẩm Băng Băng nằm yên ắng bên lề đường, cửa xe đóng chặt, cửa sổ nguyên vẹn, không thấy có điều bất thường.

Dường như chủ nhân cố tình đỗ xe ở đấy, người qua đường đều không nảy sinh nghi ngờ.
Người phát hiện ra xe là Dương Lạc Thăng, một cậu cảnh sát trẻ mới tham gia công tác chưa đến 1 năm.

Sau khi nhận được thông báo hỗ trợ điều tra của đội cảnh sát hình sự, cậu ta đã nghĩ ngay đến chiếc xe mà mình nhìn thấy trên đường Gia Viên Nam khi đi tuần vào sáng sớm nay, thế là quay lại hiện trường để kiểm tra, thấy xe vẫn còn đó, liền lập tức thông báo cho đội cảnh sát hình sự.
Tôi đã thu thập được một vài dấu vân tay rõ nét ở trong xe, nhưng dựa vào bề ngoài và vị trí của những dấu vân tay để phán đoán, những dấu vân tay này đều của cùng một người --- tức Thẩm Băng Băng, khả năng này là vô cùng lớn.

trong xe gọn gàng sạch sẽ, không phát hiện một chút bừa bộn hay vết bẩn nào, chứng tỏ trước khi bị hại Thẩm Băng Băng đã tự giác xuống xe, không xảy ra xô xát với người khác.
Chiếc xe chẳng cung cấp thêm được thông tin nào có giá trị.

May mà con đường này được lắp dày đặc camera, hơn nữa độ phân giải của những camera này rất cao, sẽ cung cấp cho cảnh sát những tư liệu hình ảnh hữu hiệu.
Camera giám sát đã ghi lại cảnh tượng sau đây: Thẩm Băng Băng lái xe từ xa tới gần, đeo tai nghe bluetooth, miệng không ngừng mấp máy, rõ ràng là đang nói chuyện với người khác.


Khi lái đến trước camera, xe đột nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, Thẩm Băng Băng xá.ch chiếc túi vạn Tệ bước xuống xe.

Lúc này, một người phụ nữ trẻ có vóc dáng gần giống với Thẩm Băng Băng bước ra từ góc tối mà camera không thể quay được, từ từ tiến lại gần.

Hai người đối mặt nói với nhau vài câu, rồi cùng nhau bước ra khỏi vùng phủ sóng của camera giám sát.
Lúc này, khuôn mặt của người phụ nữ trẻ hiện lên rõ mồn một, chính là Lý Minh Tử.
Suốt quá trình không xảy ra tranh cãi hay ẩu đả, thái độ cả hai đều rất hòa bình, dường như đã thương lượng xong sẽ cùng nhau đi đến một nơi nào đó.
Đó là tư liệu hình ảnh cuối cùng của Thẩm Băng Băng khi còn sống, thời gian quay và thời gian cô ấy bị hại mà cảnh sát tính toán chênh nhau khoảng 5 tiếng.
Liệu có phải Thẩm Băng Băng sau khi xuống xe đã một đi không trở lại? Lý Minh Tử có phải hung thủ thực sự đã rắp tâm sát hại cô ta? Liệu có mượn tay người khác hay không? Chỉ dựa vào đoạn tư liệu hình ảnh này, chưa thể đem lại cho chúng tôi câu trả lời hài lòng và bằng chứng xá.c đáng.
- -----------------------------------------
Chiều ngày 4 tháng 12 năm 2014.
Bệnh viện nhân dân số 3 thành phố Sở Nguyên.
Thủ đoạn điều tra trực tiếp nhất ở thời điểm hiện tại hiển nhiên là tiến hành điều trần đối với Lý Minh Tử.

Cô ta là đương sự của vụ án, biết rõ nhất về quá trình Thẩm Băng Băng gặp nạn, dù bản thân cô ta không ra tay sát hại, nhưng nhất định có thể cung cấp manh mối liên quan đến hung thủ thực sự.

Chúng tôi kỳ vọng rằng Lý Minh Tử qua điều trị đã khôi phục được một phần ký ức.
“Lý Minh Tử đòi ra viện.” Bác sĩ Tiển Địch Phi có chút bất lực nói với chúng tôi, “Cô ấy ngoài mất trí nhớ thì không có vết thương nào khác nghiêm trọng, có khả năng tự chủ và tự xử lý.

Cô ấy nói viện phí cao quá, muốn về nhà nghỉ dưỡng, các anh mà không đến, tôi cũng chẳng giữ chân được cô ấy.” Tiển Địch Phi không hề biết rằng ở bệnh viện có cảnh sát mặc thường phục canh gác, vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Lý Minh Tử.
“Cô ấy hồi phục thế nào rồi?” Tôi nửa mong nửa ngóng hỏi.
“Không lạc quan.” Tiển Địch Phi cau mày đáp, lúc này tôi mới để ý ngoài sắc mặt nhợt nhạt ra, khuôn mặt ông ta cũng được coi là anh tuấn, ánh mắt sau gọng kính đen u sầu và sâu thẳm, “Nghiêm trọng hơn tôi tưởng.

Sau khi hội chẩn, chúng tôi đã nghiên cứu và thảo luận rất nhiều phương án trị liệu, nhưng đều không hài lòng.

Trước mắt, trở ngại lớn nhất là bệnh nhân không chịu hợp tác chữa trị, nếu cô ấy không có nguyện vọng chủ quan thì rất khó để khôi phục trí nhớ.”

Tôi nói: “Cảnh sát muốn tiếp xúc trực diện với cô ấy thêm lần nữa, có thể những gì chúng tôi nắm được sẽ giúp cho cô ấy nhanh chóng khôi phục một phần ký ức.”
Tiển Địch Phi hơi tỏ ra do dự, đáp: “Trạng thái thể chất và tinh thần của cô ấy hiện giờ đang rất yếu ớt, tốt nhất là đừng kích động đến cô ấy, tuy nhiên tôi hiểu tính quan trọng và cấp thiết của cảnh sát khi điều tra vụ án, không thì mọi người cứ thử tiếp xúc với cô ấy lần nữa xem sao, nhưng phải khống chế tốt thời gian và giữ chừng mực, tránh để cô ấy chịu đả kích mạnh, nếu không sẽ khiến cho bệnh tình chuyển biến xấu.”
Tôi đồng ý, thế là đẩy cửa tiến vào phòng bệnh, Lý Minh Tử gục đầu xõa tóc, ngồi co ro trên giường, ánh mắt sợ hãi nhìn tôi.

Tôi cố mỉm cười, nhưng cảm giác hai bên hàm ê buốt, các cơ rất thiếu tự nhiên.

Tôi nghĩ trong mắt Lý Minh Tử, biểu cảm của tôi nhất định rất ác ý.
Tôi ngồi xuống ghế bên thành giường, khẽ nói: “Minh Tử, tôi là pháp y Thục Tâm, hôm qua chúng ta đã gặp nhau, cô còn......” Tôi định thuận mồm hỏi “còn nhớ không”, thì bỗng cảm thấy câu nói này có vẻ không hợp thời điểm, liền nuốt lại vào trong.
Lý Minh Tử không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Tôi có chút khó xử, không biết nên làm gì để khai thông thế bế tắc này, im lặng mấy chục giây rồi mới nói: “Tôi biết lúc này tốt nhất là không nên làm phiền cô, rất xin lỗi.

Nhưng mà điều tra một vụ án mạng, một ngày cũng không được bỏ lỡ, hiện tại cảnh sát đang rất coi trọng lời khai của cô.

Cô có thể nhớ lại xem mình bị thương thế nào không? Trước khi hôn mê cô đang làm gì?”
Trải qua một ngày một đêm khôi phục, cảm xúc gắt gỏng và sợ hãi của Lý Minh Tử đã dịu đi phần nào, cũng đã chấp nhận sự thật mình bị mắc chứng mất trí có chọn lọc.

Cô ta nghe tôi hỏi vậy, vẫn có chút phản ứng bất an, nhưng đã có thể trả lời câu hỏi một cách có đầu đuôi.
“Không biết nữa, tôi đã thử nhớ kĩ lại rồi, nhưng toàn bộ ký ức của cái ngày trước khi tôi bị thương đã biến mất, những cảnh tượng sinh hoạt trước đó nữa dường như cũng bị xóa nhòa trong tâm trí tôi, tôi rất sợ kiểu trạng thái như này.

Tôi mơ hồ cảm thấy những ký ức ấy có liên quan đến những con mèo đen, những con mèo đen nhuốm má.u, vô cùng đáng sợ, thậm chí tôi còn không dám nghĩ thêm.” Lý Minh Tử vừa nói, khuôn mặt vừa lướt qua một biểu cảm kinh sợ.
“Mèo đen?” Trong đầu tôi vẽ ra cảnh tượng của rất nhiều con mèo đen nhuốm má.u, bỗng chợt nhớ ra Trình Giai đã từng nói: “Thẩm Băng Băng là một người phụ nữ lẳng lơ, hồi Đại học có biệt danh là [Catwoman], biệt danh đó theo cô ta đến tận đài truyền hình.”
Nhưng mà, biệt danh ấy và những con mèo đen trong tiềm thức của Lý Minh Tử có liên hệ gì với nhau? Những nghi ngờ trong tôi càng lúc càng lớn, nghĩ ngược nghĩ xuôi mà vẫn không thể hiểu nổi, chỉ đành lắc đầu bất lực, lôi ra bức ảnh vật chứng ở hiện trường vụ án --- đây là cách làm của riêng tôi, hy vọng có thể giúp được Lý Minh Tử nhớ ra một số chuyện.

Trong ảnh có bếp than, cát mịn, đá cuội, nước khoáng, chảo sắt nhỏ và một túi hóa chất pha chế.


Tôi đưa ảnh ra trước mặt Lý Minh Tử, cho cô ấy xem từng tấm một rồi hỏi: “Cô đã từng nhìn thấy những món đồ này chưa? Chúng được dùng để làm gì?”
Lý Minh Tử nhìn qua mấy lượt, ánh mắt lộ ra sự căm ghét và sợ hãi, ngoảnh mặt đi nơi khác, đáp: “Chưa từng thấy, ảnh này cô chụp ở đâu?”
Tôi để ý đến phản ứng kháng cự của cô ấy với những vật thể ở trong ảnh, có lẽ nó xuất phát từ tiềm thức, có lẽ trong não vẫn còn chút ký ức tàn dư.

Đó chính là hiệu quả mà tôi kỳ vọng, tôi tiếp tục gợi mở, nói: “Đây là những đồ vật được tìm thấy ở hiện trường Thẩm Băng Băng gặp nạn, tôi nghĩ nhất định chúng phải có một công dụng đặc biệt nào đó, đây là manh mối quan trọng để phá án, chúng tôi cần cô giúp đỡ.”
“Tôi không biết, cô mau cất nó đi, đừng cho tôi xem những thứ bẩn thỉu ấy.” Lý Minh Tử vô cùng phản cảm, thanh điệu trở nên gấp gáp và chói tai.
Tiển Địch Phi vẫn luôn đứng ngoài để quan sát động tĩnh liền đẩy cửa xông vào, nói với tôi một cách không khách khí: “Đến đây thôi, cô không thể kích động cô ấy thêm được nữa, cô cũng là bác sĩ, chắc là hiểu đạo lý chín quá hóa nẫu chứ.”
Tôi không biết nói gì.

Đối với tôi, Lý Minh Tử là nhân chứng, nghi phạm của cảnh sát, đối với Tiển Địch Phi, cô ta là bệnh nhân.

Bác sĩ có quyền phát ngôn đối với việc chữa trị cho bệnh nhân, tôi chỉ biết phục tùng.
Kết quả đối thoại với Lý Minh Tử khiến chúng tôi đều có chút ủ rũ.

Phản ứng dữ dội của Lý Minh Tử chứng tỏ cô ta cuốn rất sâu vào vụ án Thẩm Băng Băng bị sát hại, nhưng rốt cuộc cô ta đóng vai trò gì trong đó? Hung thủ? Chủ mưu? Nhân chứng? Bị người khác lợi dụng? Trước mắt đều không thể đưa ra kết luận.
- ----------------------------
3 tiếng sau.
Chi đội cảnh sát hình sự thành phố Sở Nguyên.
Khi tổ chuyên án bàn sâu về phương hướng điều tra tiếp theo thì nhận được chỉ thị từ bên trên.

Cái gọi là bên trên, nói một cách chính xá.c, là Ủy ban Chính trị và Pháp luật thành phố.
Thái độ của Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật Châu Thường Kiện rất rõ ràng.

Hiện trường án mạng có lưu lại tóc của Lý Minh Tử, camera giám sát lại quay được người cuối cùng mà Thẩm Băng Băng tiếp xúc trước khi bị hại chính là Lý Minh Tử, hai người lại là bạn học cũ, có mối bất hòa từ xa xưa, mọi bằng chứng đều chỉ về Lý Minh Tử.

Vụ án đã quá sáng tỏ, kiến nghị Sở Cảnh sát thành phố mau chóng kết án, cho người dân thành phố một câu trả lời thỏa đáng.
Chỉ thị hay nói cách khác là mệnh lệnh này, cách diễn đạt tuy đường đường chính chính, nhưng thực chất mỗi một từ đều toát lên ý đồ của người ra lệnh, cơ bản là luận điệu muốn đóng hòm định tội.
Điều đó khiến Thẩm Thư tức giận và khó xử.


Tin đồn về Thẩm Băng Băng và Châu Thường Kiện được bàn tán xôn xao trên đường phố, bất luận là thật hay giả thì hẳn Châu Thường Kiện cũng đã nghe qua.

Là một lãnh đạo Thành ủy, người phụ trách chính của Ủy ban Chính trị và Pháp luật, anh ta hiểu rất rõ kỷ luật tổ chức, dưới tình hình như này đáng ra anh ta phải chọn cách lẩn tránh, tuyệt đối không được can thiệp vào việc làm án của cảnh sát, dù là diễn kịch, thì anh ta cũng nên kiên trì làm đến cùng.
Chỉ thị này, chứng tỏ Châu Thường Kiện không kiêng nể gì.

Anh ta hiểu rõ năng lực của bản thân, có thể vi phạm một cách trắng trợn kỷ luật tổ chức mà không sợ rước bất cứ một tai họa nào.

Cái gan và cái dạ của anh ta, là của ai cho? Thẩm Thư không có hứng để biết.

Thực ra cậu ta không hề nghi ngờ Châu Thường Kiện.

Về cách đối nhân xử thế, gia cảnh và thủ đoạn của tay họ Châu, cậu ấy đã sớm hiểu rõ, biết tay họ Châu là một nhân vật có tiếng ở thành phố Sở Nguyên và thậm chí là ở cái tỉnh Tùng Giang này, đến Chủ tịch thành phố còn phải kiêng nể vài phần.

Tay họ Châu muốn trừ khử Thẩm Băng Băng, hoàn toàn có thể sử dụng thủ đoạn cao tay hơn, kín đáo hơn, thậm chí không cho cảnh sát có cơ hội để mà lập án.
Chỉ thị này của Châu Thường Kiện, ngược lại khiến cho Thẩm Thư tin rằng mối quan hệ giữa anh ta và Thẩm Băng Băng rất bất thường.

Nếu như Thẩm Thư là một người hám công, lúc này đã có đủ lý do để kết án, đẩy Lý Minh Tử bị mắc chứng mất trí lên phía trước, để cô ta gánh chịu mọi tội danh, bên trên hài lòng, bên dưới nhẹ nhõm, bản thân lại lập công, ai nấy đều hoan hỉ.
Nhưng Thẩm Thư lại đưa ra sự lựa chọn trái ngược.

Trong cuộc sống hàng ngày, cậu ấy là một người hiền lành, từ việc đi đứng ăn mặc, phân chia tài lộc, với cậu ta có cũng như không, chưa bao giờ tính toán.

Nhưng trong công việc, nhất là khi đối mặt với một vụ án lớn, cậu ta một bước chân cũng không chịu nhượng bộ, một tấc đất cũng phải giành bằng được, áp lực từ bên trên, lời lẽ của thiên hạ, sự oán trách của đồng nghiệp, đều không làm cậu ta do dự hay chùn bước.

Khoan dung và tính toán, hiền lành và xảo quyệt, mơ hồ và rõ ràng, tập trung lên người cậu ta một cách đầy mâu thuẫn.
Cậu ta cất tờ chỉ thị của Châu Thường Kiện xuống ngăn kéo dưới cùng, cố chấp muốn tiếp tục điều tra vụ án của Thẩm Băng Băng.

Vụ án này quá nhiều điểm nghi vấn, trước khi bí ẩn này được hoàn toàn tháo gỡ, bất cứ ai cũng không được dễ dàng đưa ra kết luận.

Huống chi, Thẩm Thư tin rằng với sức lực của một mình Lý Minh Tử, dù thế nào cũng không thể hoàn thành vụ kỳ án tàn nhẫn đến biến thái này được..

Bình Luận (0)
Comment