- G rừ~
- Quyền Phá Sơn Hà!!!
Tự hô lên thật lớn nhằm gia tăng thêm khí thế! Lăng mang theo cùng Liliana bằng vào tốc độ nhanh nhất của mình, đoạt tiến tới vị trí mà Thủy Tinh đang biến hóa thành rồng vàng.
Một nắm đấm tay oai vệ như núi như rừng. Oanh thẳng vào mặt!!!
Tốc độ như sao băng lao qua bầu trời vậy!
- Vụt…!
Thủy Tinh hai con mắt rồng đột nhiên trừng lớn!
Một luồng ánh sáng màu vàng chói loà tựa như laze, tức thì đánh thẳng về phía cậu chàng!!! Khép mở trong lúc đó! Uy thế dường như phá hủy cả trời sao.
- Ầm ầm ầmmmm…!!!
- Hự…!
Thần thánh cánh tay phải giống như tuyết tan đi. Lặng im biến mất! Cơ thể Lăng trong khoảnh khắc giống như vừa đâm sầm vào một tảng đá lớn. Không! Hẳn là đâm sầm vào một ngọn núi lớn mới đúng!!! Rầm một cái cậu liền cả người bay ngược về phía sau đi rồi.
Phong Hỏa Luân dưới bàn chân bị ánh sáng vàng lướt qua liền tắc tịt!!! Linh tính ý thức của nó đã bị đánh tan.
Đối phương sức mạnh lại khủng bố đến như vậy???
Thủy Tinh hai mắt nhìn đến đây liền đóng lại. Vẻ mặt hờ hững như việc mình vừa làm ra nhỏ bé chẳng đáng là gì.
Thế nhưng sức mạnh phá hoại mà nó gây ra cho đối thủ thật sự là to lớn lắm!
Đầu óc của Lăng giờ đang quay cuồng như bị đập mạnh vào đầu. Cả người đã mất hết đi tất thảy năng lực suy nghĩ. Phía bên dưới kia, mênh mông vô bờ thủy cánh tay đồng loạt vươn lên như lời gọi từ phía tử thần.
Chúng nó muốn một lần nắm lấy Nguyễn Trọng Lăng và xét ra thành thịt vụn!!!
- Không! Ta Vương!!!
Liliana tiếng hô kia, nghe như tiếng tuyệt vọng khóc thét lên!!!
Cơ thể bất chấp nguy hiểm thật nhanh lao đi xuống. Thời điểm vừa rồi, ánh sáng vàng tấn công từ đôi mắt của Thủy Tinh lóe đi qua cơ thể Nguyễn Trọng Lăng liền giống như đã bị ngăn cản lại. Liliana cũng là nhờ vào đó mới giữ được an toàn của bản thân mình. Hiện tại mới có thể còn bay lượn được ở trên bầu trời như lúc trước.
Thế nhưng là cô ấy chỉ nguyện chính mình có thể chịu đựng thay cho Lăng đòn đánh vừa qua!
Một vị kỵ sĩ đích thực sao có thể để cho đức vua của chính mình hứng chịu một cái chết thay như thế???
Cô ấy không cho phép!!!
Liliana cắn chặt răng và vận dụng hết tất cả sức lực cũng như kĩ thuật bay lượn của mình.
Lao vút đi như tên bắn! Tinh chuẩn giống như loài chim ưng!!!
Đoạt lấy đức vua của cô trước kia chiếc thủy cánh tay đầu tiên thâu tóm tới.
- Kiêu hãnh và cao quý như loài hoa tuy luýp…
- II Maestro…
- Xin hãy ban cho ta sức mạnh!!!
Thanh gươm trên tay đột nhiên tỏa ra thứ ánh sáng chói lòa như vầng mặt trời mới mọc.
Thanh gươm ấy giờ đã vung đi lên!!!
- Vút….!!!
Thủy cánh tay bị chặt ngang chém đứt!
Thế nhưng đối mặt với vô số thủy cánh tay đang không ngừng tiến tới mà nói…
Hành động này cũng chẳng đáng là gì.
Vào giây phút cuối cùng trước khi bị vô vàn thủy cánh tay xé nát, Liliana vẻ mặt hiện lên vẻ quyết tuyệt. Hai cánh tay Liliana giờ giang rộng. Cô ấy muốn dùng hết thảy thân thể của mình để che chở cho vị Vua của bản thân.
Muốn ôm trọn lấy cơ thể của đối phương trong vòng tay đơn bạc!
Đó là vị Vua mà cô vừa mới tuyên thệ còn chưa vượt qua được lấy một giờ đồng hồ.
A a a …~ Ai mà quan tâm những luật lệ giáo điều kia nữa chứ!
Dù sao cũng sắp chết...!
Liliana chỉ biết rằng. Vị Vua của mình thế nhưng đang chiến đấu vì giành lại chính nghĩa và hòa bình cho thế gian nên mới hi sinh.
Là một vị kỵ sĩ đã tuyên thệ cống hiến cho đức vua! Hi sinh thân mình để bảo vệ cho Vương chẳng phải là chuyện cô nên làm hay sao?
Đáng tiếc!
Cô còn chưa có nổi lấy một mối tình đầu.
Cuốn sách tiểu thuyết của cô cũng chưa có được viết xong xuôi nữa chứ!
Ông nội phải chăng sẽ rất thất vọng vì cái chết của cô?
Karen, người hầu gái của cô sau này biết phải làm thế nào bây giờ???
Mà thôi mà thôi. Ít nhất thì một lần duy nhất và cũng là cuối cùng trong cuộc đời này, cô thế nhưng mà chiến thắng được con quỷ đỏ đáng ghét mang tên Erica ấy!
Phải rồi! Mang theo vị Vua của mình và tùy tùng Ngài ấy đến tận bên kia thế giới vĩnh hằng. Đến nơi đó và bắt đầu một hành trình chinh phục mới. Tận tụy vì ta Vương và uốn nắn ngài ấy trưởng thành!
Đây chẳng phải là chiến thắng tuyệt vời nhất mà một vị kĩ sỹ nên có được hay sao?
Được chết cho Vương của ta!!!
Dio lo benedica! Chúa ban phước lành mãi mãi cho người~
…
Từ phía trên bầu trời, giờ chỉ còn nhìn thấy vô số thủy cánh tay vươn tới. Cuốn lấy nhau, lôi kéo nhau… Rồi tất cả trở về đi, yên lặng chìm vào trong màn nước sâu thăm thẳm. Không gian trên mặt hồ đã không tiếp tục có một thủy cánh tay nào tiếp tục xuất hiện.
Thật giống như chúng đã hoàn thành xong nhiệm vụ của chính mình.
10s, 20s, 30s, rồi một phút…!
Vẫn chẳng thấy một thứ phép nhiệm màu nào hiện ra vào giờ phút này cả.
Phía trên bầu trời cao cao kia, Thủy Tinh cơ thể ba phần tư đã hóa thành hình hoàng kim long! Màu vàng kim tỏa sáng ra vạn trượng.
Tất cả… Chính là như thế muốn kết thúc???
…
Trôi nổi trên không trung, có một người con gái đã và đang nhìn thấy tất cả những cảnh tượng ấy diễn ra.
Tâm tình vào giờ phút này đây giống như đã tuyệt vọng lên!
Cả người như nổi điên, nổi cuồng! Cơ thể bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu xanh xám! Một thứ ánh sáng phép thuật mà cô còn chưa hoàn toàn nắm giữ. Trong lúc tuyệt vọng đã được cô ấy quyết định đưa ra ngoài sử dụng.
Bất chấp nguy hiểm! Bất chấp tất cả mọi thứ!!!
Lời than vãn vang lên như bài ca tống táng đức thiên chúa.
- Eloi, Eloi, Ma Sabachthani! Hỡi Chúa Trời! Sao Người lại ruồng bỏ con!!!
Erica hét lớn lên câu thần chú như một bản nhạc lời ca buồn. Thứ linh ngôn phép thuật mạnh mẽ nhất mà cô hiện tại biết.
- Dù xương ta có tan vỡ, nỗi đau khổ của ta có tan chảy ra như một ngọn nến đang thắp sáng.
- Ngươi… Vẫn sẽ bị chôn vùi trong cát bụi của vùng đất chết! Chó hoang bao quanh ta. Quân đội của quỷ dữ đang bao vây lấy ta!!!
Ngay cả khi Erica là một pháp sư tài ba, cô cuối cùng cũng chỉ là một con người. Đối đầu với sức mạnh của một vị thần…
Không thành công không bằng chết!!! Cô ấy muốn dốc ra toàn bộ thực lực!!! Dù cho có phải đánh đổi đi tất cả.
- Hỡi Chúa Tể của tôi… Đấng Cứu Thế!
- Tôi cầu xin ngài… Giúp tôi! Cứu con ra khỏi vũ khí của kẻ thù, cứu con ra trước nanh vuốt của sư tử, cứu con từ đôi sừng hung tợn! Từ muôn ngàn cánh tay của loài quỷ dữ.
Ngay cả khi Erica là một người rất thông minh, dù cho không có cơ hội chiến thắng khi chống đối lại với một vị dị thần. Ngay cả khi tuyệt vọng nhất! Cô ấy cũng sẽ không cứ như thế đứng yên từ bỏ…!
Tất cả chỉ vì một lý do…
Cứu lấy vị Vua của cô ấy!!!
- Do vậy, con tuyên bố dưới tên của Chúa!
- Người mà thế gian dâng tặng cho sự phục tùng, dâng tặng bởi lời ca tụng ngàn năm!
Câu thần chú được đọc ra. Một không khí tuyệt vọng đã bắt đầu bao quanh Erica.
Bên ngoài, nhiệt độ thực xung quanh cũng giảm xuống chỉ còn khoảng hơn mười độ.
Một thứ âm thanh nào đó đang vang lên không thể nghe thấy được bằng đôi tai bình thường. Một thứ tiếng kêu trong tuyệt vọng. Là tiếng kêu thét lên vô ích hay tiếng thở than, đau đớn vô vọng lúc buồn phiền. Tất cả những âm thanh này tụ lại trong một thân thể duy nhất, vây quanh trong không khí lạnh lẽo nhất.
- Thân thể này đã không phải là của ta… Linh hồn này đã không còn là của ta… Phép thuật này đi ngược lại mọi thời gian và quy luật nhân quả…
Cơ thể Erica dần trở nên lạnh lẽo giống như đá! Sinh mệnh dường như đang dập tắt! Giống như ngọn nến héo tàn trước cơn gió.
Một thứ cấm thuật đang được thai nghén ra trên bầu trời!
Vô số ánh mắt của những tồn tại vô hình không khỏi đồng thời nhìn về phía cô gái ấy.
Kẻ dám lấy ra cái chết để thực hiện cấm thuật thay đổi nhân quả.
Thế nhưng liệu nó có thành công không khi cái cô cần là sinh mạng của một vị Diệt Thần Sư? Một tồn tại giống như bán thần???
Erica hiển nhiên cũng không biết. Thế nhưng điều đó cũng không ngăn được cô sử dụng ra năng lực còn lại duy nhất của mình…
Trên bầu trời, nghi thức đăng lâm Thánh vị của Thủy Tinh rất nhanh liền muốn kết thúc. Cơ thể của đối phương ánh sáng vàng giờ đang lan tràn nhanh lên dần…
Đây tất thảy giống như là một thứ kết quả đã xác định!
Sẽ chỉ còn diễn ra trong một phút giây…!
…
Kết thúc chương 122.